Anh buông tay rồi đó
Anh sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là để em ra đi.
Vở kịch đã hạ màn, anh đã sẵn sàng buông tay em ra. Thực sự anh phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi. Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là để em ra đi.
Ngọc à! Suốt mấy ngày qua anh cố ngồi suy nghĩ để tìm lý do mà em muốn rời xa anh, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi… mà không biết mình đã sai ở đâu. Ngày hôm qua anh lang thang, lang thang đến đúng cái quán lần đầu tiên mình ăn với nhau, lần đầu tiên anh được nói chuyện với em, những giây phút và cảm giác tuyệt vời đó anh sẽ mãi không quên được. Lần đầu tiên anh gặp em, gặp một cô gái có đôi mắt to tròn và khuôn mặt rất hậu, tính cách vô tư và một tâm hồn trong sáng. Ở em có hình bóng của một người con gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay và trái tim anh lúc đó đã đập rất mạnh (thật đấy) và từ đó anh luôn tự nhủ mình rằng mình đã tìm được một nửa mảnh đời mình. Sau đó qua thời gian quan sát, tiếp súc nói chuyện với em càng ngày anh càng thấy mình đúng. Anh phải nói thật anh yêu vì tính cách của em. Bề ngoài em là cô gái bướng bỉnh, hay dỗi nhưng tận sâu bên trong anh biết em người con gái có cá tính, mạnh mẽ, nghiêm túc trong công việc. Em thật xứng đáng là một người bạn tâm giao. Nhưng không biết vì lí do gì mà em quyết định rời xa anh, cho anh biết lý do được không?
Em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, anh sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa. Em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ anh sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh, cuộc đời anh sẽ tự do anh quyết định và anh sẽ chấp nhận nó. Anh sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những ký ức đấy đâu.
Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có một ngày em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có một ngày em nhận ra không thể sống mà không có anh chứ? Sẽ có một ngày nào đó em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Nhưng chắc lại là không đúng không! Nếu có khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình.
Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả nhưng anh đã nhầm, anh thật ngốc phải không. Hết rồi, hết thật rồi, tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy.
Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau.
Trái tim anh đã đóng băng rồi em ạ, lạnh lắm không biết sau này trên đường đời anh có còn yêu thật lòng được ai nữa không? Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhoà cái gọi là thương yêu? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn. Tha lỗi cho anh nhé!
Video đang HOT
Hãy nhớ còn có một người con trai luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với em (Ảnh minh họa)
Em sẽ ghét anh chứ, sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn tất cả mọi thứ mà anh có.
Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại giàn giụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hòa cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh.
Thế em có nhớ không? Tại sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu, nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em!
Anh từng yêu em, không biết trong em có hình ảnh của anh không nữa. Mình đã một thời sánh bước bên nhau, trao nhau phút giây ngọt ngào những tưởng chừng sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà… Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay. Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cuối cùng cũng là chia ly.
Hạnh phúc em nhé, giờ đây hai chúng ta như những người xa lạ chưa hề quen biết vậy. Điều khiến trái tim anh tan nát khi thấy em tay trong tay với người ấy nhưng anh tôn trọng quyết định của em. Anh không níu kéo em khi em ra đi không phải vì tình yêu anh không còn như xưa, mà vì anh rất yêu em, anh muốn em được vui vẻ, hạnh phúc.
Người con trai ấy sẽ mang niềm vui và hạnh phúc điều mà anh đã không làm được khi em ở bên anh. Dù không được cùng em bước tiếp con đường phía trước nhưng anh vẫn luôn cảm cơn số phận đã cho anh được gặp, được yêu, được quan tâm chăm sóc thật lòng một ai đó và cảm được tình yêu dù hạnh phúc thì thật ngắn ngủi.
Anh luôn cầu chúc em hạnh phúc. Anh sẽ cố gắng học tập, phấn đấu và luôn luôn vui vẻ vì chính em cũng muốn anh quên em và sống hạnh phúc đúng không em. Và chỉ nghĩ về em như một kỷ niệm đẹp của mối tình đầu trong sáng, vụng dại. Anh muốn chúng ta sẽ coi nhau như những người bạn, em đồng ý với anh chứ?
Hãy nhớ còn có một người con trai luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với em.
Hạnh phúc em nhé!
Theo VNE
Dừng lại thôi anh!
