‘Anh chị đừng ở nhà tôi mà vớ vẩn’
“Mẹ chồng nàng dâu” đã đành một nhẽ nhưng đằng này là mẹ đẻ của mình. Bạn đọc hãy “tư vấn” cho tình huống khó xử này.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 24 tuổi, hiện đang là nhân viên một ngân hàng ở một tỉnh lẻ. Là một cô gái khá may mắn, tôi sinh trưởng trong một gia đình êm ấm, hai bố mẹ đều là công nhân viên chức nhà nước. Bản thân là một cô gái xinh xắn, thông minh và học giỏi. Suốt những năm học phổ thông tôi luôn là niềm tự hào của gia đình vì những thành tích học tập nổi bật, nhưng tôi khá trầm tính và ít giao tiếp với bạn bè. Tôi thi đỗ một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội với điểm số 29.5 điểm. Bố Mẹ luôn kỳ vọng vào tôi rất nhiều. Bắt đầu những năm trọ học xa nhà, tôi như thoát khỏi vỏ bọc và sự kìm hãm những ngày còn ở nhà, tôi cũng đi gia sư, làm thêm như bao sinh viên xa nhà khác; cũng hòa mình vào các hoạt động xã hội; cũng giao lưu bạn bè nhiều hơn…Cuộc sống xa nhà đã lột xác tôi từ một con bé trầm tính và nhu mì trở thành một cô gái trẻ năng động, hòa đồng và vui vẻ.
Tôi thích cuộc sống như thế… Nhưng bố mẹ tôi thì không thế! Hai người từ ngỡ ngàng đến thất vọng, đến cuống cuồng lôi tôi trở về cuộc sống trầm lặng và ít nói trước đây. Tôi được nhiều người theo đuổi và cũng dẫn vài người đến gặp mẹ tôi nhưng bà đều phản đối kịch liệt. Người thì vì tuổi tác, người thì vì tính cách, người thì vì khoảng cách địa lý… Và sau đó tôi đều nghe lời mẹ, khước từ tất cả. Cũng phải nói thêm rằng bố mẹ tôi là những bậc phụ huynh yêu con hết mức, lo lắng cho con mọi thứ và luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì con. Tôi tốt nghiệp đại học loại khá không được như sự kỳ vọng của bố mẹ tôi.
Những ngày làm luận văn tôi đã xin được vào một công ty xuất nhập khẩu trên Hà Nội, và cũng là thời gian tôi quen anh. Anh là con trai cả của một người bạn thân thời phổ thông của mẹ tôi. Những năm còn đang là sinh viên mẹ tôi đã nhiều lần dẫn tôi lại nhà anh nhưng tôi chưa bao giờ gặp anh. Lần đầu tiên tôi đến nhà anh một mình theo sự căn dặn của mẹ tôi cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh. Anh yêu tôi từ ánh mắt đầu tiên và bắt đầu chinh phục tôi. Anh là một người đàn ông đàng hoàng, chu đáo, ân cần hết mực, và vô cùng yêu thương tôi. Khi ở gần anh tôi biết rằng đây chính là người đàn ông tôi cần, và tin chắc rằng cũng là người mà bố mẹ tôi sẽ chấp nhận. Cả bố lẫn mẹ anh đều là những người rất có thế lực ở Hà Nội, là một gia đình đầy đủ điều kiện.
Ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp là ngày tôi đón nhận cùng lúc hai niềm vui lớn là những bước ngoặt trong cuộc đời của tôi. Tôi nhận được lời tỏ tình của anh và cũng là ngày tôi nhận được tin báo trúng tuyển ở ngân hàng gần nhà. Anh và tôi lên kế hoạch về quê và ra mắt bố mẹ tôi. Tôi cứ tưởng rằng mình đang là người hạnh phúc nhất trên thế gian, là cô gái hạnh phúc và may mắn bao nhiêu, là niềm mơ ước và ganh tỵ của bao người.
Nhưng…mọi thứ không như tôi dự liệu. Mẹ tôi là một người có tính áp đặt cao. Trong mắt bà chúng tôi như hai đứa trẻ con yêu nhau. Bà nói bằng một giọng của bề trên dành cho bề dưới, yêu cầu chúng tôi tìm hiểu nhau một thời gian rồi về thưa lại với bà về chuyện cưới xin. Bà bảo rằng con người càng ổn định sớm càng tốt nên kiểu gì tôi cũng phải cưới trong năm nay nếu không thì bà sẽ gả tôi cho người khác.
