Anh bỏ tôi, yêu cô bé kém anh 23 tuổi
Tôi vừa ghét vừa yêu anh, mới xa tôi mấy tháng anh đã tìm ngay người khác kề cận. Cô bé là giáo viên kèm con anh học.
ảnh minh họa
Tôi phải làm gì với anh, người đàn ông đã ly hôn và không kiên định? Anh làm cho tôi quá mệt mỏi, nhưng sao tôi không thể thẳng tay với anh, dứt khoát với anh và thôi không yêu anh nữa.
Chúng tôi đến với nhau khi anh đang ly thân nhưng vẫn sống chung một nhà với vợ, còn tôi đã ly hôn hơn 15 năm. Nghe chuyện vợ chồng anh, tôi luôn động viên anh hãy giữ gia dình khi còn có thể, vì con anh còn cần có cha. Nhưng anh thì không, vì đây là lần thứ hai vợ anh đưa đơn ra tòa ly dị, người này đổ lỗi cho người kia.
Tôi là phụ nữ đã ly hôn nên hơn ai hết, tôi hiểu nỗi đau của người ly hôn. Rồi sau một tháng nộp đơn, họ chính thức chia tay. Anh dọn ra ngoài ở, căn nhà anh để lại cho hai mẹ con. Anh vẫn về đưa đón con đi học hàng ngày, chu cấp và chăm chút cho con. Nhìn thấy anh như thế, tôi cũng thấy vui vì con gái chính là niềm vui của anh.
Rồi từ khi nào, anh đã trở thành người đàn ông của cuộc đời tôi. Năm đầu chúng tôi bên nhau, cùng làm việc, nấu ăn, thủ thỉ những chuyện vui buồn trong công ty. Những ngày tháng đó trôi qua êm đềm và hạnh phúc. Ngày nghỉ, tôi vẫn thường nhắc anh về đưa con đi chơi, lo lắng và động viên con học hành. Tôi vẫn hay đùa: “Anh về đưa con đi chơi đi, cho em hôm nay ở một mình, có không gian riêng đi”.
Video đang HOT
Nhưng câu nói vô tình đó làm cho anh ghen. Anh bắt đầu kiểm soát điện thoại, tin nhắn. Anh muốn có mật khẩu yahoo, email của tôi. Những cuộc gọi trong ngày anh kiểm tra đến cả thời gian gọi, từ 2 phút trở lên thì anh nói: “Buôn gì mà lâu thế?”. Những số không có tên thì anh hỏi là ai? Khách hàng trong ngày làm sao tôi nhớ cho hết mà giải thích.
Anh kiểm soát giờ giấc làm việc của tôi. Khi anh không có nhà mà tôi muốn đi đâu thì phải nhắn tin cho anh biết. Tôi vẫn vui vẻ làm những gì anh muốn, cho anh mật khẩu để vào yahoo. Gặp ai vào yahoo, không cần biết là nam hay nữ, anh đều hỏi: “Anh cần gì?”. Cảm giác bức bách và vô vàn khó chịu trong tôi. Nhưng tôi vẫn vui vẻ và cho qua những chuyện đó vì nghĩ cả hai đều đã vấp ngã, khi về sống với nhau thì phải biết mình cần gì, mong mỏi điều gì cho cuộc sống này, để mà sống và làm tốt hơn ngày hôm qua.
Nhưng có lẽ sự nhịn nhục của tôi đã làm anh lấn lướt và thiếu đi sự tôn trọng ở anh dành cho tôi. Một cuộc trò chuyện thẳng thắn giữa hai chúng tôi, tôi nói:
- Nếu anh không tin em thì mình nên chia tay từ đây.
Và anh đồng ý. Tôi gần như suy sụp trong thời gian chia tay anh, tôi xóa số điện thoại của anh. Tôi lấy công việc làm niềm vui cho hết ngày. Hai tháng sau khi tôi bắt đầu cân bằng lại thì anh xuất hiện. Anh say bét nhè, đi không nổi, tôi lại lặng lẽ bên anh, lo cho anh. Và anh chìm trong giấc ngủ, còn tôi nén tiếng thở dài mệt mỏi. Có lẽ anh cũng mệt như tôi vì tôi thấy anh ốm và đen đi rất nhiều.
