Anh bỏ đi vì em không biết ‘dâng hiến’
Em chỉ mới là cô sinh viên năm thứ nhất nên em không thể dễ dàng “ dâng hiến” cho anh được.
Sau một thời gian đau khổ, dằn vặt vì chuyện tình cảm, hôm nay em quyết định gửi những dòng tâm sự của mình tới Bạn trẻ cuộc sống để mong nhận được những lời khuyên, những góp ý hữu ích của các bạn độc giả.
Anh ấy, người yêu em là một chiến sĩ cảnh sát, em đã quen anh trong một lần vi phạm luật giao thông. Hôm đó, em bị giữ xe lại vì không mang theo giấy tờ nên anh ấy đã chủ động ngỏ lời sẽ đưa em về nhà. Cũng chẳng hiểu vì sao mà hôm đó, em lại đồng ý để anh ấy chở mình về nhà.
Trên đường đi, anh ấy hỏi em rất nhiều chuyện về gia đình, học tập. Anh nói rằng: “Vừa gặp em nhưng anh đã rất thích em. Chắc chắn anh phải tán em bằng được”. Khi về đến nhà, em rất ngạc nhiên vì anh ấy đi thẳng vào nhà em ngồi chơi rất lâu, dù em không ngỏ lời mời anh vào chơi.
Anh trò chuyện rất tự nhiên, vui vẻ khiến em cũng chẳng ngại ngần như lúc đầu nữa. Dù mới quen nhau lần đầu nhưng hai đứa đã nói chuyện rất gần gũi, như quen biết nhau từ lâu vậy. Và trước khi ra về, anh cũng không quên xin số điện thoại của em.
Vừa về đến cơ quan, anh đã gọi điện cho em và nói những câu tình tứ khiến em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Và chuyện tình yêu của chúng em cũng đã bắt đầu từ ngày hôm đó.
Anh nói với em rằng, “Duyên phận cho anh gặp em nên anh không muốn mất em đâu”. Em nhớ rất rõ, lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là ngày 4/5/2011. Đến ngày 5/5, hai chúng em lại nói chuyện với nhau cả buổi sáng khi em ra cơ quan anh để giải quyết vụ vi phạm của mình. Lúc đó, anh đã giới thiệu với mọi người rằng, em là người yêu của anh. Vì thế nên em đã không gặp phải khó khăn gì để lấy xe ra.
Khi em chuẩn bị lên xe ra về, anh đã hôn lên má em và nói rằng: “Anh yêu em nhiều lắm!” khiến em rất bất ngờ và hạnh phúc.
Ngày 11/5, chúng em gặp nhau lần thứ ba. Và cũng chính ngày hôm ấy, anh đã đặt nụ hôn lên môi em… nhưng không hiểu sao hôm đó em đã từ chối anh, dù trong lòng em cũng rất muốn.
Ngày 24/5, em thật sự rất nhớ và mong gặp anh ấy. Lúc đó là hơn 10h đêm, khi hai đứa đang nói chuyện điện thoại thì anh nói sẽ đến với em. 20 phút sau, anh gọi điện thoại bảo đang ở cổng nhà em.
Video đang HOT
Khi em vừa mở cửa thì anh đã đứng trước mặt. Vì nỗi nhớ chôn chặt bấy lâu nên hai đứa đã không giữ nổi cảm xúc của mình nên em và anh ấy đã ôm chầm lấy nhau thật chặt và trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn, bỏng cháy…
Sau đó, chúng em ngồi nói chuyện ở một công viên gần nhà em. Hai đứa đã dành cho nhau những cử chỉ thân mật, âu yếm… rồi anh đã đề nghị được quan hệ tình dục với em nhưng em đã từ chối. Vì em mới chỉ là cô sinh viên năm nhất, hơn nữa, em và anh ấy cũng mới quen nhau, làm gì đã hiểu rõ về nhau mà có thể gần gũi nhau như thế?
Khi không thể thuyết phục được em, anh cũng phải chở em về nhà. Nhưng chẳng hiểu sao, đoạn đường về nhà em, tâm trạng anh rất nặng nề, khó chịu.