Video đang HOT
Cuối tuần nào anh cũng về thăm tôi, nhưng ít có khoảng thời gian riêng tư của hai đứa bởi Mẹ tôi luôn chăm chăm theo sát hai đứa, có lúc chúng tôi đang cầm tay nhau thì bà đùng đùng xuất hiện, chỉ tay vào mặt hai đứa ” Tôi nói cho hai anh chị biết, đừng có ở nhà tôi mà vớ vẩn” khiến tôi và anh ấy chết sững.
Không những là một người có tính áp đặt và không mấy khi tỏ ra tôn trọng người khác mẹ tôi còn có cái tôi vô cùng lớn. Bà luôn tự hào về bản thân mình thời trẻ và luôn nhắc về những điều đó. Bà tỏ ra coi thường chồng con và tất cả những người xung quanh bà, nhưng lại luôn đề cao bạn bè của tôi để mỉa mai tôi. Bất cứ lời chê bai, góp ý nào bà đều không muốn nghe và đều phản ứng lại một cách dữ dội. Bà chua ngoa vô cùng và có thể mắng xa xả cả ngày những lời lẽ miệt thị, cay độc và tục tĩu.
Tôi cảm thấy thực sự ngột ngạt và nhiều khi không thiết sống nữa. Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ cả. Có lẽ… vì tôi cũng quá yêu mẹ tôi và thực sự hi vọng mẹ tôi có thể thay đổi tính nết để lại là người mẹ tôi nhất mực kính trọng như ngày trước
Mong bạn đọc cho tôi một vài lời khuyên!
Hanhphuc9088@gmail.com
Theo Vietnamnet
"Cái mặt con nhỏ đó đúng là đồ khùng khùng..."
Khi biết tôi yêu Thắng, nhiều người nói ra nói vào. Cũng có ý kiến nói rằng anh chú ý đến tiền của nhà tôi chớ không phải thật lòng yêu tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để nhận ra đâu là thật, giả...
ảnh minh họa
"Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng, nhưng mà nó có tiền... hơ... hơ..."- Thắng nói và cười ha hả. Tôi điếng hồn cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, đúng là anh đang nói về tôi vì ngay sau đó, một người bạn của anh đã lên tiếng: "Tường Loan thương mày thật lòng chớ gặp người khác, họ bỏ mày lâu rồi. Cái đồ chẳng được tích sự gì ngoài cái mồm mép...". Tôi quyết định ra về chứ không vào gặp anh nữa...
Cô em gái của Thắng gọi anh không được nên mới gọi cho tôi. Cô bé báo tin cha của anh bị đột quỵ, vừa chở vào bệnh viện. Tôi tức tốc chạy vô bệnh viện, lo thủ tục và gởi gắm bác sĩ quen, xong xuôi mọi thứ tôi mới gọi cho Thắng. Thế nhưng điện thoại của anh lại ngoài vùng phủ sóng. Định vị tất cả những nơi anh có thể đến, cuối cùng tôi cũng tìm được anh ở một quán nhậu. Cô nhân viên phục vụ đưa tôi đến trước cửa phòng VIP rồi bảo: "Mấy ảnh nhậu từ 4 giờ chiều tới giờ...".
Lúc đó đã là 8 giờ tối. Vậy là Thắng và các chiến hữu đã chiến đấu trong căn phòng ấy suốt 4 tiếng đồng hồ. Có lẽ mọi người đều say nên giọng ai cũng oang oang. Họ tranh nhau nói, tranh nhau cười mà không hề biết tôi đã mở cửa và đứng chết lặng ở đó.
Tôi lớn hơn Thắng 4 tuổi. Khi biết anh cách nay 3 năm, tôi đã 34 tuổi, còn anh 30. Có lẽ khi ấy, sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và anh không nhiều nên sau vài lần gặp gỡ, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Thật sự là tôi có đắn đo, nhưng sau đó, tôi nghĩ thôi thì cũng là duyên phận. Tôi đã quá lứa lỡ thì trong mắt nhiều người đàn ông, nay có người yêu thương, nếu không nhận lời mà cứ kén chọn thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa...
Khi biết tôi yêu Thắng, nhiều người nói ra nói vào. Cũng có ý kiến nói rằng anh chú ý đến tiền của nhà tôi chớ không phải thật lòng yêu tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để nhận ra đâu là thật, giả...
