“Anh biết anh sai rồi, suốt cuộc đời này anh mắc nợ em…“
Bất giác có tiếng của cặp đôi đứng gần đó nói chuyện vọng lại: “Anh ơi, em có tội với con rồi. Sao không để con chào đời hả anh?”. Giọng cô gái nấc lên khiến Ly cũng đau nhói, nhìn xuống chiếc bụng của mình, rồi Ly vội vã chạy thật nhanh khỏi đó.
Trong ánh sáng vàng vọt của cây đèn đường, Ly và Huy ngồi lặng lẽ bên nhau dưới ghế đá trong công viên, Ly gục đầu vào vai người yêu, dáng điệu của cô có vẻ mệt mỏi. Một lúc cô cất lời, giọng yếu ớt.
- Mình cưới đi anh.
- Ừ… để anh tính.
- Nhưng… em có thai rồi.
Mình cưới đi anh. (Ảnh minh hoạ)
Ly đã tưởng khi đón nhận tin này, người yêu sẽ vui mừng lắm nhưng ngược lại Huy giãy nảy lên, rồi dựng cô ngồi thẳng dậy.
- Em nó cái gì? Có thai ư?
- Vâng.
- Sao em sơ xuất thế, anh đã bảo phải kế hoạch rồi mà.
- Kế hoạch gì, sao anh không làm đi, anh chỉ biết nghĩ cho anh thôi.
Video đang HOT
Thấy Ly lộ rõ vẻ tức giận, Huy dịu giọng hơn.
- Thôi được rồi, anh xin lỗi. Lỡ rồi thì chủ nhật này anh qua đón đưa em đi phá, thứ hai anh đi rồi.
- Thế thì có tội lắm anh biết không.
- Nhưng biết làm sao được, mình chưa thể cưới nhau.
11 giờ đêm hai người rời công viên. Cả đêm ấy Ly không chợp mắt, cô không ngờ sau khi đón nhận cái tin cô có thai Huy lại cho cô câu trả lời phũ phàng đến như vậy. Có lẽ nào, Huy chỉ coi tình yêu với cô là một trò chơi chứ không phải là một tình yêu nghiêm túc. Cô thương thân mình, thương cái sinh linh bé nhỏ đang trong bụng, đ.ứa b.é không có tội.
Y hẹn, chủ nhật Huy đến chở Ly đi phá thai. Hai người đến một phòng khám tư nhân, cũng giống như bao cặp tình nhân khác trót vụng dại bị “lỡ”, họ lén lén lút lút chứ không dám công khai. Bước vào phòng khám, nhìn những khuôn mặt nhợt nhạt của các cô gái bước ra Ly thấy sợ và rùng mình. Bất giác có tiếng của cặp đôi đứng gần đó nói chuyện vọng lại: “Anh ơi, em có tội với con rồi. Sao không để con chào đời hả anh?”. Giọng cô gái nấc lên khiến Ly cũng đau nhói, nhìn xuống chiếc bụng của mình, rồi Ly vội vã chạy trốn khỏi đó ngay lập tức.
Huy sau khi làm thủ tục quay ra thì đã chẳng thấy người yêu đâu nữa. Gọi điện cho cô cả chục cuộc nhưng cô không bắt máy. Huy quay về nhà nhà trọ của Ly tìm nhưng cũng chẳng thấy cô đâu. Bực bội, chán nản Huy bỏ ra về.
4 giờ sáng hôm sau Huy vào Nam cùng đám bạn. Khi đã ngồi trên xe đi được nửa chặng đường Huy nhận được tin nhắn của Ly: “Em sẽ sinh con, dù anh có nhận nó hay không”, “Tuỳ em, sau này đừng trách anh ác”.
Suốt thời gian Huy đi Ly không hề liên lạc với anh bởi cô biết, khi Huy đã chọn sự ra đi này có nghĩa là Huy đã chọn một cuộc sống khác, cuộc sống chẳng bao giờ có cô bên cạnh nữa. Anh bảo đợi anh 1 năm nhưng đó chỉ là câu nói trót lưỡi đầu môi thôi, chắc chắn người mới sẽ thay thế cô ngay lập tức, cô chỉ mãi là ký ức mà thôi.
Nhưng dẫu biết vậy Ly vẫn cố gắng để giữ lại giọt m.áu của Huy, bởi đó là kết quả của mối tình đẹp, của một tình yêu mà cô tôn thờ. Vất vả cực nhọc bao nhiêu cô cũng chịu được, vì con cô sẽ không bao giờ buông tay. Và thực lòng trong thâm tâm, cô vẫn mong một ngày anh… quay về.
