Anh chỉ muốn cưới tôi dù bị từ chối quá nhiều lần
Tôi nhiều lần nói: Anh hãy tìm người con gái khác để yêu và kết hôn, em chỉ xem anh như một người bạn mà thôi. Anh cứ gạt đi, bảo nhất định sẽ làm tôi rung động, cả đời này chỉ muốn cưới tôi làm vợ.
Tôi 28 tuổi, là một cô gái có ngoại hình bình thường, không xinh đẹp nhưng có duyên, thân thiện, lạc quan, hài hước nên có nhiều bạn bè quý mến. Tôi có một công việc với mức lương ổn định, thỉnh thoảng cũng làm thêm ngoài nên khá độc lập về mặt tài chính. Hơn nữa một phần do hoàn cảnh gia đình không được đầy đủ tình thương và vật chất như những đứa trẻ khác nên từ bé tôi đã không thích sống dựa dẫm, cá tính có phần mạnh mẽ, tự do, phóng khoáng, nổi loạn. Thú thật đến tận giờ, khi bạn bè đã yên bề gia thất, tôi vẫn chưa trải qua một mối tình sâu sắc nào.
Trong giao tiếp với mọi người tôi rất nhã nhặn và hòa đồng, riêng chuyện tình cảm lại lạnh lùng, giữ khoảng cách. Năm nay, tính cả tuổi lấy chồng đã 29, bận rộn với công việc nên tôi cảm thấy không vội, chỉ có điều thấy bản thân chưa làm tròn chữ hiếu, để mẹ đứng ngồi không yên với đứa con gái duy nhất của mình. Vì thế tôi bắt đầu mở lòng tìm kiếm hạnh phúc với hy vọng có một sự may mắn mỉm cười với mình. Với tính cách khá cẩn trọng, tôi chọn bạn để kết giao, chia sẻ và tâm sự. Mấy người bạn của tôi cứ hay nói đùa, kiểu gì tôi cũng sẽ vớ phải một anh chàng hiền như cục đất, bù lại với cái tính hoạt bát, năng động của tôi. Tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi thích một anh chàng hài hước, hóm hỉnh và đầy bản lĩnh đàn ông. Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc, nói chuyện đầy tung hứng, mẫu người như thế lại trở thành bạn bè chiến hữu với tôi chứ không phải người yêu. Rồi tôi gặp một người con trai, quả thật anh ấy hiền từ đầu đến chân, khác hoàn toàn kiểu người tôi thích. Sau khi nói chuyện và gặp gỡ, anh nói đã thích tôi từ cái nhìn đầu tiên. Phía tôi lại không có cảm xúc gì, chỉ đơn giản là quý anh như một người bạn. Hơn nữa, tôi hay có quan niệm cái gì đến nhanh rồi cũng sẽ đi nhanh.
Trước đây gặp những mối quan hệ nhàn nhạt như vậy tôi thường cương quyết từ chối luôn, bỏ qua rất nhiều cuộc gặp gỡ mai mối. Theo thời gian, gia đình, bạn bè, người quen nói nhiều, thời nay làm gì còn mối tình kiểu cháy bỏng mãnh liệt nữa mà tôi còn mơ mộng, cứ gặp một vài lần, cho người ta cơ hội, nếu vẫn không hợp thì sau này từ chối cũng không muộn. Vậy là tôi tặc lưỡi, nhận lời đi chơi với anh. Sau gần một năm hẹn hò, cảm xúc của tôi vẫn như ngày đầu, tức là không nồng nhiệt, không cháy bỏng, không khát khao, không nhớ nhung da diết như mối tình tôi say nắng trước đây.
Tôi chắc nịch khẳng định là không yêu anh, cũng nói thẳng với anh điều đó. Đi chơi cùng anh, sau những phút giây nói chuyện vui vẻ, tôi lại nhắc nhở anh rằng em không yêu anh đâu, anh cứ hẹn hò thoải mái với các cô gái khác đi. Nhìn anh buồn thiu mà lòng tôi vẫn lạnh băng. Không hiểu sao càng ngày bạn bè càng khẳng định tôi đã yêu anh ấy, chỉ có điều không nhận ra mà thôi. Có lẽ tại tôi hay vô tình nhắc đến anh vào câu chuyện hàng ngày của mình, thỉnh thoảng lại rủ anh về nhà trọ và nghĩ ra đủ các món ăn để nấu.
Video đang HOT
Tôi khoái chí vì được bắt nạt anh, còn anh dường như muốn như thế, luôn muốn chiều chuộng tôi, từng chút, từng chút một. Tôi là người nói, còn anh ấy ở bên cạnh lắng nghe. Tôi hay kể cho anh nghe những câu chuyện ngốc nghếch chẳng đâu vào đâu, chuyện càng ngốc anh lại càng thích nghe và cười như một đứa trẻ con. Sau này khi vô tình gặp một sự việc gì, anh nhắc lại những lời trước đây tôi từng nói và trêu đùa khiến tôi cứ cười khúc khích. Trước đây, tôi rất tự ti về hoàn cảnh của gia đình mình, mặc cảm, nghĩ mình phải có đủ tài chính, phải trở nên xinh đẹp, hoàn hảo mới đủ can đảm nhận lời yêu một ai đó.
