“Anh chỉ là muốn cơi nới…”
Chị chả có gì ngoài vẻ xinh xắn và ngây ngô, mà xinh xắn lại ngây ngô thì đôi khi giống một điềm chẳng lành cho cuộc sống, kiểu như một dạng “hồng nhan bạc phận” thời hiện đại.
Lòng chị như xát muối, cái cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy trái tim khiến chị không thở được, đất dưới chân chị như muốn sụp xuống khi nghe những lời dao cứa ấy…
Chị ba mươi thôi, qua một lần đò, vết thương lòng vô số nhưng chị vẫn lạc quan mà tin tưởng vào tình yêu, đàn ông và cuộc sống. Người ta bảo “Giai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già” nhưng nhìn chị chẳng ai nghĩ chị thuộc lứa “đầu ba” cả. Chị còn xuân lắm, tình lắm! Chỉ phải cái nỗi niềm bất hạnh nó đeo bám từ khi chị mới đôi chín, và nó cứ quẩn quanh lấy đời chị cho đến tận bây giờ, khiến chị mang tiếng thành gái “nạ dòng” dù chị vẫn chưa có con.
Ngày ấy, chị mới 18 tuổi, trẻ lắm, ngây thơ và chưa thấm mùi đời. Vừa chạm ngõ tình yêu đã vớ phải ngay gã nghiện, tuổi trẻ ít kinh nghiệm, lại phải nỗi hắn đẹp trai quá, lừa tình thiện nghệ quá nên chị chết đứ đừ, si mê hắn đến ngơ ngẩn. Chuyện một người con gái lần đầu yêu, gặp một gã trai đẹp khéo tán thì chuyện trao thân gửi phận và ước mơ đến một tương lai hạnh phúc là điều mà các cô gái thường mộng tưởng, chị cũng không ngoại lệ.
Vậy là trao thân, vậy là tin tưởng, và…có thai. Gã cũng chẳng phải loại đàn ông “đánh trống bỏ dùi”…Ừ, thì cưới! Vậy là chị lên xe hoa khi mới 18 tuổi và một cái hoài thai trong bụng hơn hai tháng.
Sau khi chung sống chị mới bất ngờ phát hiện những cái bất thường của tân lang. Trừ ba ngày đầu gã còn ôm ấp yêu thương , kể từ sau đó gã cứ lạnh nhạt với chị, không như hồi còn yêu nhau, chí ít không thường xuyên nhưng một tuần vẫn gần gũi vài lần, giờ thì nguội lạnh hẳn. Thế sao phải nhẽ? Gã mới 26 tuổi, chị khi ấy mới 18, làm gì có chuyện hương lửa tắt lụi như vậy… Nhưng chị chỉ nghĩ có lẽ gã mệt mỏi sau đám cưới, gã bảo sợ chị động thai, ừ…nghe cũng hợp lý. Nhưng chị vẫn thấy cách gã cư xử thật lạ lùng…
Gã thường xuyên biến mất khỏi nhà và khoảng trưa hoặc đầu giờ chiều, dù nhà kinh doanh tiệm game lúc nào cũng cần gã quản lý, thế nhưng nhoằng một cái là lại không thấy mặt đâu. Gọi điện thì không được, hỏi ai cũng không biết, chị bê cái bụng bầu đi hỏi han mấy nhà xung quanh xem bóng dáng chồng mình đâu thì người ta bảo gã đi chơi với toàn thành phần “dân vẹo” cả.
Một hôm chị đang ngủ trưa thì có nhu cầu vào nhà vệ sinh, mắt nhắm mắt mở bước vào thì chị giật mình ngã ngửa: Chồng chị đang ngồi chích ma túy trong nhà vệ sinh. Cú ngã mạnh về đằng sau khiến máu trong bụng ồ ạt chảy, gã chồng đang phê lòi nên không thể đứng dậy mà đưa chị đi cấp cứu, chỉ ú ớ xong nằm đó lờ đờ như sắp chết. May mà có một thanh niên chơi game ra khu vực nhà vệ sinh nên mới nhanh chóng đưa chị đi cấp cứu.
Chị thoát nạn nhưng mất con, rồi sự thật tàn nhẫn về gã chồng đẹp trai nhưng “nát nhừ”, chị khóc không ngừng. Vừa bước vào cuộc đời đã chịu quá nhiều nỗi đau, chị chả có gì ngoài vẻ xinh xắn và ngây ngô, mà xinh xắn và ngây ngô thì đôi khi giống một điềm chẳng lành cho cuộc sống, kiểu như một dạng “hồng nhan bạc phận” thời hiện đại.
Chị về nhà an dưỡng được một tuần thì gã chồng chị bị công an bắt trong một lần truy quét tội phạm ma túy. Với tội danh tàng trữ, mua bán ma túy, gã bị lĩnh án ba năm tù. Chị không muốn cự cãi hay bênh vực hắn trước sự phẫn nộ của gia đình, chị buông…Vậy là, trước ngày sinh nhật lần thứ 19, chị đã có một đời chồng và một đứa con chưa thành hình.