Sau hôm đó, chúng tôi lại liên lạc với nhau, nhưng chỉ là những lời hỏi thăm, những trách móc. Sinh nhật anh, tôi gửi giỏ hoa vào công ty chúc mừng, tôi thậm chí không biết mối quan hệ của chúng tôi được gọi là gì nữa? Một tháng sau chúng tôi gặp lại, anh cũng trong trạng thái say và tôi lại như lần trước lau, chùi, bưng bê dọn dẹp.
Nằm trong phòng, anh luôn miệng hỏi giờ tôi, trong khi tay anh đeo đồng hồ. Sau khi cho nôn, anh lại đi vào giấc ngủ. 10 phút sau, tôi thấy điện thoại anh có tin nhắn. Tôi chưa bao giờ đọc tin nhắn trong máy anh nhưng hôm đó “trời xui đất khiến” thế nào tôi lại mở ra coi. Chưa khi nào tôi lại bình tĩnh như lúc đó, sau khi đọc hết tin nhắn của anh với cô bé ấy, tôi nhắn: “Anh ấy say quá đang ở nhà chị. Em làm ơn chạy qua chở về giúp chị nhé. Khuya quá, chị ngủ mai còn làm việc”. Cô bé đó im lặng không nói gì thêm nữa.
Đến 12h, tôi đánh thức anh dậy đi về. Tôi nói cho anh biết để anh nhắn tin cho cô bé đó thì anh lồng lộn lên. Anh bực tức, la hét còn tôi thì thấy hả hê. Những lần anh liên lạc sau đó, tôi không nghe nhưng chỉ được vài lần tôi lại nghe, lại nhắn tin. Khi tôi hỏi cô bé đó là ai thì anh nói đó là cô bé kèm học cho con anh.
Tội nghiệp cô bé đó, chỉ mới 22 tuổi, kém anh tới 23 tuổi. Thì ra, hôm đó anh luôn miệng hỏi giờ là vì hôm đó cô bé đang dạy con anh học. Anh nhắn tin hỏi cô bé đã về tới nhà chưa. Tôi nói, thôi anh cố gắng đi, tuổi tác không là vấn đề nếu mình sống chân tình. Tôi vừa ghét lại vừa yêu anh, chỉ mới xa tôi mấy tháng anh đã tìm ngay người khác kề cận và yêu thương. Bây giờ anh vẫn ghé thăm tôi, lo lắng cho tôi, đông viên công việc của tôi. Chúng tôi vẫn cứ cười đùa, nhưng trong tiếng cười có sự gượng gạo không tự nhiên.
Hôm nay tôi đã thẳng thắn đề nghị anh đừng làm phiền tôi, để cho tôi yên và đừng hành hạ tôi nữa vì tôi đã quá mệt sau khi tôi thấy tin nhắn từ điện thoại anh với dòng chữ “Hoa Yeu”. Tôi dành cho anh những câu nói thật thậm tệ, về nhân cách, về đạo đức. Nhưng liệu khi anh đến, tôi có bản lĩnh dứt khoát, tôi có đủ can đảm quay mặt đi khi trong lòng tôi còn quay quắt yêu thương và tôi có nên gửi bài tâm sự của tôi đến cô bé ấy? Tôi đang rối, mất cả sự tự tin, bản lĩnh vì trước giờ tôi luôn sống mạnh mẽ.
Theo Ngoisao
Vợ muốn bỏ tôi sau vài tháng đi làm
Sau vài tháng cô ấy thay đổi khác hẳn, sẵn sàng phản kháng, đối chọi qua lại với tôi, thường xuyên nói chản nản khi ở cùng tôi. Cảm giác cô ấy không còn muốn níu kéo gia đình bé nhỏ này nữa.
Ảnh minh họa
Đêm nay tôi không sao ngủ được vì bao nỗi niềm tâm sự không biết chia sẻ cùng ai, người bạn đời sau 5 năm cưới nhau giờ không còn chia sẻ vui buồn với tôi nữa. Các bạn đọc có nghĩ đây là một sự thất bại không? Từ một anh nhà quê lên thành phố học, không họ hàng bà con thân thuộc, sau 10 năm ra trường tôi cũng có sự nghiệp trong tay, công ty riêng, nhà có 3 căn, vài tỉ trong tiết kiệm, ôtô và 2 đứa con mới 4 tuổi và 2 tuổi. So với bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng được khá khá về tài chính, gia đình, 2 con thương yêu, nhiều bạn bè mơ ước quá chứ. Có ai nghĩ chính tôi đang thất bại?