Từ khi ở bên cạnh anh, tôi quên mất những điều ấy, lúc nào cũng tự tin, tự thấy mình khí chất rạng ngời. Tôi có cảm giác trong mắt anh mình là cô gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngốc nghếch nhất. Anh thậm chí còn biến tôi thành một cục mỡ di động, muốn tôi không xinh đẹp, đi chơi anh khoác lên người tôi chiếc áo to sụ, trùm khăn lên đầu biến tôi thành một cô gái lôi thôi, lếch thếch. Anh bảo tôi cứ cục mịch để không bị người khác cướp đi, sau này làm vợ anh rồi thì tha hồ làm đẹp. Tôi bật cười vì thấy anh dường như ngày càng trẻ con giống tôi.
Thời gian quen lâu như thế mà chúng tôi không có lấy một lần giận dỗi, không một lần anh thấy tôi buồn hay khóc, duy chỉ có một lần anh hỏi chuyện về gia đình tôi, bao nhiêu năm qua tôi không chia sẻ với ai cho nên vì tủi thân đã bật khóc ngon lành trong vòng tay anh. Anh chỉ ôm tôi và nói: “Em sẽ gặp được một người chồng yêu thương em suốt đời”, kể từ sau ngày đó anh nâng niu quan tâm tôi nhiều hơn trước kia. Đi bên cạnh anh tôi trở nên không mạnh mẽ, không lý trí, không khách quan; cứ vui vẻ, ngây ngô, nũng nịu, đáng yêu, phần tính cách mà tôi hay che giấu trước mặt người khác, dù thế tôi vẫn không thể yêu anh.
Yêu là phải nhớ nhung, ghen tuông, hờn giận nhưng tôi không có cảm giác đó; chỉ thấy vui vẻ, bình yên mà thôi. Anh đã có lần thử thái độ của tôi, biến mất một tuần không liên lạc, tôi cũng cảm nhận được sự biến mất ấy, thậm chí còn đọc vị được chiêu tán tỉnh của anh nhưng vẫn không thể nhớ anh đến phát điên như cách mà tôi muốn được. Anh đành thở dài, lại kiên trì đi bên tôi.
Sắp đến tết rồi, tôi phải về quê và đối diện với những câu hỏi quan tâm của mọi người, có lẽ anh cũng vậy. Anh muốn dẫn tôi đi gặp bạn bè, tham gia vào các buổi tiệc tùng công ty anh. Sinh nhật anh cũng chỉ dành riêng để ở bên tôi, giờ anh còn muốn về gặp gia đình tôi, luôn miệng giục giã bố mẹ anh muốn gặp mặt tôi. Tôi nhiều lần nói với anh, hãy tìm người con gái khác để yêu và kết hôn, em chỉ xem anh như một người bạn mà thôi.
Anh cứ gạt đi, bảo nhất định sẽ làm tôi rung động, cả đời này chỉ muốn cưới tôi làm vợ. Tôi vẫn biện minh rằng mình còn độc thân, anh cũng vậy, tôi chưa nhận lời yêu, không vượt quá giới hạn quan hệ nam nữ, không nhận sự giúp đỡ liên quan đến tiền bạc, không hề có ý nghĩ lợi dụng anh nên cho rằng mình không phải người con gái xấu xa.
Hôm nay, khi anh nhắm mắt, ôm chặt tôi và nói: “Anh yêu em nhiều quá, nếu em rời xa anh, anh không biết sẽ sống tiếp như thế nào”, tôi chợt giật mình thảng thốt, hóa ra đổi lấy những giây phút bình yên của tôi là những giây phút sóng gió trong trái tim anh. Một người sống lý trí, khách quan, lạnh lùng như tôi lại đang phân vân bối rối. Tôi đã xác định nếu như cưới anh, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng cùng anh nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Với tôi, không cưới thì thôi nhưng khi đã kết hôn sẽ tuyệt đối chung thủy, vun đắp hạnh phúc gia đình. Vậy nên lúc này tôi không muốn vội vã nhận lời yêu rồi kết hôn, chỉ muốn anh và tôi tạm thời làm bạn như bây giờ.
