Anh chặn mọi liên lạc khi biết tôi có thai
Tôi là tác giả bài “Cái kết không có hậu khi yêu người từng ly hôn”. Chân thành cảm ơn lời khuyên của các bạn đọc gần xa, nhưng đúng tình yêu là mù quáng, bỏ qua hết những lời khuyên ngăn tôi vẫn lao vào yêu anh một cách vô điều kiện và kết quả sau một tháng đăng bài trên chuyên mục, tôi có thai. Ngay thời điểm này, tôi và anh lại nảy sinh mâu thuẫn và anh đã từ chối đứa con chưa hình hài với lý do “Mặc dù anh rất cần con nhưng không thể vì đứa bé mà lại chui vào địa ngục và sống khốn nạn với nhau được, em muốn làm gì cứ làm”.
Đầu tháng 12/2014 tôi có thai và bị anh từ chối, phần vì lo sợ, phần vì thương con, tôi đi tìm ở những chỗ anh thường lui tới. Đáp lại những tin nhắn, cuộc gọi của tôi là sự im lặng từ anh. Tôi khóc, khóc rất nhiều, trong đêm cơn đau quặn lên và thế là con yêu đã rời bỏ tôi sau ba ngày phát hiện mình có thai. Thời điểm này tôi vô cùng đau khổ, đôi lúc đi làm về chỉ muốn lao vào ô tô để khỏi phải đau buồn nhưng tôi cố gắng sống vì gia đình, vì những người thân luôn thương yêu mình. Cũng trong lúc này, anh chăm sóc tôi rất chu đáo, anh cũng hối hận rất nhiều khi không giữ được con, chính vì thế tôi cảm thấy được an ủi phần nào và tiếp tục yêu anh.
Ảnh minh họa
Lần này, vì yêu anh và mong muốn một đám cưới nên tôi ra sức chiều lòng anh, tôi luôn nhận sai mỗi khi mâu thuẫn, rồi quan tâm, chăm sóc anh nhiều hơn. Cơ quan tôi làm cách nhà anh gần 10km, mặc cho những buổi trưa nắng gần 40 độ, chỉ cần anh muốn ăn cơm là tôi lại lên nhà nấu cho anh ăn rồi lật đật đi làm vào đầu giờ chiều. Hai, ba ngày tôi sẽ lên giặt áo quần, dọn dẹp nhà anh. Sau này, lúc nghi ngờ mình bị đa nang buồng trứng sẽ khó sinh con, tôi đã quyết tâm có thai trước mới tính đến chuyện cưới xin vì muốn đảm bảo sự an toàn cho anh, không muốn anh bất hạnh khi phải lấy vợ vô sinh một lần nữa.
Tôi lầm lũi đi canh noãn một mình, cứ mỗi lần bước ra khỏi phòng khám là nước mắt lại ướt đẫm vì sự tủi thân và sợ người quen nhìn thấy. Một tháng vất vả của tôi cũng không bằng một cuộc điện thoại của con anh đòi bố đón về nhà chơi ngay thời điểm bác sĩ chỉ định gần nhau. Anh có rất ít thời gian dành cho tôi, tuần bảy ngày anh đi nhậu hết cả bảy với lý do tiếp khách. Tôi chỉ có thể gặp mặt anh khi lên nhà ngồi đợi anh đi nhậu về.
Tôi đã yêu anh, rất yêu, có thể làm mọi thứ vì anh. Anh luôn hứa sẽ cho tôi một đám cưới nhưng không bao giờ xảy ra, anh hứa đầu năm 2014, rồi tháng 7/2014 rồi cuối năm 2014 khi phát hiện bố anh bị bệnh, sau đó là quý I/2015 và đến bây giờ tháng 7/2015 khi bố anh mất thì đám cưới càng xa vời hơn. Yêu anh, tôi rất mệt mỏi vì phải gồng mình lên rất nhiều, anh luôn phủ nhận mọi khả năng của tôi, khi luôn cho rằng tôi trẻ con, xốc nổi, chưa chín chắn, trưởng thành như những người con gái anh tiếp xúc (mặc dù trong công việc tôi luôn được sếp đánh giá cao về năng lực). Anh cho rằng tôi không thể trở thành người vợ, người mẹ tốt được.