Em thấy chuyện tình mình sẽ chẳng đi tới đâu mặc dù trái tim em đã trao trọn đến anh.
Dừng lại thôi anh, em mệt mỏi lắm rồi. Đôi chân em dường như đã đi quá xa, đã quá mệt và em thấy mình đơn độc trên chính con đường mình đã chọn. Em thấy chuyện tình mình sẽ chẳng đi tới đâu mặc dù trái tim em đã trao trọn đến anh. Nhưng đáp lại thì em chả được gì cả. Em cảm thấy hụt hẫng, em không thể bước tiếp nữa đâu anh à. Tất cả những gì em có thể làm, em cũng đã làm rồi. Em cũng yêu anh nhưng dường như anh thờ ơ với tất cả. Anh đang muốn gì em cũng chả biết. Mà đã có bao giờ anh hỏi em muốn gì chưa? Đã bao giờ anh quan tâm em dù chỉ một lần thôi?
Một lần với em là quá đủ, vậy mà anh cũng không làm được thì mình làm sao có thể cùng nhau bước tiếp được anh? Đường đời còn dài và em mong có người che chở cho em, dắt em bước đi mà em không cần đắn đo, suy nghĩ. Em cần một người biết quan tâm em, chia sẻ với em anh à.
Em đã rung động trước anh và em không bao giờ hối hận về điều đó. Nhưng tất cả cũng chỉ có giới hạn mà thôi, em không thể tiếp tục bước tiếp. Đôi chân em muốn dừng lại, muốn tìm một chốn bình yên để dựa dẫm. Và có lẽ đó không phải là anh.
Mình không gặp nhau, anh cũng không nhắn tin hỏi thăm em, không chat chit, gọi điện và đưa em đi chơi... anh không làm gì cả. Để rồi em cứ tự an ủi mình rằng do công việc của anh bận rộn, do anh đi làm về muộn nên mệt, không muốn làm gì. Nhưng thực ra thì đâu phải vậy? Anh còn được người khác tặng bao tay, tặng tất, thì chứng tỏ anh đã đi chơi với người ta. Bình thường 10h anh tan làm nhưng có những hôm 12h anh mới về. Anh bảo anh không thích đi chơi, anh sẽ không đi chơi vì lạnh lắm. Có lẽ tất cả chỉ là cái cớ mà thôi. Em thực sự muốn tin anh nhưng không thể tin nổi nữa rồi. Em chán rồi. Em phải dừng lại thôi.
Em thực sự muốn tin anh nhưng không thể tin nổi nữa rồi (Ảnh minh họa)
Chắc chắn rằng sẽ có lúc em nói với anh tất cả những suy nghĩ của em. Để làm gì ư? Để anh biết rằng em đã yêu anh nhiều như thế nào và để anh biết rằng mình đã vô tâm như thế nào. Trong khi anh thờ ơ với em, thì những người con trai khác, họ quan tâm em, lo lắng cho em mà em chả hề đoái hoài tới bởi vì em yêu anh. Nhưng tất cả dường như vô nghĩa, tình cảm của anh dường như là dành cho người con gái khác. Em không muốn biết sự thật và em cũng không muốn hỏi, bởi vì em cứ muốn níu giữ một thứ tình cảm mà chính em cũng chả biết gọi tên nó là gì nữa. Lẽ ra em nên vứt nó đi từ lâu rồi, thì có lẽ ngày hôm nay em đã không phải đau khổ nhiều đến thế này, đúng không anh?
Mà nói đúng hơn là em nên dừng lại, dừng yêu anh và đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Như vậy thì tim em sẽ bớt đau hơn và cũng bớt mỏi mệt hơn bây giờ.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh đọc được những dòng tâm sự này của em đâu nhưng em vẫn muốn viết. Viết để vơi nỗi nhớ thương anh trong em và viết cho một cái kết không hoàn mỹ. Chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình, bởi chỉ nhìn anh hạnh phúc, có lẽ em mới có thể yên lòng mà sống tiếp được.
Gửi đến anh, tình yêu đầu của em!
Theo VNE
Em không còn yêu anh Em là một người ích kỉ trong tình yêu nhưng em vẫn luôn mong anh được hạnh phúc. Anh à! Nếu một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa thì em hi vọng điều đó sẽ không làm anh buồn... Dù anh có yêu em thật nhiều thì hãy cố quên anh nhé! Có lẽ sẽ rất khó để anh có...