Hôm nay tôi viết dòng tâm sự này mong bạn đọc cho lời khuyên, vì chưa bao giờ tôi có cảm giác chán nản như này, nghĩ tới 2 đứa con mà không nỡ lòng nào, nó còn quá nhỏ, không thể thiếu tình thương của ba má. Nói về bản thân, tôi tự nhận mình cũng khéo nói, dễ tính nhưng có phần hơi nóng, khi nóng lên rồi tôi nói mà không nghĩ trước nghĩ sau, nói rồi có những lúc cảm thấy mình sai, mình có lỗi, áy náy trong lòng và thường thì làm việc gì đó để sửa lỗi. Nhiều lần cũng cố gắng khắc phục nhưng có khi công việc, áp lực căng thẳng tôi lại không kiềm chế được bản thân. Người thường hay nghe những lời đó chính là vợ tôi bây giờ.
Những lúc như thế, vợ tôi nhịn không nói gì hoặc nói lời nhỏ nhẹ để tôi kiềm chế bớt, được cái là sau khi nói xong rồi tôi không để bụng và rất mau quên. Sau 5 năm cưới nhau được 2 đứa con, tôi cũng an tâm phần nào có người hiểu và sẵn sàng chia sẻ với mình. Dạo gần đây, khi đứa con nhỏ tôi đi gửi nhà trẻ rồi, vợ muốn làm thêm việc gì đó phụ tôi, cũng như cần tạo một nền tảng vững chắc hơn cho 2 con sau này.
Tôi đã lập thêm công ty và chia sẻ dần công việc cho vợ để độc lập dần dần việc quản lý và điều hành. Sau vài tháng cô ấy thay đổi khác hẳn trước đây, sẵn sàng phản kháng, đối chọi qua lại với tôi, thường xuyên nói chản nản khi ở cùng tôi. Cảm giác cô ấy không còn muốn níu kéo gia đình bé nhỏ này nữa. Nhiều lần chúng tôi cũng ngồi với nhau, nói thẳng thắn, chia sẻ quan điểm của 2 người nhưng không lâu sau chúng tôi lại cự cãi nhiều hơn, có những lúc cao điểm nhất tôi nói "Nếu không thấy thoải mái thì chúng ta không có gì phải làm khổ nhau như vậy", không ngần ngại cô ấy nói "Viết giấy đi ký liền cho". Đúng là gáo nước hất vào mặt tôi nhưng nghĩ tới 2 con nhỏ tôi lại đành xuống nước.
Mới tối nay chúng tôi cũng có nói qua nói lại, tôi hỏi sao bây giờ em lại thay đổi khác như vậy, trước đây có thế đâu, vợ tôi trả lời "trước giờ nhịn", bao nhiêu thứ dồn dập tới, cảm giác như hoàn toàn sụp đổ trong tôi. Người ta nói "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" sao vợ tôi không xây mà muốn phá vỡ? Trước khi cưới 4 năm, sau khi cưới 5 năm, cô ấy đã hiểu tính tôi, "một điều nhịn, chín điều lành", là người phụ nữ trong nhà có cần hơn thua với chồng mình không? Xem xét lại tôi không có tính lăng nhăng, bởi lẽ tình yêu tôi đang vun đắp cho gia đình này ngày càng lớn, khi có 2 đứa con, tình yêu ấy không gì chèn vào được. Chẳng nhẽ chỉ vì tính nóng mà vợ muốn bỏ tôi?
Theo VNE
Trận đòn cuối cùng của bố tôi Chào quý vị độc giả, chào tác giả Văn Hưng trong bài "Bị bố đánh gãy 8 cái roi vì quên không nấu cơm". ảnh minh họa Câu chuyện về ông bố đánh con đến chết đang xôn xao dư luận mấy ngày qua, chúng ta lên án, giận dữ, căm phẫn và hận thù như anh đã nói, đành rằng sai thật...