Yêu anh, tôi đã học được tính cam chịu và chấp nhận rất cao. Từ khi yêu đến giờ, rất nhiều biến có xảy ra giữa tôi và anh, tôi có cảm giác dù cố gắng cách mấy thì giữa chúng tôi vẫn không thể hòa hợp được vì quan điểm, cách suy nghĩ của mỗi người quá khác nhau. Chắc có lẽ đây là sự cách biệt tuổi tác đến 18 tuổi. Gần hai năm yêu anh, số ngày buồn còn nhiều hơn cả những ngày vui vẻ, hạnh phúc. Việc bố anh mất là giọt nước tràn ly cho mối quan hệ của chúng tôi.
Khi bố anh chữa bệnh một tháng, tôi luôn túc trực ở bệnh viện, có những ngày nghỉ làm hoặc cứ hết giờ làm lại lên bệnh viện để phụ giúp anh trông nom ông đến hơn 22h mới về nhà. Suốt một tháng cho đến khi bố anh xuất viện và về quê lại. Vậy mà từ khi bố anh bệnh đến lúc mất, anh chưa một lần cho phép tôi về quê thăm ông hoặc những ngày lễ tết có đi thì anh cũng đi với con trai. Tôi tha thiết van xin anh được ra quê thắp cho ông nén hương vì suốt một tháng ở bệnh viện tôi đã được tiếp xúc với ông, vậy mà anh kiên quyết chối. Anh bảo: “Để 50 ngày rồi anh đưa em ra, giờ em ra chưa phù hợp”.
Anh ly hôn, chắc chắn như thế vì tôi đã thấy giấy quyết định của tòa án, cả cơ quan anh đã chứng minh, nếu vậy sao anh lại không cho tôi ra quê? Nhìn bên ngoài ai cũng nói anh yêu thương tôi nhưng sâu thẳm vấn đề tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn vào cuộc sống của anh. Anh chưa bao giờ nhận ra sự hy sinh thầm lặng của tôi, chưa bao giờ anh quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc của tôi. Những đêm trời mưa gió, sau khi lên nhà chờ đợi để gặp anh, lúc thân mật xong anh nằm ngủ ngon lành, còn tôi phải đi về trong sự buồn tủi, nước mắt hòa lẫn những giọt nước mưa.
Trong sâu thẳm trái tim, tôi đã xem anh là chồng nhưng anh chưa xem tôi là vợ. Nếu anh xem tôi là vợ thì đã đưa tôi ra quê nhà giới thiệu chứ không phải tước mất đi cái quyền được thăm viếng bố anh trong ngày ông mất. Hay là vì tôi kém cỏi, không phải cán bộ công chức, không xứng đáng để đặt chân vào nhà của anh.
Video đang HOT
Bạn bè còn có thể đi thăm viếng, còn tôi mang tiếng là người yêu vợ sắp cưới nhưng cũng không được phép ra nhà anh, chua chát và đau xót lắm. Tôi đã mệt mỏi, cố gắng rất nhiều vì tình yêu này nhưng việc anh kiên quyết không cho tôi ra nhà thăm viếng bố anh thì có lẽ tôi nên dừng lại, bởi không còn đủ sức để có thể tiếp tục với anh. Sự xem thường của anh đối với tôi đã quá rõ ràng, tôi mãi mãi cũng không xứng với anh và gia đình anh.
Ngoài những mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm bởi tính trẻ con của tôi, ngoài việc anh không báo cho tôi về một đám cưới vào thời gian cụ thể và việc kiên quyết không cho tôi ra quê thăm viếng bố anh mất thì anh vẫn yêu và quan tâm tôi. Xin quý độc giả hãy cho tôi lời khuyên thêm một lần nữa, tôi có nên chờ anh hết tang bố và níu kéo anh để có thể có một cái đám cưới như mong ước hay dừng lại để bắt đầu cuộc sống mới?
Tôi đã 26 tuổi, liệu có người đàn ông nào có thể chấp nhận lấy một người vợ với quá khứ như tôi? Bên cạnh đó, có khá nhiều người trong cơ quan anh biết chuyện đáng tiếc xảy ra giữa tôi và anh vì vô tình gặp chúng tôi ở bệnh viện. Tôi phải làm sao đây? Qua đây, tôi cũng muốn nhắn gửi, nếu ai đang muốn yêu người đã ly hôn hãy suy nghĩ thật kỹ, chọn con đường quang, thoáng đãng mà đi, đừng cố đi vào ngõ hẹp. Người đã ly hôn họ chọn lựa, tính toán rất kỹ về người sẽ lấy làm vợ mới, tình yêu đối với họ không còn giá trị nữa, cũng như sẽ rất buồn phiền, đau lòng về vấn đề vợ cũ vợ mới, con riêng con chung.