Nhưng dẫu biết vậy Ly vẫn cố gắng để giữ lại giọt m.áu của Huy, bởi đó là kết quả của mối tình đẹp, của một tình yêu mà cô tôn thờ. (Ảnh minh hoạ)
Thời gian đầu công việc của Huy khá thuận lợi. Một năm làm ăn, trong tay Huy đã có tất cả, vậy nhưng anh cũng chẳng quay về với Ly như lời đã hứa. Và cũng chính từ lúc này anh rơi vào cuộc ăn chơi không biết đến ngày mai. Anh chẳng còn thời gian mà nhớ tới cô gái có mái tóc dài, thân hình mỏng manh yếu ớt nhưng đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời ấy nữa. Bên anh bây giờ đã có một cô thân hình nóng bỏng, lúc nào cũng má ấp môi kề. Cuộc sống của Huy là những tiếng nhạc chát chúa ở vũ trường với những ly rượu tây đắt đỏ đổ xuống.
Rồi một ngày sau lần c.á c.ược đỏ đen, Huy trắng tay…
Một đêm đang trằn trọc trong căn phòng trọ tuềnh toàng, bất chợt Huy nhận được cuộc điện thoại của Ly.
- Anh,… em mệt quá rồi… em không thể… ở bên con được nữa… Anh về với… con đi… đừng để nó… bơ vơ… tội nghiệp… Em…
- Ly, Ly ơi… đợi anh…
Huy vội gom những đồng t.iền cuối cùng bắt chuyến xa ra Bắc, nhưng tất cả đã quá muộn… Ly đã được gia đình đưa về quê lo hậu sự.
Đón đứa con nhỏ từ tay người bạn của Ly, nước mắt Huy tuôn rơi: “Anh cố nuôi thằng bé nên người, đấy là mong ước cuối cùng của Ly. Nó ra đi cũng là vì đã kiệt sức, từ khi nó mang thai đến tận lúc từ bỏ cõi đời này, nó đã lao động cật lực để k.iếm t.iền nuôi con… và chờ đợi anh quay về. Tiếc là.. nó không thể sống được đến ngày nhìn con khôn lớn…”.
Huy đau đớn ôm đứa con bé nhỏ vào lòng rồi khóc nấc lên: “Anh biết anh sai rồi, suốt cuộc đời này anh mắc nợ em… Anh sẽ làm tất cả để nuôi con khôn lớn… Để nơi xa ấy em mãi được mỉm cười”.
Theo Một Thế Giới
Làm gì khi bước ra khỏi nhà nghỉ gặp bố vợ?
Khi vừa nắm tay bồ từ nhà nghỉ bước ra, tôi bắt gặp bố vợ đang đứng nhìn mình. Tôi giật nảy người, vội vàng buông tay cô ấy ra, mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tôi cứ nghĩ ông sẽ lao vào đ.ánh tôi một trận nhưng ông chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi.
Mẹ vợ tôi mất từ khi cô ấy mới lên 9 t.uổi, cả quãng đời sau đó cô ấy trưởng thành bên bố. Bố vợ tôi vì đứa con gái duy nhất này mà kiên quyết không đi bước nữa, "gà trống nuôi con" suốt hơn chục năm trời. Ngày tôi về ra mắt, bố vợ không tỏ ra quá khắt khe nhưng trong từng lời ông nói, tôi hiểu vợ tôi là tất cả cuộc đời ông.
Tôi cũng đã từng coi vợ là cả cuộc đời, nhưng khi cô ấy có con và dành hết mọi sự quan tâm cho nó thì tôi thấy mình như bị ra rìa. Vợ tôi thường xuyên cáu kỉnh, cằn nhằn tôi đủ mọi thứ. Cô ấy chê tôi không có năng lực nên mãi công việc không tiến triển, để mẹ con cô ấy chưa ngày nào sống trong sung túc, t.iền mua sữa cho con nhiều khi cũng phải về xin bố vợ. Mỗi lần như thế, tôi tự ái lắm chứ rồi lại phải nín nhịn. T.iền lương một tháng của tôi phân nửa đã đổ vào t.iền thuê nhà, t.iền điện, t.iền nước. Trước đây vợ tôi còn bán hàng online nên thêm thu nhập nhưng giờ cô ấy nghỉ, mọi gánh nặng đặt cả vào tôi. Những khi cô ấy mắng tôi, sao cô ấy không tự ngẫm lại mình, học hành chẳng đến nơi đến chốn nên không có công ăn việc làm đàng hoàng.