Chị ôm niềm đau từ khi ấy, giấu tiệt lòng mình và mất niềm tin vào mọi thứ. Cú sốc đầu đời khiến chị gần như gục ngã, chị lao vào làm việc như điên, kinh doanh buôn bán…rồi đi học thêm đủ thứ phục vụ cho công việc của mình. Bao đàn ông đến với chị, tử tế chân thành có, sắp tử tế, sắp chân thành cũng có…nhưng chị không còn thiết tha nữa, với chị lúc ấy chỉ có công việc và những người bạn mới đem lại cho chị niềm vui và cảm giác tin tưởng.
Video đang HOT
Cái phận đàn bà đẹp mà giỏi thì ông trời cũng phải lấy đi của họ một cái gì đó thật đắt mới công bằng thì phải…
Chị cứ sống thế cho đến khi chị ngấp nghé 30 chị mới giật mình nhìn lại, tại sao bản thân chị lại có thể sống một cuộc đời như tự trả giá lỗi lầm của mình thế này? Bạn bè chị giờ này, đứa muộn thì con cái cũng hai ba tuổi, đứa sớm thì con lớn tướng, vài đứa rất hạnh phúc, vài đứa cũng có nỗi buồn, nhưng không ai cô đơn như chị…Chị đã có sự nghiệp, đã có danh vọng, nhưng…Chị vẫn cô đơn. Đôi khi nghĩ đến phận mình, chị lại thấy những nỗi buồn đầy thêm.
Rồi chị mở lòng mình ra, thay đổi cái tâm tưởng ấu trĩ và sợ đau của mình, mạnh dạn hơn trong giao tiếp, không lạnh lùng và xây những bức tường cao vút với đàn ông nữa. Suýt ba mươi, chị đẹp lắm! Từng trải, thành công nhưng sâu thẳm lòng mình, chị vẫn chỉ là đàn bà sợ đau và chưa va vấp tình trường nhiều, vậy nên chị vẫn không biết đàn ông muôn hình vạn trạng thế nào…
Chị gặp anh, chị thích anh, chị mở lòng với anh giữa vô vàn những gã đàn ông tán tỉnh chị. Anh chững chạc, đàng hoàng, thành đạt, đẹp đẽ…Một mẫu đàn ông hoàn hảo và hợp với chị nếu như…anh chưa có gia đình!
Nhưng biết làm sao, cái phận đàn bà đẹp mà giỏi thì ông trời cũng phải lấy đi của họ một cái gì đó thật đắt mới công bằng thì phải. Anh là của người ta, và chị…mối tình với người đàn ông thứ hai giờ lại biến mình thành kẻ thứ ba tội lỗi.
Nhưng anh nói anh yêu chị, anh muốn có chị, anh muốn có những đứa con đẹp đẽ với chị, anh tâm sự rằng anh không hạnh phúc với vợ, anh sống như nghĩa vụ, anh chỉ yêu mình chị…Đừng bỏ anh! Con tim chị về tâm lý chỉ mới 19 tuổi nên chị tin anh lắm, thương lắm, yêu lắm…và chị lại dâng hiến!
Chị có thai, khi biết là con gái, chị hạnh phúc lắm! Chị gọi điện ngay cho anh và muốn gặp anh…Nhưng anh đột nhiên im lặng. Chị bắt đầu thấy hoang mang…
Anh lại tắt máy, không biết anh đi đâu, chị tìm bạn bè anh, tìm đến hẳn công ty anh, bất cứ nơi nào có thể thấy sự hiện diện của anh. Nhưng anh như bốc hơi khỏi mặt đất vậy…Chị bắt đầu thấy sợ hãi, nghi ngờ, dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề. Chị lờ mờ đoán định nhưng vẫn muốn cái sự nghi ngờ ấy chỉ là những suy nghĩ ngớ ngẩn của chị. Nhưng…buồn thay! Chị đoán đúng.
“Anh muốn có con trai, anh không thích con gái!”.
“Em bỏ nó đi…” Anh nói một cách thật dễ dàng.
“Những lời hứa của anh đâu rồi?” Chị nghẹn ngào.
“Anh chỉ muốn cơi nới, không muốn phá bỏ…” Anh trả lời. Lạnh lùng, khô khốc.
Lòng chị như xát muối, cái cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy trái tim khiến chị không thở được, đất dưới chân chị như muốn sụp xuống khi nghe những lời dao cứa ấy…
Chị phải làm sao đây? Hơn mười năm mới dám đến với một cuộc tình mới, nhưng nỗi đau thì vẫn nguyên vẹn. Chị dùng hết nghị lực và sự kiêu hãnh còn sót lại, cho người tình một cái bạt tai nảy lửa. Chị bước đi nước mắt giàn dụa nhưng chị nén lại “Không được khóc, từ giờ nước mắt chỉ dành cho những ngày vui!”. Chị nén lại, nghĩ đến cái hoài thai bé bỏng, nhất định chị sẽ cho nó làm người và sống với tình yêu thương của chị…
Theo VNE
Tôi quyến rũ em chồng vì chồng bất lực
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi chúng tôi nhanh chóng cuốn vào nhau. Kể từ ngày lấy chồng, đến giờ tôi mới thực sự được thỏa cơn khát yêu đương.