Theo Iblog
Có thai người yêu cũ nói "Xin lỗi em" rồi biệt tích 7 năm
Cứ mỗi lần con quấy, con khóc đòi bố là tôi lại chẳng thể nói được gì. Ngày con còn bé, lấy đại lý do là bố đi công tác, bố sẽ về ngay nhưng con ngày càng lớn, con ngày càng hiểu chuyện hơn.
Biết không thể cứ nói dối con mãi như thế này được nhưng lại càng không biết mình sẽ phải nói gì với con đây. Không thể nói với con rằng bố của con đã bỏ rơi mẹ con mình lúc con được 2 tuần tuổi. Nó quá tàn nhẫn với tâm hồn của một đứa trẻ. Thương con, tôi chỉ biết ôm con vào lòng rồi khóc, vỗ về con với tất cả tình thương.
Ngày tôi và anh quen nhau khi 2 đứa mới lững chững bước chân vào cổng trường đại học. Đều là những người con tỉnh lẻ, xa quê và sống dưới bóng tre làng. Dần dà, ở bên nhau lâu ngày, 2 người đến với nhau như điều gì đó tự nhiên nhất, chẳng tỏ tình cũng chẳng thề thốt, trong thâm tâm mình tôi biết cuộc đời này nếu thiếu anh là điều không thể.
Nhưng, ông trời nào có chịu chiều lòng người. Sóng gió luôn đến sau những ngày nắng ấm và bình yên nhất.
Tôi nhắn tin với anh báo có thai với sự vui mừng khôn xiết và hạnh phúc tột cùng. Đứa bé này đến với 2 người giống như món quà bất ngờ mà ông trời gửi đến họ. Nhưng đáp lại với sự vui mừng đó thì lại là sự lo lắng, hụt hẫng cũng như có phần sợ hãi của anh.
Anh nói vẫn chưa muốn làm bố, anh nói muốn mở rộng sự nghiệp, anh nói còn nhiều điều anh chưa thể làm và anh chưa muốn làm bố. Anh muốn chị bỏ đứa con này.
Tôi kiên quyết phản đối, không thể ngờ được anh lại không muốn đứa con của 2 người được sinh ra. Chưa kể đến chuyện trẻ con nào có tội tình gì. Tôi nhất định sẽ sinh bé, dù anh có muốn thế nào đi chăng nữa.
Cho đến một ngày, tôi nhắn tin với anh muốn anh đưa đi khám thai. Đợi anh ở nhà cả tiếng đồng hồ mà không thấy anh về. Lo lắng không biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Linh cảm của một người đàn bà cho tôi biết có chuyện chẳng lành. Gọi điện, nhắn tin hàng trăm cuộc mà anh không bắt máy. Thế nhưng, đáp lại chỉ là 3 từ vỏn vẹn "Xin lỗi em" của anh gửi cho tôi vào đêm hôm ấy.
Anh đã biến mất mà chẳng mang theo đồ đạc gì, chỉ để lại cho tôi 3 chữ "xin lỗi em". Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mới mình nữa cũng không biết anh đi đâu để mà đi tìm anh.
Tôi không dám về quê anh để hỏi. Nhà giờ chỉ còn mẹ già, tôi không dám nói với mẹ cũng không dám về nhà, cái làng quê nhỏ bé ấy sẽ xì xào bao nhiêu điều tiếng, mẹ tôi rồi sẽ sống thế nào đây.
7 tháng sau, khi sinh bé trong bệnh viện chỉ có một mình, tự lo tất cả mọi việc, bao nhiêu đêm ứa nước mắt vì nhớ đến anh, tự hỏi anh giờ này đang làm gì, ở đâu, tại sao lại bỏ rơi mẹ con tôi.
Cho đến những ngày ở cữ, thật sự không thể gắng gượng được nữa mới gọi điện cho mẹ. Mẹ tôi lên không ca thán một lời, không hỏi cũng không mắng mỏ gì, chỉ nhìn rồi xoa đầu như ngày còn bé "Không sao, có mẹ ở đây."