Trở về phòng, em không sao ngủ được nên đã nhắn tin cho anh: “Em yêu anh nhiều lắm nhưng chuyện ấy thì em không thể vì em còn đi học, em còn gia đình. Nhất định rằng, khi em học xong, em sẽ dành tất cả cho anh… và chúng mình sẽ thành chồng thành vợ, được ở bên nhau mãi mãi”.
Phải làm sao để thuyết phục được anh ấy quay về bên em? (Ảnh minh họa)
Anh không nhắn tin lại. Ngày hôm sau, em gọi điện anh cũng không nghe máy. Em thực sự không hiểu vì sao… em không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra nữa? Đến tối em nhắn tin, anh cũng không trả lời. Khi gọi điện thì anh tắt máy bận. Lúc đó, em như phát điên, chỉ muốn biết lý do vì sao thái độ anh lại thay đổi nhanh chóng như vậy… nhưng anh vẫn không nói một lời.
Ngày 7/7, em nhận được dòng tin nhắn ngắn ngủi của anh: “Chắc em hận anh lắm phải không?”. Rồi anh nói rằng, “anh muốn được quay lại…” và dù lòng rất muốn nhưng chẳng hiểu sao em lại từ chối anh ấy.
Sau gần một năm không liên lạc gì thì tháng 4 vừa qua, em và anh ấy gặp lại nhau. Hai đứa đã nói chuyện điện thoại với nhau rất nhiều và quyết định bắt đầu lại mối quan hệ. Chúng em hẹn gặp nhau ở gần cơ quan anh “vì anh không có nhiều thời gian”.
Khi vừa nhìn thấy anh, em chỉ muốn ôm chặt lấy anh và nói những lời yêu thương dành cho anh ấy. Trong suốt gần một năm qua, dù xa anh nhưng em vẫn nhớ và yêu anh rất nhiều.
Dù trong lòng thì cảm xúc đang hỗn loạn nhưng em vẫn tỏ ra kiêu căng, cứng rắn khi nói chuyện với anh… Lúc đó, em cũng tỏ thái độ không vừa lòng khi người anh nồng nặc mùi rượu và nói chuyện với em bằng giọng ngà ngà say.
Rồi anh đưa em vào một nhà nghỉ cách cơ quan anh khoảng 4 cây số. Anh nói rằng: “Anh rất mệt, chỉ muốn được cùng em nằm nói chuyện và ôm em ngủ thôi”. Em tin lời anh nói và hai đứa đã nói chuyện với nhau rất nhiều về khoảng thời gian xa nhau.
Em ngồi dựa lưng vào đầu giường, còn anh ấy gối đầu lên đùi em ngủ. Được một lúc, anh tỉnh dậy và bắt đầu ôm chầm lấy em, cuống cuồng hôn khắp người em và thủ thỉ: “Anh rất muốn được chiếm đoạt em”.
Em biết ở trong nhà nghỉ, chỉ có một người con trai và một người con gái thì rất khó để anh kiềm chế được bản thân mình. Nhưng thực sự em không muốn làm điều đó trước hôn nhân nên đã hết lời từ chối. Tuy nhiên, anh ấy đã bỏ qua tất cả mọi lời nói của em và vội vã đẩy em xuống giường, nói đủ lời đường mật, cùng với những cử chỉ âu yếm, mơn trớn khắp cơ thể em.
Trong cơn “mê” ấy, em đã nghĩ rằng mình sẽ thuộc về anh, sẽ dâng hiến cho anh tất cả… nhưng bất chợt, em nhớ tới hình ảnh của bố mẹ, đến tương lai của bản thân, đến việc học đang còn dang dở nên em đã đẩy anh ra, mặc dù em rất muốn trao cho anh tất cả.
Chúng em trả phòng ra về. Và anh ấy cũng như một năm về trước, không nhắn tin, không quan tâm hỏi han em một lời. Khi em nhắn tin, gọi điện cho anh thì anh ấy cũng tắt máy, không một phản hồi nào.