ảnh minh họa
Gọi là chị dâu nhưng tôi thua em chồng tới 4 tuổi. Em chồng dù đã 26 tuổi nhưng chưa hề yêu ai dù trông em phong độ, đẹp trai còn hơn cả chồng tôi. Tôi và chồng yêu nhau từ khi tôi mới 19 tuổi, đang học năm thứ nhất trung cấp du lịch.
Tôi về làm vợ anh sau khi ra trường và đi làm ở một công ty lữ hành nội địa. Tình yêu của tôi và chồng mặn nồng, say đắm nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn và không ít lần tôi đã thầm cảm ơn anh về điều đó.
Thế nhưng sự thật tốt đẹp kia lại khiến tôi hoàn toàn thất vọng khi đêm tân hôn anh không thể cho tôi có được khoảnh khắc viên mãn của tình yêu vợ chồng. Anh vất vả, hì hục, khổ sở lao lên tụt xuống đến 5,7 lần rồi cuối cùng nằm vật ra giường trong tiếng thở dài đầy chán chường, bất lực.
Tôi tưởng rằng anh quá mệt mỏi vì lo toan cho đám cưới, rồi bị bạn bè, đồng nghiệp chuốc rượu nên không thể làm tròn phận sự của chú rể trong đêm tân hôn. Thế nên đến đêm sau, tôi lại háo hức chờ đợi. Nhưng rồi sự thất vọng ngày càng nhân lên bởi đêm nào cũng thế, vẫn là sự hì hục cố gắng đên vô vọng của chồng tôi...
Mang nỗi buồn khó tỏ cùng ai suốt mấy tháng làm dâu khiến tôi suy sụp. Từ một cô gái xinh tươi, khỏe mạnh, hay nói hay cười, tôi trở thành người trầm cảm, buồn bã và sụt cân.
Mẹ chồng và em chồng thấy tôi như vậy, đều rất lo lắng cho sức khỏe của tôi. Mẹ chồng còn tưởng tôi có em bé nên mới thay đổi tính nết như vậy. Bà vui mừng lắm, đi chợ lùng mua hết thức ăn nọ đến đồ bổ dưỡng kia để về tẩm bổ cho tôi.
Chồng tôi là người biết quá rõ nguyên nhân ấy nhưng vì sĩ diện, nên anh im lặng, không hề hé răng nói với bất kỳ ai.
Quá câng thẳng, bức xúc, tôi đổ bệnh thật sự. Không may là đúng lúc tôi ốm thì chồng tôi lại có chuyến công tác xa nhà. Mẹ chồng và em chồng phải thay nhau cơm nước, chăm sóc cho tôi ở bệnh viện. Được mấy hôm thì mẹ chồng vì có tuổi, lại phải thức đêm trông tôi mấy hôm đầu nên bà cũng đổ ốm, chỉ còn mình em trai chồng sau giờ làm tất tả vào bệnh viện chăm tôi.
Thấy tôi buồn, nhiều hôm em ở lại an ủi, trò chuyện cùng tôi đến lúc bệnh viện đóng cửa em mới về. Sau 10 ngày nằm viện, tôi về nhà cũng là lúc chồng tôi hết đợt công tác. Ở với chồng nhưng tôi chẳng có chút hứng thú gì vì lúc nào tâm trí tôi cũng mường tượng đến vòng tay ấm áp, hơi thở nóng hổi và tiếng đập dồn dập của trái tim trai trẻ khi em chồng bế tôi ra xe taxi để đi cấp cứu tại bệnh viện.
Nhân dịp chồng có chuyến công tác mới, không kìm được lòng mình, tôi chủ động gợi tình em trai chồng.
Tối, tôi chọn bộ váy ngủ khêu gợi, dùng loại nước hoa có mùi thơm nồng nàn quyến rũ và len lén mở cửa phòng em trai khi biết chắc chắn mẹ chồng đã say giấc ở tầng dưới.
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi chúng tôi nhanh chóng cuốn vào nhau. Kể từ ngày lấy chồng, đến giờ tôi mới thực sự được thỏa cơn khát yêu đương.
Tôi biết mình có tội với chồng, có lỗi với cả em trai chồng nữa, nhưng hãy thương lấy tôi, đừng gán cho tôi tội suy đồi đạo đức bởi tôi cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
Theo VNE
Tôi có nên trở thành 'bà mẹ đơn thân'? Ở tuổi 36, Quỹ thời gian không còn nhiều cho việc sinh nở của người phụ nữ, tôi vẫn chưa tìm cho mình được một người để kết hôn nhưng lại khao khát có một đứa con. Tôi đang phân vân không biết có nên trở thành "bà mẹ đơn thân" hay không? Ảnh minh họa Mỗi tối, đối diện với căn nhà...