Đến lúc này thì tôi khóc thật, khóc lớn như một đứa trẻ con bị mẹ đánh. Anh bỏ đi tôi không khóc. Những ngày ở bệnh viện thui thủi một mình tôi cũng không khóc. Sinh con ra đau đớn biết chừng nào cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng cái xoa đầu của mẹ như chạm đến sự mềm mại nhất trong tâm hồn tôi, tôi khóc cho những ngày qua, khóc thương người mẹ già này cũng khóc cho số phận của mình nữa.
Tôi vẫn ở lại căn nhà nhỏ của 2 người để luôn cho con có cảm giác có không khí của một người cha ở đây để con lớn lên trong tình yêu thương và cảm giác của một gia đình. Cũng có rất nhiều người muốn đến với tôi nhưng vết thương lòng quá lớn khiến bản thân không thể nào đi bước nữa được.
Một ngày khi đang cùng con dắt tay về nhà, trước cửa nhà mình đỗ một chiếc xe ô tô. Không để ý lắm nhưng vẫn dặn con đi lùi vào để tránh xe quẹt thì thấy một người đàn ông bước xuống.
Anh mở cốp xe lên thì bật tung ra là những chùm bóng bay và pháo giấy đủ màu sắc, anh bước ra sau xe cầm trên tay bố hoa hồng 99 bông cực lớn khiến con trai reo lên vui sướng còn tôi thì cười thầm tự hỏi không biết cô gái nào có diễm phúc có được anh người yêu giàu có lại ga lăng như phim Hàn thế này.
Thế nhưng, bóng hình khiến tôi không thể nào quên dần hiện ra. Khuôn mặt người mà bản thân luôn nhớ đến, không đêm nào không thao thức nghĩ về người đó. Mắt chợt nhòe đi. Tôi không tin vào sự thực này.
Anh bước lại gần hơn, vẫn là khuôn mặt ấy, gầy đi nhiều và hằn lên sự trưởng thành của thời gian.
- Anh xin lỗi. Anh không biết phải nói với em thế nào nữa nhưng... anh xin lỗi.
Ảnh minh họa
- Là do anh, lúc đó anh còn quá trẻ, anh sợ mình không thể thực hiện những điều đã hứa với em.
- Anh cứ nghĩ rằng nếu không có anh em sẽ bỏ nó để lấy chồng nhưng anh không ngờ,...
- Anh xin lỗi. Xin em tha lỗi cho anh, xin em cho anh một cơ hội. Chẳng phải em vẫn thích được cầu hôn như trong phim Hàn lãng mạn sao.
- Anh muốn hoàn thành trách nhiệm của người cha, anh muốn bảo vệ, chăm sóc cho e và con như những gì anh đã từng hứa. Tha lỗi cho anh. Đồng ý gả cho anh nhé. Gia đình chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.
Tôi giận anh, ghét anh rất nhiều cũng không muốn tha thứ cho anh. Nhưng tôi càng không thể lừa dối bản thân rằng bản thân vẫn còn yêu anh rất nhiều, chính vì thế nên vẫn ở lại đây để chờ anh trở về.
Nước mắt trào ra, khóc thút thít như một đứa trẻ trong vòng tay anh, kéo con trai đến gần và nói với con "Chào bố đi con, bố đi công tác về rồi này!". Con trai òa khóc ôm chầm lấy chân bố mà réo mà gọi như để thỏa nỗi nhớ mong suốt thời gian qua.
Tôi khóc. Con khóc. Cả anh cũng khóc. Cuối cùng, gia đình tôi cũng được đoàn tụ rồi. Tôi tin giông bão đã qua và bây giờ chỉ còn những ngày tháng yên bình.
Theo Iblog
"Anh làm người khác có thai rồi, giờ phải làm sao hả em?" Ngày cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trên tay, em hạnh phúc đến bật khóc vì cuối cùng trải qua bao nhiêu sóng gió, khó khăn chúng ta cũng đã nên vợ nên chồng. Khi yêu nhau em vẫn hay nói với anh: "Đời này em chỉ nguyện làm vợ anh thôi" mỗi lần đó anh lại nắm tay hoặc ôm chặt...