Tôi yêu anh, biết gia đình anh khó khăn, tôi đã lo cho họ từ cái máy giặt, cái nồi cơm điện, thậm chí chén dĩa trong nhà anh tôi cũng sắm sửa. Biết ba anh tuổi cao sức yếu đi đứng khó khăn, tôi đã xây luôn nhà vệ sinh trong phòng ngủ để ông tiện sinh hoạt; em gái anh không có việc làm, tôi nhận vô công ty của mình; bà con dòng họ anh ngoài quê vào, cần gì, tôi lo đến nơi đến chốn...
Còn riêng anh thì khỏi phải nói. Tất cả những thứ có trên người anh từ giày dép, quần áo, kể cả đồ lót của anh cũng một tay tôi sắm sửa. Nước hoa anh xài, dầu gội đầu của anh cũng do tôi gởi bạn bè mua ở nước ngoài về... Thật lòng mà nói, tôi chăm lo cho gia đình anh còn nhiều hơn chăm lo cho ba mẹ, anh em mình bởi tôi nghĩ, thuyền theo lái, gái theo chồng, sau này lấy nhau, tôi về sống với gia đình anh thì họ là ruột thịt của tôi...
Thế mà bây giờ, những gì tôi suy nghĩ, tôi tưởng tượng, tôi vun đắp giống như một tòa nhà xây trên cát. Trong phút chốc, tất cả mọi thứ đã đổ sụp. Thì ra trong mắt anh tôi chỉ là một mụ quá lứa lỡ thì, trông mặt khùng khùng, chỉ được cái có nhiều tiền. Thảo nào mỗi khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin, anh lại gạt đi với đủ thứ lý do, thậm chí có những lý do hết sức vô lý là vì anh đang ở trong độ tuổi "31 bước qua, 33 bước lại" nên phải kiêng cữ hôn sự. 38 tuổi, tôi vẫn khát khao từng ngày được mặc lên người chiếc áo cô dâu. Tôi vẫn hi vọng hết "năm xui, tháng hạn" thì anh sẽ đồng ý cưới tôi làm vợ.
Nếu không có chuyện ba anh bị bệnh, nếu không có buổi tối tôi tình cờ đứng trước cửa phòng và nghe anh tuyên bố hùng hồn với bạn bè về mình thì tôi vẫn còn mãi hi vọng, vẫn còn mãi nuôi dưỡng ý tưởng "bán rẻ còn hơn cho không, lấy chồng còn hơn ở giá" mà tôi vẫn hay nói đùa với bạn bè trong hội bị ế của mình.
Thế nhưng khi tôi nói rõ mọi chuyện với Thắng thì anh đã quỳ sụp xuống ôm lấy chân tôi: "Đó là rượu nói chớ không phải anh nói. Anh thề là nếu anh có nghĩ như vậy cho trời tru đất diệt anh đi". Tôi bảo anh về đi, tôi cần có thời gian để suy nghĩ nhưng Thắng cứ quỳ mãi như thế cho đến khi ông anh tôi thấy chướng quá phải đuổi về: "Mày có phải là đàn ông không? Tao mà là con Loan, tao cũng không lấy mày". Đến nước đó thì anh đành phải về nhưng trước khi đi còn quay lại đe tôi: "Nếu em bỏ anh thì anh sẽ giết em rồi tự sát".
Câu nói này của Thắng khiến tôi lo sợ. Tôi không biết anh có dám làm hay không nhưng chắc chắn là không có tôi thì cuộc sống vương giả của anh sẽ chấm dứt. Có lẽ vì vậy mà anh cố sức níu kéo, hết van xin lại tìm mọi cách gây áp lực với tôi...
Thế nhưng cứ mỗi lần nhớ tới câu nói của anh: "Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng..." thì tôi lại sôi gan...
Theo VNE
Nước mắt của người vợ bị chồng "chơi xỏ" sau Tết Cứ thế, nước mắt Thư chảy dài ngày đầu năm khi hay tin mùng 6 Tết tốt ngày, chồng đã dẫn nhân tình về nhà ra mắt họ hàng để sang tháng 2 sẽ làm đám cưới. Thư và chồng chỉ vừa mới kết hôn được gần 1 năm nay sau 3 năm yêu nhau mặn nồng. Thư ở Sài Gòn và lấy...