“Anh chính là nhà”
Tổ ấm của anh chị chỉ có hai vợ chồng và con cái. Các cụ ở xa nên anh chị cũng mất luôn ý định nhờ vả dựa dẫm. Tự lực và bình đẳng, họ sống hạnh phúc, sung túc chẳng kém gia đình nào.
Ảnh minh họa
Anh vốn không có yêu cầu gì ở vợ ngoài việc cô ấy phải luôn lạc quan và tự yêu lấy bản thân. Anh hài hước ví von: “mẹ là nhạc trưởng mà lúc nào cũng cau có, thì làm gì có ai hát nổi”.
Sáng sáng anh chở con đến những quán quen, gọi món ăn ưa thích, rồi đưa chúng đi học, để dành thời gian cho vợ thư thả chăm sóc mình, làm đẹp, trang điểm nếu cô ấy thích.
Chị cũng không phải tấp tỏa về nấu cho chồng bữa trưa, rồi sau đó thì vội vã trở lại công ty với nhiều việc dang dở. Bởi anh chị đều rảnh rang đi ăn trưa cùng đồng nghiệp, chỉ có đến chiều là họ lại háo hức về nhà cho kịp giờ, để đón nhận từ người thân những bất ngờ nho nhỏ.
Cả nhà chỉ quây quần bữa tối và cuối tuần, nhưng hình như vì thế mà thời gian đó luôn thật đầm ấm. Hiếm khi anh chị đặt ra một quy chuẩn, nguyên tắc phân công lao động nào, song cứ thấy bừa thì cùng dọn, thấy việc thì cùng làm, nên lúc nào cũng đầy hào hứng với nhu cầu được san sẻ.
Chị lúc nào cũng long lanh, lấp lánh đôi mắt, khuyến khích chồng khi nói với anh rằng: “Tại sao anh vắng nhà em không ăn cũng chẳng thấy đói? Tại sao bữa nào anh vào bếp thì em có thể ăn ba bát thậm chí là hơn”. Rồi họ “phát hiện” ra: “À, thì vì lạ miệng, vì không bị ngấy khi đã ngửi chán mùi thức ăn lúc làm đầu bếp và có thể còn là vì hạnh phúc…”.
Thi thoảng thay đổi không khí, anh sẵn sàng trổ tài nấu nướng, vì anh biết vợ sẽ ăn được nhiều hơn, vì anh thích chị cười và vì họ thấy đủ đầy với phong cách sống thời “công nghiệp hóa, hiện đại hóa” này.
Tất cả thành viên luôn có sự tự do, có đầy đủ không gian riêng, không phiền đến người khác. Họ tận tụy giữ nhau bằng một khoảng như dây diều, giữ mà như không. Anh chị quan niệm, trái tim có lý lẽ, sẽ chỉ lối cho ta lựa chọn con đường nó cho rằng đúng đắn và xứng đáng.
Chị thì nghĩ, nếu đã gắn kết nhau bằng sự bền chặt, tin tưởng của tình yêu, bằng những cử chỉ chiều chuộng, yêu thương hàng ngày, thì sẽ không người đàn ông hay phụ nữ nào muốn vứt bỏ hạnh phúc đang có để giành chỗ cho những rung động, say sưa nhất thời, để rồi nhận về giông bão…
Bất cứ nơi nào có anh, chị đều thấy thân thuộc như tổ ấm của mình vậy. Trên hết chị kính phục và biết ơn chồng rất nhiều. Thế nên với chị, anh chính là nhà!
Theo DanTri