Sống trong ức chế nhiều ngày trời, tôi cặp bồ. Mỗi khi ở bên em, tôi thấy mình mới là thằng đàn ông, tôi cần được chiều chuộng, vuốt ve thay vì chỉ có đối mặt với những câu hỏi T.iền đâu t.iền đâu liên tiếp. Em chỉ là cô gái bán hàng ăn nhưng hiểu chuyện và biết nhường nhịn hơn vợ tôi rất nhiều. Đôi khi thấy ví tôi không có đồng nào, em còn bỏ vào đó một vài trăm cho tôi nữa. Điều đó càng làm tôi thấy chán vợ.
Mỗi khi ở bên em, tôi thấy mình mới là thằng đàn ông, tôi cần được chiều chuộng, vuốt ve thay vì chỉ có đối mặt với những câu hỏi T.iền đâu t.iền đâu liên tiếp (ảnh minh họa)
Một hôm, khi vừa nắm tay bồ từ nhà nghỉ bước ra, tôi bắt gặp bố vợ đang đứng nhìn mình. Tôi giật nảy người, vội vàng buông tay cô ấy ra, mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tôi cứ nghĩ ông sẽ lao vào đ.ánh tôi một trận nhưng ông chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi.
Vài ngày sau, cô bồ của tôi gọi điện đòi chia tay. Tôi cứ nghĩ em vì chuyện hôm nọ mà sợ hãi nên hết lời an ủi, nói rằng chịu khó đợi tôi, tôi sẽ bỏ vợ để lấy em. Thú thực, tôi biết những lời đó nói ra quá khốn nạn nhưng tôi rất sợ mất em. Em là nguồn vui sống của tôi, thiếu em, tôi sẽ lại phải sống trong tiếng sỉ vả của vợ rồi tiếng con khóc, tôi sẽ phát điên mất! Ngay hôm sau, tôi tìm đến gặp em nhưng người ta nói em đã dọn đi rồi. Tôi còn nghe phong phanh được rằng em vớ được gã đàn ông nào lắm t.iền nhiều của nên đi theo hắn.
Những ngày sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Tôi nhớ em đến cồn cào, không ngày nào tôi không ra chỗ cũ xem em có xuất hiện không. Tôi hận em vì đã đá tôi đau điếng như vậy.
Vợ tôi hân hoan báo rằng bố vợ có... "bạn gái". Bao lâu nay vợ tôi luôn động viên bố đi bước nữa và giờ mới thấy ông khoe về người "bạn gái" bí ẩn đó. Đang trong tâm trạng não nề nên tôi cũng không bận tâm. Thế rồi ngày ông đem "bạn gái" về ra mắt, tôi rời rụng tay chân như khi thấy đó chẳng ai khác chính là cô nhân tình từng hắt hủi tôi. Vẻ mặt của cả tôi và cô ta khi đó đều tái dại đi, không thể tin vào mắt mình.
Bố vợ tôi vẫn điềm nhiên, còn cư xử vô cùng dịu dàng với cô ta. Suốt bữa cơm tôi không sao ngẩng đầu lên được, tôi xin phép về phòng sớm vì không khỏe. Nhìn vợ tôi niềm nở tiếp đãi "bạn gái" của bố mà bất giác tôi thấy có lỗi với vợ kinh khủng.
Hôm sau, tôi tìm gặp bố vợ để nói rõ chuyện này. Ông chỉ ôn tồn hỏi tôi cảm thấy thế nào khi bị người mình ngỡ là yêu mình rất nhiều phản bội. Tôi nhận ra đây chính là bài học ông dành cho tôi. Tôi cứ nghĩ cô nhân tình kia thương tôi nhiều lắm nhưng chỉ cần vài ngày quen bố vợ tôi - người đàn ông có t.iền hơn, cô ta đã sẵn lòng đá tôi đi. Tôi chỉ biết quen tai trong những lời chiều chuộng mà không nhận ra ai mới là người yêu thương mình thật lòng.
Tôi cúi đầu cảm ơn bố vợ rồi ra về. Cảm giác tội lỗi vây kín khiến tôi không sao thở nổi. Về tới nhà, tôi ôm chầm lấy vợ. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ có vợ tôi mới cam tâm tình nguyện ở bên tôi mà thôi.
Từ đó tới nay tôi không còn có tư tưởng ngoại tình một lần nào nữa. Cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn không có gì khác biệt nhưng tôi đã biết cách trân trọng vợ mình hơn.
Theo Một Thế Giới
Anh về đi, em còn phải đi lấy chồng "Em sợ gì? Anh ở lại đây với em đêm nay, em không sợ anh làm gì em à. Thôi mình còn nhiều thời gian mà em. Đừng vội như thế". Phượng và Dũng yêu nhau đến nay được gần 3 năm rồi. Ba năm yêu nhau Dũng chưa một lần đề cập tới chuyện cưới xin với Phượng. Dù Phượng luôn chờ...