Anh chỉ còn sự nhàm chán với em
Anh yêu cô gái xinh hơn em, dịu dàng hơn em và với em anh chỉ còn sự nhàm chán.
“Mình chia tay”… Anh nhìn thẳng em nói gọn lỏn trong ba chữ ấp úng như ngày anh nói với em câu ngắn gọn đầy bối rối: “Anh yêu em”.
Anh đòi chia tay em, anh nói anh hết yêu em rồi. Anh yêu cô gái xinh hơn em, dịu dàng hơn em và với em anh chỉ còn sự nhàm chán. Em như món ăn thừa để dự trữ trong tủ lạnh lâu ngày không dùng được nữa. Em khóc, em đau như ai cắt lìa cơ thể mình ra từng mảnh. Anh để lại cho em lời nguyện ước yêu em suốt cả cuộc đời và ánh nhìn đẫm nước mắt.
Ngày anh đi với người ấy, bỏ lại em trong căn phòng lạnh ngắt. Em gặp anh trên con phố đông người, tay anh nắm chặt bàn tay người đó như thế giới chỉ còn hai người vậy. Anh nhìn em rồi lặng lẽ quay đi. Em lại khóc. Em ước giá như em chưa được gặp anh và yêu anh nhiều như thế.
Em muốn cùng anh đi chơi, dạo trên con phố đông người. Bàn tay anh vội nắm chặt đôi tay em che chắn cái lạnh buốt giá. Em muốn hát cho anh nghe và nhận từ anh những tin nhắn buổi sáng tốt lành và ngủ ngon buổi tối. Em muốn cùng anh tỉ tê trò chuyện thâu đêm với những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Tất cả với em giờ chỉ là ước muốn.
Video đang HOT
Phụ nữ với anh chỉ là những cuộc chơi hay những món đồ (Ảnh minh họa)
Vậy anh nghĩ xem em phải làm sao với nỗi nhớ của mình, với những kỉ niệm anh cho đi mà không đòi em trả lại. Em ước gì kỉ niệm của chúng ta như ngân hàng để có thể chuyển khoản thì chắc nỗi nhớ anh không hàn.h h.ạ em như thế này.
Yêu anh với em như một thói quen. Thói quen dù tốt hay xấu tới một ngày nó cũng cần được thay đổi. Mọi người nói với em quên anh đi, sẽ có người khác tốt hơn anh đến với em. Nhưng có thật đóng cánh cửa này, cánh cửa khác sẽ mở ra?
Nói nhớ anh biết bao nhiêu mới đủ khi lý trí không thắng nổi trái tim. Nỗi nhớ bắt nguồn từ lẽ tự nhiên nhưng để quên đi thì em cần phải học. Chẳng dễ dàng gì để chối bỏ tình yêu dành cho anh khi ngày hôm qua với em như là lẽ sống. Chẳng dễ gì để lãng quên…Có lẽ anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường như bao nhiêu gã đàn ông khác trên đời. Phụ nữ với anh chỉ là những cuộc chơi hay những món đồ. Em như món ăn lâu ngày làm anh phát ngán nhưng người con gái đó có phải món cơm mà anh sẽ ăn và gắn bó suốt đời. Hay cô ấy cũng giống như em chỉ là món ăn mà anh đổi món? Giờ đây anh đã là quá khứ của em. Những nỗi đau ở đây, bây giờ, ngay phía ngực trái của em còn đau, còn nóng hổi và nồng cay nơi sóng mũi… Đoạn đường chỉ còn mình em. Người ta thường nói những mối tình dang dở sẽ là những mối tình đẹp mãi. Nhưng với em sao tất cả chỉ có đớ.n đa.u.
Theo VNE
Sinh nhật bố, tôi thấy mình thật vô tâm
Tôi chưa từng nhớ và tặng bố một món quà nào cả! Tôi thấy mình là kẻ vô tâm.
Tôi về nhà thăm bố sau gần 2 tháng đi khắp mọi ngã ngoặt mà quên đường về. Anh trai tôi thốt lên lời trách móc. Tôi chỉ cười trừ và bảo anh. "Em bận mà!". Tôi không có thời gian ở cạnh bố nhiều. Công việc của tôi là những chuyến công tác dài ngày và những bánh xe không bao giờ xịt lốp.
