Anh chia tay chỉ vì tôi là… “cành vàng lá ngọc”
Từ hồi lớp 10, tôi đã được vào học một trường khá danh tiếng ở TP HCM. Lại có khuôn mặt khá xinh xắn, ngoan hiền, học giỏi, gia đình giàu có nên tôi là mục tiêu theo đuổi của nhiều người.
ảnh minh họa
Ngay cả hotboy trong trường cũng theo đuổi tôi cả 2 năm học nhưng tôi đều từ chối. Nhiều người ác miệng tung tin tôi “chảnh”, tôi bỏ ngoài tai và chỉ lo học. Thực sự tôi không có cảm giác với những người đó. Nhiều khi tôi nghĩ không biết mình có bị… lesbian không nữa? Nhưng mà… ngay đến cả các bạn cùng giới tôi cũng rất ít nói chuyện, bởi vậy tôi rất ít bạn.
Trong thời gian học phổ thông ấy, ở công ty nhà tôi (bố mẹ tôi mở công ty riêng) có một người con trai rất lịch lãm, tài giỏi. Anh hơn tôi 8 tuổi, nói chuyện rất có duyên khiến lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm tình với anh. Thế rồi tôi thích anh từ lúc nào không hay. Nhưng đối với đứa con gái chưa một mảnh tình vắt vai như tôi, tôi không biết biểu lộ làm sao cho anh hiểu tình cảm của mình. Còn anh – một người đàn ông từng trải đã như đọc được ý nghĩ của tôi nên anh đã ngỏ lời trước. Và đương nhiên là tôi đồng ý.
Chúng tôi yêu nhau cho tới ngày tôi thi đỗ Đại học. Lúc ấy, anh lên chức rất cao trong công ty nhà tôi. Chúng tôi yêu nhau trong thầm lặng vì anh không muốn mọi người biết mối quan hệ này. Nhưng trong một lần hai đứa đi chơi, chú tôi đã bắt gặp và từ đó gia đình tôi biết chuyện.
Ba mẹ không chấp nhận việc đó với lí do tôi còn quá trẻ, chỉ 18 tuổi mà thôi. Rồi ba mẹ tôi chê gia đình anh không “môn đăng họ đối”, sợ tôi lấy anh sẽ khổ nên dùng mọi cách để chia rẽ chúng tôi. Tôi không đồng ý nên nhiều lần tranh cãi với ba mẹ.
Video đang HOT
Thương anh nhưng tôi cũng không thể bỏ gia đình mình, ba mẹ lại chỉ có mình tôi, tôi đã cố dung hòa hai bên song mọi cố gắng đều thất bại. Ba mẹ tôi đã dùng địa vị của mình để chèn ép anh trong công việc. Lúc ấy, hai chúg tôi thực sự rất mệt mỏi, nhất là anh. Cuối cùng, anh cũng sa sút trong công việc rồi phải đền bù cho một công trình khi anh làm sai sót. Và thế là gia đình tôi sa thải anh.
Tôi thực sự rất sốc, tôi thương anh vô cùng. Tôi luôn tự dằn vặt mình vì tôi mà anh mới ra cơ sự này. Rồi anh đã bỏ tôi đi về quê mà không nói một lời chia tay. Tôi nhớ anh trong đau khổ, tìm mọi cách liên lạc với anh nhưng không được. Bao nhiêu ước muốn về một mái ấm gia đình với anh đều đổ vỡ khi bất thình lình anh lại xuất hiện, nhưng là cùng với một người con gái khác. Đó là chị ấy – người mà anh nói lúc khó khăn luôn ở bên anh. Còn tôi, anh cho rằng là đứa quen sống trong nhung lụa, là “tiểu thư cành vàng lá ngọc” nên không thể chia sẻ và biết đến những cảm giác của anh. Anh đã buông ra rất nhiềuu lời nói khiến tôi đau lòng. Nhưng lòng tôi còn đau hơn khi anh đã không ngại đưa tôi xem clip rồi hình ảnh hai người họ ở bên nhau…
Tôi đau khổ thất vọng vô cùng. Tôi nên làm gì đây?
Theo Zing
Nuôi báo cô chồng sắp cưới thất nghiệp
Tôi chán lắm, tôi không muốn cưới nữa vì quá mệt mỏi phải lấy một người thất nghiệp như anh.
Theo như kế hoạch, tầm tháng tư năm nay chúng tôi sẽ cưới. Nhưng giờ đây có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi băn khoăn quá. Tôi lo lắng không biết mình có nên hoãn cưới lại hay không bởi nếu lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ. Mà nhà tôi chẳng khá giả gì.
