Anh ấy không tin tôi đã vô tình đánh mất “cái ngàn vàng”
Anh ấy một mực cho rằng tôi đã lừa dối anh ấy, nhất quyết không tin tôi còn trong trắng chỉ vì một tai nạn, mặc đù đó hoàn toàn là sự thật…
ảnh minh họa
Tôi là đứa con gái khá “cổ điển”. Tôi thích những gì thuộc về giá trị truyền thống, thích thỉnh thoảng gội đầu bằng lá thơm, thích những bộ trang phục đơn giản. Tôi thích nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Vì thế nên quan niệm của tôi về sự thuỷ chung và trinh tiết là rất khắt khe. Không bao giờ tôi có thể thông cảm với những đứa con gái bừa bãi trong chuyện ấy. Có những điều, người ta chỉ dành duy nhất cho một người mà thôi.
Tôi ít tiếp xúc với con trai. Tôi hạn chế cả những cơn say nắng của mình. Tôi muốn tôi chỉ yêu một người duy nhất và sẽ đi đến kết hôn với người ấy. Tôi và người ấy sẽ dành cho nhau mọi thứ đầu tiên: từ cái nắm tay, cái ôm, nụ hôn và cả… chuyện ấy nữa. Tôi rất cẩn trọng trong tình yêu, không phải lúc nào có cảm giác thích một ai đó cũng nên nói ra. Mình phải tự xác định xem bản thân mình có thể đi đến đâu trong chuyện tình cảm này. Nếu nó chỉ là cơn say nắng nhất thời thì không nên nói ra làm gì. Nói ra có thể mọi chuyện sẽ đi xa hơn, nằm ngoài dự tính của mình, rất có thể mình sẽ đánh mất cái nắm tay hay nụ hôn đầu tiên chỉ vì sự ngộ nhận.
Một số người con trai từng đến với tôi. Tôi cũng từng có thiện cảm với một, hai người nhưng tôi không muốn sốc nổi, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ tình cảm của chính mình. Họ chẳng đợi được và tôi cũng không trách họ. Con trai bây giờ rất thiếu kiên nhẫn, không ai thích trồng si lâu cho mất công.
Cuối năm lớp 11, tôi gặp anh họ đứa bạn thân. Đó là người con trai tuyệt vời nhất tôi từng gặp. Anh ấy hơn chúng tôi hai tuổi, đang học năm đầu trường đại học Ngoại thương, hoạt động năng nổ trong Đoàn trường. Đó là trường đại học mơ ước của tôi, không những thế anh ấy lại rất đẹp trai và dễ thương nữa. Một người như thế chắc không dễ gì mà nhiều cô gái có thể bỏ qua. Khi đứa bạn thân tiết lộ, anh ấy vẫn “độc thân” 100%, thậm chí chưa từng nghe tâm sự về một cơn say nắng nào trong đời mặc dù nó là đứa em anh ấy thân thiết nhất. Anh ấy vẫn đang chờ đợi một người yêu duy nhất. Anh ấy không thích yêu đương lăng nhăng.
Tôi dành 6 tháng để kiểm tra tình cảm của mình. Tôi đã xác định được chắc chắn và rõ ràng anh ấy chính là người con trai tôi cần, người tôi muốn yêu và muốn lấy làm chồng. Tôi chỉ chờ lời tỏ tình của anh ấy. Và cuối cùng anh ấy cũng thực hiện. Anh ấy suy nghĩ kỹ càng chẳng kém gì tôi. Anh ấy tỏ tình trong một khung cảnh hết sức lãng mạn nhưng khác biệt. Chỉ có lời tỏ tình, không có một vòng tay và một nụ hôn nào hết. Anh ấy chỉ chạm nhẹ vào tay tôi và tôi đỏ bừng mặt.
Trong khi đám bạn “mì ăn liền”, yêu nhau một tháng đã “đầy đủ thủ tục”: ôm, hôn, thì 3 tháng sau ngày chính thức yêu nhau, tôi mới dám dựa người vào lưng anh khi ngồi sau xe. Một tháng tiếp theo nữa mới dám vòng tay ôm anh từ đằng sau, chúng tôi chờ đợi 8 tháng cho nụ hôn đầu tiên và hạnh phúc nghẹt thở vì sự “tiến triển” ấy. Tôi với anh không ai vội vã, điều gì cũng có giai đoạn của nó, tuyệt đối không đốt cháy giai đoạn.
Video đang HOT
Hôm ấy bố mẹ anh không có nhà, chúng tôi cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp, hạnh phúc đơn giản mà hết sức ngọt ngào. Anh thì thầm vào tai tôi rằng anh yêu tôi rất nhiều và hôn tôi say đắm. Chúng tôi lao vào nhau, khi ấy chúng tôi đã yêu nhau được hai năm.
