Anh ấy quá tiết kiệm khiến tôi ngộp thở
Em lập gia đình đã được vài năm, nhưng em luôn cảm thấy khó chịu về chuyện chồng em quản lý chặt chẽ việc chi tiêu, mua sắm của em.
Ảnh minh họa
Em lập gia đình đã được vài năm, nhưng em luôn cảm thấy khó chịu về chuyện chồng em quản lý chặt chẽ việc chi tiêu, mua sắm của em.
Em vốn sinh ra trong một gia đình giàu có. Từ nhỏ, em đã được bố mẹ cung cấp tiền để có thể mua sắm thoải mái, bất cứ cái gì mình thích. Sống trong nhung lụa như vậy, bao nhiêu cậu ấm đến tán em, sẵn sàng cung phụng cho em một cuộc sống đầy đủ, thế mà không hiểu sao, em chỉ rung động trước anh ấy, một sinh viên từ miền Trung ra học, là gia sư cho em trong suốt thời gian dài.
Video đang HOT
Anh ấy là người bận rộn vô cùng, ngay từ thời bọn em mới gặp nhau. Là sinh viên, nhưng anh ấy làm thêm đủ nghề, từ gia sư đến phục vụ bàn, tập tành buôn bán… để có thể tự bươn chải cuộc sống của mình và thậm chí gửi tiền về cho bố mẹ. Vậy mà mỗi lần đến nhà em để dạy học, bao giờ trông anh ấy cũng tươi tỉnh, dạy rất nhiệt tình và biết giữ khoảng cách thầy trò. Anh là người đàn ông duy nhất không khen em xinh, không tán tỉnh em mà chỉ suốt ngày trách em lười học, ham chơi. Thế nên, em đã cảm thấy rất ngưỡng mộ anh và đem lòng yêu anh sau một thời gian được ở gần anh ấy.
Khi yêu nhau, anh ấy thường kể nhà anh ấy rất khổ, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc ấm, nên anh ấy cố học giỏi để đổi đời cho chính mình và gia đình. Mỗi khi hai đứa đi chơi, anh không cho em trả tiền, nên hai đứa chỉ dám vào những quán rất bình dân, ăn uống giản dị. Có khi gặp nhau chỉ ngồi trên xe, ở bờ hồ Tây mà thôi. Nhưng vì quá yêu anh ấy, nên em thấy đó đều là những giây phút hạnh phúc.
Nghị lực sống của anh ấy giờ đây đã được đền đáp, khi anh giờ là phó giám đốc kinh doanh cho một công ty đa quốc gia lớn. Tiền anh ấy kiếm ra đủ nhiều để cuộc sống gia đình em thoải mái. Nhưng anh ấy vẫn không thay đổi cách chi tiêu tằn tiện như ngày xưa. Thậm chí, anh luôn nhắc nhở em, không được tiêu xài phung phí như trước kia, vì gia đình mình còn phải hỗ trợ cho bố mẹ và anh chị ở dưới quê. Anh ấy cũng không có phép em nhận tiền từ bố mẹ đẻ, vì anh ấy cho rằng, bọn em đã trưởng thành và cần phải biết tự kiếm tiền và chi tiêu từ số tiền mình kiếm được, không nên trông chờ vào bố mẹ. Anh ấy đã tự đưa ra quy định, hai đứa phải gộp chung tiền lương vào, chi tiêu chung và ghi rõ trong một cuốn sổ của gia đình.
Mặc dù biết những điều anh ấy nói là đúng nhưng em luôn cảm thấy khó chịu và tự ái. Em thấy buồn lắm, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa?
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng
Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt.
Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có con và mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Suốt thời gian đó, tôi bị stress nặng vì nguyên nhân của chuyện này, chính là do tôi. Thời gian đầu, khi biết mình không thể sinh con, tôi đã đau khổ rất nhiều. Tôi cố gắng tự động viên mình phải tin vào bản thân, phải cố gắng kiên trì vì biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ có hi vọng.
Nhưng thời gian đã 3 năm, tôi đã che đậy chuyện này với cả gia đình, bạn bè quá lâu. Và vợ tôi luôn phải chịu trận, chịu điều tiếng và mọi lời xì xào từ mọi người xung quanh. Ai cũng thắc mắc nguyên nhân vì sao, chắc lại do vợ tôi này kia. Nhiều khi muốn bảo vệ vợ mà tôi không đành lòng.
Nhưng tôi nghĩ rất nhiều, mình không thể sống ích kỉ như vậy được, phải cho cả nhà biết chuyện này, để mọi người hiểu và thông cảm cho vợ tôi. Khi tôi công khai chuyện mình vô sinh, cả nhà tôi choáng váng, ai cũng ngạc nhiên vì không thể tin nổi vào tai mình. Trước giờ, dù chưa tìm hiểu nhưng mọi người vẫn cho đó là lỗi của vợ tôi, nên cô ấy đã chịu nhiều ấm ức.
Sau thời gian đó, tôi quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân này, từ bỏ người vợ hiền mà tôi yêu thương. Dù cô ấy đã cam chịu, hi sinh vì tôi nhưng tôi không còn cách nào khác, giữ cô ấy ở bên mình thật là ích kỉ, tôi không tài nào làm như thế nữa.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chia tay trong nước mắt, dù vậy, cô ấy cũng phải tìm cho mình con đường riêng. Là phụ nữ, ai chẳng muốn sinh con, chẳng muốn có được người gọi mình là mẹ. Vợ tôi cũng vậy, cô ấy cần một mái ấm, một người đàn ông cho cô ấy được làm mẹ của các con. Ngày đó, cả hai chúng tôi đều khóc rất nhiều nhưng cuộc sống là vậy, dù có bao dung thế nào cũng không thể nào chấp nhận người chồng vô sinh như tôi được, nhất là khi cô ấy còn quá trẻ.
Ngày mai, cô ấy lên xe hoa về nhà chồng mà lòng tôi đau như cắt. Đã hơn 1 năm chúng tôi chia tay nhau, cô ấy cũng đã quên tôi và tìm vui bên tình mới. Nghe nói, cô ấy đã có bầu. Thật là hạnh phúc biết bao, giá như tôi cũng có cảm giác khi biết tin vợ mình có bầu. Có lẽ, cả đời này cũng không thể được.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. Còn cách nào khác đâu, chúng tôi không thuộc về nhau, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. Cầu chúc cho vợ tôi được vui vẻ, sống thoải mái bên người chồng mà cô ấy đã chọn cùng với những đứa con yêu...
Theo VNE
Đàn bà khôn không giữ ví chồng Đàn bà muốn quản được chồng, đừng chỉ chăm chăm vào cái ví tiền... Đàn bà muốn quản được chồng không phải là quản kinh tế, quản tiền nong, quản giờ giấc và các mối quan hệ của chồng. Những điều ấy tuyệt đối cấm kị đối với hạnh phúc gia đình, bởi người đàn ông sẽ chỉ càng cảm thấy bị kìm...