Anh cấm tôi đi chơi cùng với bạn
Mỗi lần xin đi, anh nói tôi đua đòi, hư hỏng. Nếu tôi không nghe điện thoại, anh nhắn tin chửi tôi là đồ đĩ.
Tôi năm nay 22 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp. Anh hơn tôi 5 tuổi và đang làm tài xế taxi. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm và anh muốn sau khi tôi tốt nghiệp sẽ cưới nhau. Tôi rất yêu anh ấy nhưng liệu khi cưới nhau về có hạnh phúc không?
Mới đầu yêu nhau thì rất hạnh phúc. Tôi đã tin và cho anh tất cả nhưng càng về sau, anh càng bộc lộ bản chất là một người đàn ông ích kỷ. Chúng tôi đang ở xa nhau vì tôi phải lên thành phố học, còn anh thì ở quê đi làm. Anh không cho tôi có bạn bè, không muốn tôi chơi với ai và cũng chẳng cho tôi đi đâu cả.
Tôi thực sự rất mệt mỏi vì sự quản lý của anh. Chỉ cần có con trai điện thoại hay nhắn tin với tôi thì anh đã ghen tuông và làm ầm ĩ lên, khiến tôi cảm thấy rất ngẹt thở. Mỗi lần anh điện thoại mà tôi ngủ quên hay không biết thì anh lại nhắn tin chửi tôi là đồ chó, đồ đĩ, kêu tôi là hành hạ và làm khổ anh quá nhiều nhưng thật sự thì tôi chẳng làm gì sai cả. Nhiều lần tôi muốn chia tay nhưng anh lại xin lỗi và hứa sẽ không như vậy nữa. Tôi yêu anh quá nhiều nên đành thôi. Với lại liệu có một người đàn ông nào chấp nhận người con gái không còn trinh như tôi không?
Mỗi lần tôi nói ra điều gì hay giải thích thì anh luôn cho tôi là nói láo. Không bao giờ anh tin tôi. Tôi xin đi chơi với bạn bè thì anh nói tôi là đua đòi, hư hỏng. Đi học, làm bài nhóm với bạn bè thì anh điện thoại bắt tôi về. Tôi về chậm trễ thì anh lại chửi tôi. Ngày qua ngày, anh cứ hết chửi lại nói móc, sốc xỉa tôi.
Tôi đã khóc và khóc rất nhiều nhưng không biết phải làm sao để chấm dứt, để tôi khỏi đau khổ, khỏi bị dằn vặt bản thân đây? Tôi cảm thấy ghen tỵ với những người con gái khác. Tại sao tôi lại phải chịu thiệt thòi và đau khổ như vậy? Tôi nên làm gì bây giờ? Liệu tình yêu này có đi được đến hôn nhân không? Tôi không dám có lựa chon nào nữa? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì?
Video đang HOT
Theo VNE
Chồng quá vũ phu, ghen tuông bệnh hoạn
Hắn ghen với tất cả mọi người, kể cả bố chồng và anh trai tôi. Nửa đêm ngủ, hắn dựng tôi dậy đánh dù tôi đang mang thai.
Tôi lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không giàu có cũng không phải nghèo khó. Bố mẹ tôi là người dân lao động bình thường nhưng không bao giờ để con cái thiệt thòi với bạn bè, với mọi người. Tôi cũng ý thức được bố mẹ dành những điều tốt đẹp nhất cho mình. Đối với một gia đình ở quê làm ruộng thì nuôi con học hành thành đạt là một sự nỗ lực rất lớn của bố mẹ. Và tôi cũng không để bố mẹ phải phiền lòng về vấn đề học hành, công việc.
Mặc dù tốt nghiệp cao đẳng ra trường nhưng có sự quen biết của người nhà nên tôi được đi làm luôn. Mới ra trường 2 năm nhưng tôi đã làm 3 công việc khác nhau, nó trau dồi cho tôi những kỹ năng sống, cách giao tiếp, ứng xử, cách suy nghĩ chín chắn và bao quát hơn mà ở ghế nhà trường tôi chưa học được. Tôi vẫn thầm cảm ơn bố mẹ đã hy sinh để tôi có cuộc sống như ngày hôm nay.