Chúng tôi khám phá cơ thể nhau, lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần đến thế với một người bạn trai. Tôi yêu anh rất nhiều. Và anh cũng thế. Bỗng nhiên, anh đột ngột dừng lại, trừng mắt nhìn tôi và giận dữ, cái nhìn như thể tôi là một kẻ phản bội, đầy tội lỗi. Tôi không hiểu, còn anh nói như quát: “ Sao em lừa dối anh? Sao em nói anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của em?” Tôi lắp bắp: “Thì đúng vậy mà anh”. “Em đừng nói dối, anh đâu phải người đầu tiên của em. Em đâu còn… trinh”. Rồi anh ôm quần áo lao ra khỏi phòng, để mặc tôi ngạc nhiên và đau đớn.
Tôi tự căn vặn mình rất lâu, tại sao ra nông nỗi, tại sao anh nói tôi không còn trinh?? Tôi rủ đứa bạn đi khám chuyên khoa để tìm ra sự thật, bác sĩ xác nhận đúng là tôi đã đánh mất cái đáng giá ngàn vàng của mình. Chuyện quá vô lý bởi tôi chưa từng quan hệ với ai… Bác sĩ hỏi tôi có từng bị tan nạn hay ngã xe gây đau đớn và chảy máu ở vùng kín chưa? Tôi giật mình nhớ lại. Đúng là tôi từng bị ngã xe đạp, nhưng lâu lắm rồi. Khi đó tôi bị ngã dập người xuống đường đầy đá rất đau, về nhà bị chảy một ít máu nhưng khi đó tôi không để ý lắm… Thật tai hại!
Anh không gặp lại tôi nữa, đứa em anh nói anh đang bị tổn thương ghê gớm. Nhưng tôi cũng giận anh vô cùng, không phải lỗi của tôi mà?? Anh là người đầu tiên, đáng lẽ anh yêu thì anh phải tin tôi chứ! Tôi đâu làm gì nên tội… Lẽ nào chỉ vì tai nạn vô tình đánh mất “cái ngàn vàng” mà tôi không thể có được hạnh phúc của mình?
Theo VNE
Giữ chồng nhạt mới thật khó
Trên đời này có hai loại chồng, chồng đậm và chồng nhạt... Tưởng rằng giữ chồng đậm khó, chồng nhạt dễ nhưng hóa ra không hẳn....
Phụ nữ ngày càng mạnh mẽ và độc lập. Có thể vì thế mà nam giới bị bớt đi cơ hội được làm trụ cột. Có hẳn một làn sóng than phiền rằng đã qua thời của những "đại trượng phu" kinh điển, thay vào đó là những anh chàng ỉ lại, uể oải, lười biếng, gia trưởng trong khi không thạo cho lắm chuyện kiếm tiền.
Những gái lớn thông minh, giỏi giang khi chọn chồng đã mơ về một người đàn ông "xây nhà", vì thu nhập tích góp của các nàng có thể mua được căn hộ rồi, chỉ cần chàng cùng mình xây "tổ ấm".
Gian nan cưới chồng khờ
Tôi quen một cô gái thông minh, đảm đang. Ở tuổi 28, sau vài cuộc tình sôi động, cô ấy lên kế hoạch tìm chồng nhạt, đến tận hai năm sau mới gặp được "người trong mộng".
Chàng hơn cô một tuổi, dáng cao ráo, mặt sáng sủa, đang làm hợp đồng cho một công ty quảng cáo, có nguy cơ bị sa thải vì chưa bao giờ đạt doanh số. Họ hẹn hò như mọi cặp đôi, quán cà phê nào, đi chơi cuối tuần ở đâu, rủ thêm ai, mấy giờ?... nàng phải lo liệu hết.
Khi chỉ có hai người hay ở chỗ đông bạn bè, chàng luôn giữ vững là trai hiền, ngồi gật gù, cười cười, được cái nhanh nhẹn làm theo mọi chỉ dẫn của nàng "Anh đi photo cho em tập giấy tờ", "Anh dắt xe hộ L đi kìa!", "Trời sắp mưa, anh về nhà thu mấy vỏ chăn em phơi trên tầng thượng ấy"...
Đám bạn gái giục nàng cưới nhanh, kẻo "chậm chân đứa khác nó khiêng mất". Nàng chủ động đề cập việc cưới, chàng cười cười ậm ừ "để anh hỏi nhà anh đã". Hôm sau chàng bê nguyên câu trả lời của mẹ đến cho nàng: "Con bé đấy trông già hơn mày, sắc sảo lắm, lấy về để nó làm chồng à?". Chàng lại lí nhí bồi thêm ý kiến cá nhân: "Thu nhập anh thấp lắm, chả đủ tiền cưới, cứ để một vài năm nữa xem sao".
Nàng giận lắm, nhưng cố kìm lại để dỗ dành cậu chàng: "Tiền cưới, nhà ở chúng mình em lo được, giờ chỉ cần thuyết phục mẹ anh thôi. Anh khù khờ thế thì phải lấy vợ như em chứ". Chàng lại gật gù ra về, chuyển lời thuyết phục đến mẹ. Cả chặng đường tới được đám cưới, cô gái đảm đang phải chiến đấu với những yêu sách thất thường của nhà chồng tương lai, chú rể hiền lộ nguyên hình là con rối để bất cứ ai giật dây, nhiều lần cô thấy tổn thương, nhưng tự an ủi "đã nhạt thì phải chấp nhận khờ". Thế nhưng đến sát ngày cưới cô dâu vẫn lên cơn bùng nổ cá tính, suýt đòi hủy hôn, bố mẹ cô gần như van xin cô để mọi chuyện trót lọt.