Từ hôm đó đến giờ, em và anh ấy cũng gặp nhau vài lần. Nhưng lần nào anh cũng chỉ nói “Xin lỗi em” và không giải thích gì thêm. Sự im lặng của anh ấy càng khiến em tò mò muốn tìm ra lý do vì sao anh ấy lại rời xa em… nhưng càng gặng hỏi, anh ấy càng tìm cách lẩn trốn.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Bây giờ em phải làm sao đây? Thực lòng em rất yêu anh ấy… em không thể nào quên được hình ảnh của người đàn ông ấy. Nhưng làm sao em có thể thuyết phục được anh ấy quay về bên em… mà không phải để tâm đến “chuyện ấy”?
Em xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Em đã 'dâng hiến' từ năm 16 tuổi
Em đã dâng hiến sự trong trắng của người con gái cho người cũ từ năm mới 16 tuổi.
Sau những tháng ngày yêu nhau nồng cháy, cuối cùng, tôi cũng đã có được những phút giây mặn nồng, hạnh phúc bên em. Nhưng đau đớn thay, trong chính cái đêm "định mệnh" ấy, tôi đã phát hiện ra em không còn là cô gái trong trắng, trinh nguyên như những gì em đã từng nói.
Và sau khi em nguyện "hiến dâng đời con gái cho tôi" thì em đã nuốt nước mắt thú nhận rằng: "Em đã mất trinh tiết từ năm 16 tuổi". Vậy là suốt thời gian yêu nhau, em đã lừa dối tôi: "Em còn trong trắng"; "Em chưa bao giờ dành tình cảm cho bất kỳ ai"... vậy mà giờ đây, khi mọi chuyện vỡ lở, em mới khóc lóc xin lỗi, thừa nhận mình đã từng "qua tay" gã đàn ông khác.
Tôi thực sự rất thất vọng và khóc rất nhiều khi biết được sự thật đau đớn đó... nhưng tôi không thể nào quên được những gì mà người mình yêu đã trải qua. Quá khứ của em, hình ảnh em ân ái, chung đụng với gã trai khác... khiến tôi không thể nào thoát ra được.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của người yêu mình, sự thành thật đến đau đớn của em... tôi lại tự trách bản thân mình quá ích kỷ, hẹp hòi khi cứ "bới lông tìm vết" quá khứ của em. Nhưng rồi, khi một mình trong bóng đêm, nghĩ về mối quan hệ của hai đứa, về những yêu thương chất chứa, cũng như cũng câu chuyện dối trá của em, tôi lại không đủ can đảm để cùng em tiến xa hơn nữa...
Nghĩ đến sự dối lừa của em, tôi không thể nào tha thứ được... (Ảnh minh họa)
Giờ đây, tôi không thể tìm cho mình một lối thoát nào nữa khi biết tin em đang mang thai. Chúng tôi chưa cưới nhau, gia đình hai bên cũng chưa biết rõ về mối quan hệ của hai đứa, công việc của tôi và em cũng chưa đâu vào đâu... bây giờ nếu cưới nhau về, thì cuộc sống vợ chồng, con cái rồi sẽ ra sao? Và liệu rồi, quá khứ của em, những hình ảnh em thân mật với gã trai khác có thể xóa nhòa trong tâm trí tôi không?
Tâm trạng của tôi thực sự đang rất rối bời. Tôi yêu em, mong muốn được che chở, gắn bó với em suốt đời này... Nhưng nghĩ về tương lai phía trước, về quá khứ của em, tôi thực sự không dám tính tiếp chuyện hôn nhân của đời mình.
Rất mong khi đọc được những dòng tâm sự này, tôi sẽ nhận được những lời chia sẻ chân thành của các bạn!
Theo Khampha
Bạn trai bắt viết cam kết trước khi dâng hiến Anh nói anh không từ chối vì đó là tấm lòng của em và anh cũng tin vào điều đó. Nhưng anh lại làm em buồn vì muốn em phải viết một bản cam kết là sau này dù có chuyện gì cũng không được bắt anh phải chịu trách nhiệm do đấy là em tự nguyện. Nhưng anh lại làm em buồn...