Nếu cuộc đời cứ êm đềm trôi như vậy thì tôi không phải viết những lời này. Tôi và người yêu tôi đã yêu nhau được hơn một năm, gia đình tôi biết chuyện, phản đối kich liệt vì: cách xa nhau quá, vì nhà anh ấy không có điều kiện, vì anh ấy chưa có việc làm, vì hàng vạn lý do đưa ra. Bố tôi là người nóng tính, dù tôi có tâm sự và thuyết phục thế nào cũng không đồng ý và nói nếu tôi và anh ấy đến với nhau thì coi như tôi không có bố, từ mặt tôi.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Không những bố mẹ mà ngay cả ông bà, chú dì, cậu mợ tôi đều phản đối. Chúng tôi yêu và hiểu nhau như hai người có cùng một suy nghĩ vậy. Anh ấy là người tốt, biết lo cho gia đình, yêu thương tôi hết mực. Và tôi là người chủ động nói chia tay mặc dù rất đau đớn. Anh ấy đồng ý vì chưa có công ăn việc làm nên không có gì để giữ được tôi, để chứng mình với gia đình tôi là có thể lo lắng cho người mình yêu.
Chúng tôi yêu mà biết sẽ không đến được với nhau, như một người biết trước được cái chết khi nào xảy ra vậy. Chuyện không dừng ở đấy. Gia đình anh gặp biến cố lớn, bố anh bị bệnh hiểm nghèo, anh sợ tôi lo lắng, suy nghĩ nên giấu tôi, đến khi tôi hỏi cô em gái của anh ấy thì mới biết. Tôi thực sự bị sốc và quá đau đớn khi làm cho anh đau khổ như vậy. Trong lúc anh cần tôi chia sẻ nỗi buồn thì tôi lại rời bỏ anh đi. Tôi không dám trách anh chuyện này mà càng thương anh nhiều hơn. Tình yêu của chúng tôi cứ thế tồn tại bằng những giọt nước mắt mà không biết làm thế nào để giải thoát được.
Tôi được người nhà giới thiệu cho một người bạn trai hơn tôi 7 tuổi (đã ngoài 30 tuổi), có học vấn nhưng sự tiếp xúc với xã hội chỉ là mặt tiêu cực. Nhà anh ấy có điều kiện hơn hẳn nhà tôi và người yêu tôi. Đó là lý do mà mọi người trong nhà tin tưởng, điều đó sẽ mang đến hạnh phúc cho tôi.
Tôi vì sức ép của gia đình mà phải gặp mặt nói chuyện. Khi tìm hiểu, tôi đã biết hắn là người ghen tuông bệnh hoạn và hay đặt điều cho người khác, dù sai một phút hoặc không nghe điện thoại, không nhắn tin lại là nghĩ tôi đang ở với thằng nào đấy. Hăn có thú vui là ghen với tất cả mọi người, kể cả người thân ruột thịt, với anh rể hắn cũng gây sự. Đấy là chưa có gì ràng buộc với nhau mà còn có cái kiểu suy nghĩ như vậy.
Tôi đã nhiều lần bức xúc và nói về hắn nhưng đều được mọi người nói: tôi ghê gớm, bắt nạt hắn, và không lấy hắn thì đừng hòng lấy ai. Tôi chán nản khi biết mọi nỗ lực của mình không có tác dụng gì cả. Rồi tôi đành chấp nhận chọn theo bố mẹ.
Được một thời gian, bố mẹ anh ấy giục cưới và làm một cách nhanh chóng. Tôi như một con rối, chỉ biết "vâng, dạ", mà nếu không thì biết làm gì khi phản kháng lại gia đình. Người yêu tôi thì yếu đuối, yêu tôi nhưng nghĩ không thể đấu tranh giành lại tôi. Mà cũng phải thôi, vì anh ấy tay trắng mà. Tôi thấy cuộc đời này bạc bẽo quá.