Giờ họ đã có một bé trai, mọi người vẫn khen cô khéo chọn chồng, hiền lành "chẳng bao giờ biết cáu giận". Còn cô lại rất ngấm cái giá của sự "nhạt hiền". Chàng chẳng bao giờ nói ý kiến và bày tỏ thái độ rõ ràng cho bất cứ chuyện gì. Vui vừa phải, buồn vừa phải, mong muốn vừa phải, không cố gắng cho điều gì kể cả công việc. Chàng không xấu xa nhưng vô cảm, chính đây là điều mà một cô gái nồng nhiệt như nàng sợ nhất.
Bạn gái thân của nàng lấy phải một người chồng ngoại tình, nên cô ấy suốt ngày ai oán vì không được tốt số như nàng. Mặc cho nàng chứng minh "chồng tôi chung thủy vì vô cảm, chứ đâu phải vì yêu vợ", cô bạn thân vẫn cứ khát khao. Không chỉ mình cô bạn, biết bao gái lớn đã nếm cay đắng từ "trai đậm" đang mỏi mắt tìm được người như chồng nàng.
Không có đàn ông nhạt, chỉ có điều anh ta chưa lọt vào mắt xanh của một nàng đang chán ớn sự "đậm đà" mà thôi.
Giữ chồng hiền mới là khó
Chị họ tôi có một cuộc hôn nhân ổn định 19 năm với một người chồng là giảng viên đại học. Anh thuộc tuýp người đơn giản "sáng vác ô đi, tối vác về". Trong chuyên môn anh là người hoàn thành công việc nhưng không quá xuất sắc. Ở nhà anh là người chồng hiền, người bố tốt.
Trừ những dịp phải dự hội thảo có chiêu đãi, còn nói chung anh là mẫu đàn ông "ăn trưa ở nhà". Anh sợ nhậu nhẹt, không thích ăn quán, thậm chí phở cũng là do vợ mua cặp lồng mang về. Khi thấy đàn ông cùng tuổi cặp bồ đối tượng lộn xộn, anh tỏ thái độ ngại thay cho họ vì sợ lây nhiễm bệnh tật. Vợ anh cũng thành người sạch sẽ kỹ tính sau nhiều năm sống cùng.
Trong mắt chúng tôi, anh là một anh rể họ nhạt nhòa và khép kín. Thế rồi đùng một ngày, tôi nghe tin gia đình họ đang lục đục vì anh có nhân tình. Chị vợ bị loét dạ dày phải nhập viện sau khi anh tuyên bố muốn ly hôn để lấy người mình yêu. Thông thường, đàn ông giở chứng bồ bịch là khi bỗng giàu bật lên, thăng chức hoặc nổi tiếng, đằng này anh rể không hề có những trải nghiệm đó.
Trong họ cử ra mấy người thuyết phục anh nghĩ lại, nhưng anh khăng khăng đã gặp người vô cùng hợp với mình, muốn được thưởng thức cuộc đời như cần phải.
Cùng thời gian đó, trong họ nhà tôi có một người cùng tuổi anh rể cũng tái phát chứng lăng nhăng. Anh ta nhiều lần ngoại tình, được vợ tha thứ rồi lại trở về. Lần cuối này, cô bồ bỏ phắt anh ta theo người trẻ hơn, thế là anh quay lại xin lỗi vợ, cam kết "ngoan đến cuối đời".
Trong hai cặp vợ chồng, cặp có chồng hiền ngoan lại ly hôn dứt khoát và bất ngờ hơn. Người anh rể hiền vốn thu mình, không có phản xạ chống cám dỗ vậy nên "chết" ngay khi gặp "tiếng sét" ái tình đầu tiên. Anh ta quanh quẩn trong cái ao nhỏ nên hẳn là choáng ngợp khi gặp một cái hồ lớn.
Người anh họ thứ hai quá dạn dày với những mối quan hệ ngoài luồng, lăng nhăng, nhưng thừa biết không ai tử tế bằng vợ mình. Đừng hòng có cô nào bẫy anh ta bỏ vợ.
Giờ mới biết chồng nhạt và chồng đậm giữ mệt như nhau. Nhưng giữ được chồng nhạt mới gọi là khó.
Theo VNE
Chết đứng vì chồng phản bội Tối hôm đó, anh ấp úng xin lỗi tôi, rồi nói theo kiểu thuyết giảng lòng vòng về việc không thể tồn tại một cuộc hôn nhân không có tình yêu và đòi... ly hôn. Tôi nghe mà lùng bùng lỗ tai, cứ ngỡ trời sập xuống. Chồng tôi về nước sau nhiều năm du học với học vị tiến sĩ. Khỏi phải...