Hiện tại tôi đang đi làm cho một công ty, lương tháng khá tốt. Còn chồng sắp cưới của tôi trước đây cũng đi làm, lương cũng tầm tầm như tôi. Chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 1 năm rồi. Tình cảm nói chung là êm đềm, không có gì sứt mẻ xảy ra cả. Chúng tôi yêu nhau khi cả hai đã trưởng thành, cái cảm giác yêu đương mãnh liệt không nhiều như những bạn trẻ mới lớn nhưng đổi lại hai người rất hiểu và thông cảm cho nhau.
Thú thực khi yêu anh tôi cũng đắn đo nhiều phần. Nhà anh và nhà tôi rất xa. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên cuộc sống khá khó khăn. Bố mẹ tôi ở quê nghèo lắm. Hồi tôi đi học, bố mẹ đã phải vay chạy cho tôi để có tiền ăn học. Thế nên khi ra trường, mặc dù kiếm được chút tiền nhưng tôi vẫn phải dành dụm để gửi về cho bố mẹ ở quê. Nhà anh còn túng thiếu hơn cả nhà tôi. Yêu nhau, nhưng chúng tôi rất độc lập về kinh tế vì ai cũng có trách nhiệm với gia đình của mình.
Tôi lo lắng cho tương lai của mình quá khi lấy anh - một người đàn ông thất nghiệp (Ảnh minh họa)
Thời điểm đó cũng có một anh nữa theo đuổi tôi. Anh ấy tuy không phải là người thành phố nhưng nhà ở ngoại ô. Anh ấy cũng có nhà riêng ở gần chỗ tôi làm. Tôi không phải người tham lam, hay nghĩ lợi dụng gì nên tôi quyết định chọn bạn trai tôi bây giờ vì tôi thấy mình hợp với anh hơn. Tôi đã từ chối người thanh niên kia mặc dù so về mọi mặt anh ấy đều hơn bạn trai hiện tại của tôi. Khi tôi từ chối tình cảm, anh ấy còn nói rằng chừng nào tôi chưa lấy chồng anh ấy vẫn còn theo đuổi tôi. Tôi cũng chỉ cười xòa khi nghe câu đó vì với tôi khi đã lựa chọn ai thì sẽ gắn bó với người đó.
Mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy. Tôi nghĩ với đồng lương của hai vợ chồng tôi, khi lấy nhau giàu có thì không nhưng cũng đủ sinh sống ở cái nơi đắt đỏ này. Nếu biết chi tiêu chắc cũng dành dụm được một ít làm cái phòng thân. Mọi kế hoạch, tính toán của chúng tôi đã hòm hòm, vậy mà đùng một cái bỗng dưng bị xáo trộn vì anh ấy bị đuổi việc.
Tôi cũng không rõ vì lí do gì anh ấy bị đuổi việc. Nhưng quả thực khi bị đuổi đó là một áp lực lớn với không chỉ anh mà cả tôi nữa. Công việc của anh rất khó để xin việc nhất là khi lại bị mang cái tiếng là bị đuổi. Từ trước tết anh bị cho sa thải. Tôi hỏi lí do thì anh không nói. Anh có vẻ rất đau khổ dù tôi không biết nguyên nhân vì sao anh bị đuổi.
Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa. (Ảnh minh họa)
Từ đó tới nay đã hơn 2 tháng anh thất nghiệp rồi. Tôi đang phải đèo bồng thêm anh nữa trong khi gia đình tôi còn rất khó khăn, còn đang chờ tôi giúp đỡ từng ngày một. Tôi không giúp anh không được nhưng quả thật cưu mang anh xong thì tôi và gia đình tôi rất cơ cực. Bố mẹ anh chưa biết anh thất nghiệp, tháng nào cũng điện thoại nhờ vả mua hết cái này đến cái kia. Anh vẫn vờ vịt mình đi làm rồi vay mượn của tôi để mua gửi về cho gia đình với lí do bố mẹ anh ở quê cũng khổ.
Tôi biết chắc anh sẽ rất khó khăn để xin được việc trong thời gian tới, nhất là vào thời buổi khó khăn này. Mà dù cho có xin được công việc mới đi chăng nữa thì lương tháng cũng chỉ 3 cọc, 3 đồng. Nếu như thế thì đến ăn còn chả đủ chứ đừng nói là anh giúp tôi chăm lo tổ ẩm mới của hai đứa.
Giờ đây tôi chán lắm. Mỗi ngày tôi phải gồng mình lên để làm vì ngoài gia đình lại còn phải lo thêm cho anh. Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm. Tôi đã vất vả quá rồi. Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa.
Liệu tôi có nên hoãn cưới hay không?
Theo VNE
Những ngày mưa đầy thương nhớ... Mùa đông lúc nào cũng vậy. Nó thổi vào lòng người những khắc khoải mà dù đã muốn quên đi nhưng không thể. Nằm co ro trong căn phòng nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách làm em nhớ anh khôn nguôi. Cái lạnh Hà Nội lúc này tê tái lắm. Mùa đông lúc nào cũng vậy. Nó thổi vào lòng người những khắc...