Giờ tôi đã làm theo lời bố mẹ, ông bà, mọi người vui vẻ nhưng tôi thì đau lòng lắm. Mọi người không biết được tôi bị hắn tra tấn thế nào cả. Bề ngoài thì hắn hiền lành, dạ dạ vâng vâng với mọi người nhưng bên trong thì thối nát, khốn nạn đến kinh tởm. Lấy nhau được hai tháng thì 60 ngày tôi và hắn cãi nhau. Ban đầu thấy tôi khóc vì những chuyện hắn làm, hắn tỏ ra ăn năn hối lỗi lắm, nhưng cấp độ tăng dần kể cả tôi khóc hay gì đi nữa. Giờ hắn đánh đập nếu tôi phản kháng.
Hắn ghen với bố chồng, với anh trai tôi, với bạn bè, đồng nghiệp của tôi. Tôi làm ở nơi mà nhiều người ao ước, không có chuyện phức tạp như một vài cơ quan khác. Vậy mà hắn có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện để nói để xỉ nhục tôi. Tôi là người có ăn có học nhưng không bao giờ nghĩ thời buổi này rồi mà mình phải sống cuộc sống không khác gì thời phong kiến. Tôi thấy nhục nhã ê chề.
Giờ tôi đang có bầu mà hắn cũng không tha. Tôi mang giọt máu của hắn mà hắn không coi tôi ra gì cả. Nếu nói ra thì rất nhiều chuyện, ví dụ như: nửa đêm dựng tôi dậy và đánh cho dù tôi đang mang thai, tôi bị mất ngủ trầm trọng vì đêm nào cũng phải nghe hắn xỉ nhục, người ta bảo trời đánh tránh miếng ăn nhưng hắn thì không, hắn nói tôi lấy hắn vì tài sản nhà hắn. Tôi làm đơn xác mình tài sản tất cả thuộc về hắn nếu sau này có chia tay, cho tôi được sống thanh thản và giữ được lòng tự trọng.
Giờ hắn ghen và không nhận đứa con là của hắn. Tôi quá tủi nhục mà không dám nói với bố mẹ ở quê. Hắn có thể đánh đập, chửi mắng tôi bất cứ lúc nào hắn muốn. Tôi không dám trách ai cả vì quyết định đến sự việc ngày hôm nay là do tôi. Tôi chỉ mong thoát khỏi được cái địa ngục mà tôi đang phải sống trong đó. Người ta bảo chết mới phải xuống địa ngục nhưng tôi vẫn đang sống mà như đã ở đó vậy.
Giờ tôi bị quản lý như một đồ vật, không có quyền lên tiếng, hắn chở tôi đi làm. Mọi người nói hắn vất vả lo cho vợ, cho con nhưng không hiểu được cái bản chất kinh tởm của hắn là: chở đi để xem tôi có thằng nào đón đưa, nói chuyện, mời ăn cơm rồi hú hí với nhau hay không. Hắn không bao giờ nghĩ tốt cho người khác, chứ yêu thương vợ con gì.
Vốn dĩ cuộc sống hôn nhân không có tình cảm đã khó khăn đối với tôi, giờ đây tôi càng cố gắng để người tôi yêu và bố mẹ không phải buồn và lo lắng cho tôi nữa nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Thật sự tôi không còn gì mà níu kéo nữa, hết tình cảm và chai sạn bởi những sự sỉ nhục tra tấn của hắn gây ra cho tôi. Tôi thấy hai tháng hôn nhân của tôi như địa ngục vậy. Giờ các bạn cho tôi lời khuyên để có thể thể xác định lại phương hướng và giải quyết việc này.
Theo VNE
Em có thai nhưng bạn trai đã chối bỏ Em biết mình có bầu khi đã chia tay bạn trai. Anh ta bắt em phải phá thai và đổ lỗi hoàn toàn do em. Gia đình em lại không có điều kiện nuôi bé. Hiện tại, em đang rất lo lắng và sợ hãi không biết phải làm sao trong tình huống của mình. Năm nay em 21 tuổi, chỉ vừa mới...