Anh ấy xứng đáng hơn anh!
Chính người đàn ông ấy đã chữa lành vết thương mà anh gây ra cho em.
Em cưới! Vậy là cuối cùng cái ngày khiến anh phải hối hận cũng đã tới. Anh đã cố giữ cho mình có vẻ mặt bình thản nhất để tới chúc phúc cho em. Đúng là phải chúc phúc, bởi vì người đàn ông bên em là người đã chia sẻ cùng em mọi muộn phiền, đã ôm lấy em vào lòng khi mà chính anh đẩy em ra khỏi vòng tay. Anh ấy xứng đáng có một người con gái tốt như em làm vợ.
Sự nuối tiếc này, chẳng bao giờ anh quên, vì anh… đã quá sai lầm!
Em đã từng yêu anh, yêu đến cùng kiệt. Nhưng anh chỉ là gã đàn ông ích kỉ. Anh đã không thể tự hiểu nổi chính mình rằng anh yêu em hay yêu cái bản ngã của chính mình. Đêm hôm ấy, lẽ ra anh phải hạnh phúc vì em đã trao cho anh những gì tinh khôi nhất của tình yêu, vậy mà anh đã làm gì? Anh hằn học, ấm ức vì “có cảm giác” rằng anh đã là kẻ đi “hưởng lại”.
Đó không phải là một sự xúc phạm với em mà còn với tình yêu của em dành cho anh. Nhưng sự ích kỉ đã làm mờ mắt anh. Anh đã để em ra về khi em nói rằng: “Nếu anh không đủ tin tưởng em, em không còn gì để nói. Nhưng sẽ có một ngày, anh hối hận”.
Video đang HOT
Anh đã hối hận thực sự. Nhưng anh lại đớn hèn không dám tìm em để nói một lời xin lỗi, để mong em tha thứ và níu kéo em ở lại với mình. Anh cứ nghĩ rằng nếu em đã vì anh mà trao đi tất cả thì em sẽ quay lại. Anh ngu ngốc tin rằng em sẽ cần anh hơn khi mà em trao đi sự trong trắng. Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng.
Nhìn em rạng ngời bên người đàn ông của đời mình, anh nghẹn ngào vì biết rằng anh đã mất em thực sự (Ảnh minh họa)
Anh đã tự xỉ vả chính bản thân mình cả ngàn lần vì đã làm tổn thương em, đã không trân trọng tình yêu mà em dành cho anh. Anh nói rằng anh yêu em nhưng thực tế có lẽ không phải vậy. Anh yêu chỉ yêu cảm giác của mình mà thôi. Nếu yêu em, anh phải hiểu em là người con gái như thế nào để không được phép nghi ngờ em như thế. Mà ngay cả khi em không còn trong trắng thì đã sao nếu như anh yêu em? Lẽ nào, một tình yêu trinh nguyên em dành cho anh còn chưa đủ để anh trân trọng hay sao?
Anh đã không hiểu được điều đó. Anh thật lòng quá ngu ngốc. Nhưng điều tệ hại hơn là anh cứ thế buông tay mà không một lần níu giữ em lại. Anh đã mất em vì một lần như vậy…
Ngày hôm nay, nhìn em rạng ngời bên người đàn ông của đời mình, anh nghẹn ngào vì biết rằng anh đã mất em thực sự. Nhìn em cười hạnh phúc, anh biết, em đã phải trải qua những tháng ngày đầy cay đắng vì sự tàn nhẫn của anh. Và chính người đàn ông ấy là người đã chữa lành vết thương do anh gây ra. Anh cảm thấy mình hổ thẹn khi nhìn vào mắt người đàn ông ấy. Anh không xứng đáng có được người con gái tuyệt vời như em.
Nhìn sâu vào mắt em, anh chỉ nói được vài lời nghẹn ngào: “Chúc em hạnh phúc”. Em mỉm cười, vẫn dịu dàng như ngày nào: “Cảm ơn anh, cũng nhờ anh mà em có được ngày hôm nay”. Lời em nói không còn sự trách cứ, anh biết, nó chỉ còn là một sự niềm vui khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Em không còn sức lực, thời gian để hận một kẻ không đáng nhớ như anh.