Tôi biết không được phép làm như vậy, không thể vì sự vui vẻ, bình yên của mình mà lấy mất khoảng thời gian tươi trẻ của anh, làm tổn thương anh, tôi không thể ích kỷ như thế. Vì tuổi thơ của tôi bị ám ảnh, mất niềm tin vào sự chung thủy của đàn ông, bởi hình ảnh người mẹ lam lũ một mình nuôi tôi khôn lớn từng ngày, khiến tôi lúc nào cũng tâm niệm, đã kết hôn là phải sống hạnh phúc suốt đời. Tôi không biết như thế nào là yêu, rằng có phải mình đã bỏ qua tình yêu hay không, anh ấy có phải là định mệnh của tôi hay không, hay là định mệnh của tôi vẫn đang chờ ở phía trước? Có phải tôi sẽ gặp một người khiến tôi yêu mãnh liệt, điên cuồng? Có ai kết hôn rồi mới bắt đầu yêu hay không? Liệu mối quan hệ của tôi nếu tiếp tục ở bên nhau có thể phát triển thành tình yêu? Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tiêu tiền của chồng tôi cay đắng quá
Đang nuôi con nhỏ, không có việc làm tôi phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên luôn bị anh chửi rủa, đay nghiến...
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau được hơn 3 năm, lúc đó cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty tư nhân, mức thu nhập chỉ đủ sống. Cưới nhau được một thời gian ngắn thì anh quyết định chuyển công ty khác làm, vì sợ hai vợ chồng làm chung công ty sẽ bất tiện.
Chuyển sang công ty khác làm cũng cho anh mức thu nhập cao hơn công ty cũ, nhưng đồng nghĩa với đó thời gian anh dành cho tôi cũng ít hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ trách chồng, trái lại còn rất vui, vì nhờ có thu nhập của anh cao hơn mà mỗi tháng hai vợ chồng có thể dành dụm ra được ít tiền để phòng lúc ốm, đau, và sau này con cái.
Để chồng có thời gian toàn tâm toàn ý cho công việc, tôi chăm chỉ làm hết công việc nhà chu đáo, sáng dậy sớm phục vụ bữa sáng cho chồng đi làm, chiều đi làm về lại đi chợ, nấu cơm đợi chồng về ăn.
Thời gian đó tôi mang bầu, dù ốm nghén không ăn uống được nhiều, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn ọe, nhưng vẫn cố gắng phục vụ cơm nước cho chồng chu đáo.
Nơi tôi làm là công ty tư nhân, nên các chế độ sinh đẻ không được như nhà nước, sau khi tôi nghỉ sinh họ cũng tìm người khác thay thế vào vị trí của tôi, nghỉ sinh 4 tháng xong tôi thất nghiệp, con thì vẫn còn quá nhỏ, bà nội bà ngoại lại đã già, sức khỏe không tốt nên không thể giúp vợ chồng tôi trông cháu. Tôi bàn với chồng tạm thời ở nhà chăm con, đợi bé được khoảng 1 tuổi thì đi làm, chồng tôi cũng đồng ý với quyết định đó.
Vậy mà bây giờ con tôi chưa tròn 10 tháng tuổi, chồng tôi đã thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với vợ, và có những lời lẽ xúc phạm tôi, coi tôi không khác gì người vô tích sự, không chịu làm, không kiếm ra tiền, chỉ biết ăn bám chồng.
Vợ chồng tôi không phải thuê nhà, anh làm ra 8 triệu một tháng, nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi 4 triệu để chi tiêu ăn uống, và chăm sóc con cái, số tiền còn lại anh dùng làm gì tôi cũng không được biết. Mỗi tháng chỉ có 4 triệu, nên đi chợ mua gì, tiêu gì tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có tháng chưa hết tháng mà đã hết tiền, tôi bảo chồng đưa thêm thì anh cáu gắt, chửi bới tôi đã không làm ra tiền lại chi tiêu không biết tiết kiệm, có hôm anh còn nói với tôi "Mày tưởng tao kiếm ra đồng tiền dễ lắm à".
Tôi đã rất buồn và khóc mất mấy ngày về câu nói đó của chồng, nên quyết định nhờ người trông con giúp để đi xin việc làm. Tìm mãi mới có một nơi nhận vào làm việc, nhưng với mức lương 3 triệu đồng/ 1 tháng, tôi nói với chồng tôi muốn đi làm.
Nhưng người giúp việc về nhà thì tốn kém, tôi định gửi con cho một người hàng xóm trông giúp, mỗi tháng bà lấy 2 triệu tiền công, còn sữa và thức ăn thì tôi mang từ nhà đến. Làm được 3 triệu, lại gửi con 2 triệu nên chồng tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm, anh bắt tôi ở nhà trông con. Tôi biết anh nói cũng có lý, nhưng tôi cũng sợ không đi làm, phải phụ thuộc kinh tế vào chồng và nghe anh chửi rủa, đay nghiến mỗi khi tôi tiêu nhiều hơn số tiền anh đưa cho tôi hàng tháng.
Theo VNE
Chồng tôi suốt ngày "đo lọ nước mắm" Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán... ảnh minh họa Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng. Ngày...