Anh trai gọi tôi về. Bố đau lưng cả tháng nay. Tôi gác mọi công việc về nhà. Tôi nhìn bố nằm thu lu trên chiếc giường rộng thênh thang với chiếc áo cũ màu, đắp lớp chăn sờn vải. Bố lúc nào cũng tiết kiệm. Bố chối từ những bộ quần áo mới hay những thứ chúng tôi mua về. Bố cất cận thận trong hòm đợi ngày tết hay dịp nào mới dám lôi ra. Ít khi chúng tôi thấy bố mặc áo mới.
Sau gần 2 tháng chưa về. Tôi nhận ra bố gầy còm và bé nhỏ. Anh cả và tôi đèo bố đi viện. Bố nằng nặc không chịu đi. Tôi nài nỉ mãi rồi hắng giọng bố mới chịu ngồi lên xe mà đi khám. "Bố đau như vậy mà cứ gắng một mình chẳng chịu đi khám gì cả. Bố không đi khám con không đi làm, ở nhà luôn". Bố nghe tôi dọa, bố cười nhăn nhó rồi đi.
Tôi cầm trên tay phiếu khám và nhìn vào ngày tháng năm sinh trên thẻ Bảo hiểm mới biết hôm nay là ngày sinh nhật bố. Chúng tôi vô tâm quá! Chúng tôi cứ biện mọi lí do bận bịu công việc, học hành để từ chối những lời hỏi han "phiền phức". Thế nhưng dù bận đến đâu tôi cũng có bao giờ quên ngày sinh của mình, kỉ niệm ngày yêu nhau hay sinh nhật lũ bạn. Thế mà tôi lại không quan tâm đến ngày sinh nhật bố - người đã cho tôi cuộc sống này.
Tôi thầm nghĩ: "Con sẽ không quên sinh nhật của bố mẹ nữa đâu!" (Ảnh minh họa)
Đúng ra tôi chưa từng nhớ và tặng bố một món quà nào cả! Tôi biết sự vất vả của bố và thấy mình là kẻ vô tâm. Bố chẳng bao giờ phàn nàn với tôi khi tôi chỉ biết lo cho công việc và sở thích của mình. Có khi cả tháng tôi không về. Bố vẫn dành cho tôi những lời hỏi han "dài dòng" về công việc, sức khỏe, ăn uống và giục tôi tìm anh nào mà cưới đi! Tôi lại phụng phịu nói: "Con ở nhà với bố cơ!".
Mỗi lần tôi về, bố lại thịt con gà, bắt mẹ nấu cho những món ăn yêu thích. Mẹ rục rịch nấu nướng làm cơm cho tôi. Lần nào tôi cũng về trong vội vàng và ra đi trong nhàn dỗi. Mẹ dành làm hết. Bố cứ xua tôi đi sợ đường xá xa xôi, trời tối và nguy hiểm.
Gần 2h khám và lấy thuố.c, anh cả gọi xe cho tôi và bố về nhà. Hai anh em phóng xe đi mua tặng bố một chiếc áo khoác dày cộm và mua thêm một chiếc khăn len cho mẹ. Mùa lạnh đến rồi, lần này tôi sẽ bắt bố mặc. Tôi sẽ lại dùng phương pháp dọa dẫm hay nhõng nhẽo. Bố nói: "Tôi lớn rồi mà như trẻ con". Nhưng có đứa con nào lớn trước mặt bố mẹ mình.
Tôi mang chiếc áo gói trong cái bao thật lớn đưa cho bố. Bố nở nụ cười méo mó xộc xệch đầy yếu ớt. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy bố cười tươi như thế. Một nụ cười đầy hanh phúc và vẫn là lời trách móc. "Mấy đứa cứ bày chuyện. Mua linh tinh, sinh nhật sinh nhóm cái gì". Nhưng tôi biết bố vui và hạnh phúc. Tôi mang chiếc khăn len quàng lên cổ mẹ. Tôi thầm nghĩ: "Con sẽ không quên sinh nhật của bố mẹ nữa đâu!".
Theo VNE
Hạnh phúc khi yêu gái "mất zin" Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi yêu. Chắc mới chỉ nghe điều này nhiều người nghĩ tôi bị... hâm. Ở đời, làm gì có người đàn ông nào lại "chê" những cô trinh nữ. Ấy vậy mà tôi lại sợ. Bây giờ, nếu cho tôi lựa chọn yêu một trong hai người, cả...