Anh thật lòng chúc em hạnh phúc! Đó là những điều tốt đẹp cuối cùng anh có thể gửi đến em. Anh xin lỗi vì những thương tổn mà đã gây ra cho em. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự đớn hèn của mình, không dám gặp em để xin lỗi bởi vì anh hoàn toàn không xứng đáng với em. Dù có lí giải bằng điều gì đi chăng nữa thì anh cũng không đáng để được yêu em. Anh không tìm gặp em, để rồi em gặp được người đàn ông của đời mình. Anh ấy, xứng đáng hơn anh!
Theo VNE
Em vẫn chưa một lần trở lại thăm thầy
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày em tốt nghiệp Đại học và cũng rất nhiều lần em vào lại trường cũ để học các khóa bồi dưỡng, để tham dự các lớp tập huấn những kiến thức mới nhưng chưa một lần em chủ động đến văn phòng gặp thầy, cùng thầy trò chuyện hay đơn giản chỉ là để hỏi thăm sức khỏe của thầy.
Nhớ ngày ấy, thầy vừa là phó khoa Kỹ thuật cơ sở, vừa là giảng viên dạy cho tụi em những môn học ở học kỳ cuối và vừa là người nhận hướng dẫn đề tài tốt nghiệp cho em. Những lần gặp thầy ở văn phòng khoa là thầy lại cung cấp thêm thông tin, hướng dẫn cách thực hiện và đưa thêm tài liệu, giáo trình, sách tham khảo. Trong thời gian ấy, tuy có những khó khăn, những lúc chưa tìm được hướng đi thích hợp, chưa xác định được các bước tiếp theo nhưng em cũng phần nào yên tâm vì có sự hỗ trợ từ thầy. Những lần trao đổi cùng nhau ở trường và kể cả những lúc thầy dành thời gian cho em để hướng dẫn thêm tại nhà thầy dù lúc đó gia đình thầy đang có người bệnh nặng đã làm em có thêm động lực mà hoàn thành luận văn đúng thời gian quy định.
Nhưng khi gặp thầy rồi, trao đổi với thầy xong, thầy cũng dặn dò cố gắng bình tĩnh, cố gắng bảo vệ cho tốt và đánh giá là cả hội đồng chứ thầy không thuộc hội đồng ấy thì em đã đưa phong bì chuẩn bị trước gởi thầy. Em còn nhớ, nét mặt của thầy lúc ấy rất bất ngờ và thầy đã kiên quyết từ chối. Thầy không la em nhưng những lời nói của thầy là nghiêm khắc và dứt khoát. Và thầy vẫn hy vọng khi em tốt nghiệp, có việc làm ổn định, có cơ hội thì thầy trò có thể gặp nhau. Lúc ấy, nếu có một món quà gởi đến thầy, thành tâm cảm ơn mà không vướng bận chuyện gì khác thì thầy sẽ nhận chứ giờ thì không.
Câu chuyện này, em vẫn thường kể lại với những lớp sinh viên đàn em mà em có cơ hội truyền đạt kiến thức cũng như các đồng nghiệp của em. Dù em vẫn theo dõi những thông tin về trường, biết thầy đã chuyển sang khoa Cơ khí (ĐH Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM) và vẫn tiếp tục công tác, lãnh đạo khoa nhưng em vẫn chưa một lần gặp trực tiếp thầy dù bây giờ em có thể mua được nhiều cái áo, nhiều món quà gởi đến thầy bằng chính số tiền em có được và chắc thầy cũng không còn khó xử với việc "trao tặng" này.
Những bài học thầy dạy, những lời thầy chỉ bảo, em hứa sẽ luôn khắc ghi và truyền dạy lại cho thế hệ đi sau. Em cũng phải dứt khoát hơn nữa để trong một tương lai gần có thể, em sẽ về thăm thầy. Cảm ơn thầy - Thầy Dương Đăng Danh của em.
Theo người lao động
Tỉnh ngộ "Anh cần một người đồng hành với mình chứ không cần một con búp bê xinh đẹp". Minh nói với vợ như vậy, rồi lại im lặng. Anh muốn chia tay. "Em thực sự muốn níu kéo vì em còn yêu anh nhiều", Nhung nói mà trong cổ họng đắng ngắt. Chồng cô vẫn im lặng. Nhung biết, một khi chồng đưa ra...