Anh ấy không thể tin tôi vô tình đánh mất đi “cái ngàn vàng”
Anh là người đầu tiên, đáng lẽ anh yêu thì anh phải tin tôi chứ! Tôi đâu làm gì nên tội… Lẽ nào chỉ vì tai nạn vô tình đánh mất “cái ngàn vàng” mà tôi không thể có được hạnh phúc của mình?
Tôi là đứa con gái khá “cổ điển”. Tôi thích những gì thuộc về giá trị truyền thống, thích thỉnh thoảng gội đầu bằng lá thơm, thích những bộ trang phục đơn giản. Tôi thích nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Vì thế nên quan niệm của tôi về sự thuỷ chung và trinh tiết là rất khắt khe. Không bao giờ tôi có thể thông cảm với những đứa con gái bừa bãi trong chuyện ấy. Có những điều, người ta chỉ dành duy nhất cho một người mà thôi.
Tôi ít tiếp xúc với con trai. Tôi hạn chế cả những cơn say nắng của mình. Tôi muốn tôi chỉ yêu một người duy nhất và sẽ đi đến kết hôn với người ấy. Tôi và người ấy sẽ dành cho nhau mọi thứ đầu tiên: từ cái nắm tay, cái ôm, nụ hôn và cả… chuyện ấy nữa. Tôi rất cẩn trọng trong tình yêu, không phải lúc nào có cảm giác thích một ai đó cũng nên nói ra. Mình phải tự xác định xem bản thân mình có thể đi đến đâu trong chuyện tình cảm này. Nếu nó chỉ là cơn say nắng nhất thời thì không nên nói ra làm gì. Nói ra có thể mọi chuyện sẽ đi xa hơn, nằm ngoài dự tính của mình, rất có thể mình sẽ đánh mất cái nắm tay hay nụ hôn đầu tiên chỉ vì sự ngộ nhận.
Một số người con trai từng đến với tôi. Tôi cũng từng có thiện cảm với một, hai người nhưng tôi không muốn sốc nổi, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ tình cảm của chính mình. Họ chẳng đợi được và tôi cũng không trách họ. Con trai bây giờ rất thiếu kiên nhẫn, không ai thích trồng si lâu cho mất công.
Cuối năm lớp 11, tôi gặp anh họ đứa bạn thân. Đó là người con trai tuyệt vời nhất tôi từng gặp. Anh ấy hơn chúng tôi hai tuổi, đang học năm đầu trường đại học Ngoại thương, hoạt động năng nổ trong Đoàn trường. Đó là trường đại học mơ ước của tôi, không những thế anh ấy lại rất đẹp trai và dễ thương nữa. Một người như thế chắc không dễ gì mà nhiều cô gái có thể bỏ qua. Khi đứa bạn thân tiết lộ, anh ấy vẫn “độc thân” 100%, thậm chí chưa từng nghe tâm sự về một cơn say nắng nào trong đời mặc dù nó là đứa em anh ấy thân thiết nhất. Anh ấy vẫn đang chờ đợi một người yêu duy nhất. Anh ấy không thích yêu đương lăng nhăng.
Tôi dành 6 tháng để kiểm tra tình cảm của mình. Tôi đã xác định được chắc chắn và rõ ràng anh ấy chính là người con trai tôi cần, người tôi muốn yêu và muốn lấy làm chồng. Tôi chỉ chờ lời tỏ tình của anh ấy. Và cuối cùng anh ấy cũng thực hiện. Anh ấy suy nghĩ kỹ càng chẳng kém gì tôi. Anh ấy tỏ tình trong một khung cảnh hết sức lãng mạn nhưng khác biệt. Chỉ có lời tỏ tình, không có một vòng tay và một nụ hôn nào hết. Anh ấy chỉ chạm nhẹ vào tay tôi và tôi đỏ bừng mặt.
Trong khi đám bạn “mì ăn liền”, yêu nhau một tháng đã “đầy đủ thủ tục”: ôm, hôn, thì 3 tháng sau ngày chính thức yêu nhau, tôi mới dám dựa người vào lưng anh khi ngồi sau xe. Một tháng tiếp theo nữa mới dám vòng tay ôm anh từ đằng sau, chúng tôi chờ đợi 8 tháng cho nụ hôn đầu tiên và hạnh phúc nghẹt thở vì sự “tiến triển” ấy. Tôi với anh không ai vội vã, điều gì cũng có giai đoạn của nó, tuyệt đối không đốt cháy giai đoạn.
Video đang HOT
Hôm ấy bố mẹ anh không có nhà, chúng tôi cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp, hạnh phúc đơn giản mà hết sức ngọt ngào. Anh thì thầm vào tai tôi rằng anh yêu tôi rất nhiều và hôn tôi say đắm. Chúng tôi lao vào nhau, khi ấy chúng tôi đã yêu nhau được hai năm.
Chúng tôi khám phá cơ thể nhau, lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần đến thế với một người bạn trai. Tôi yêu anh rất nhiều. Và anh cũng thế. Bỗng nhiên, anh đột ngột dừng lại, trừng mắt nhìn tôi và giận dữ, cái nhìn như thể tôi là một kẻ phản bội, đầy tội lỗi. Tôi không hiểu, còn anh nói như quát: “ Sao em lừa dối anh? Sao em nói anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của em?” Tôi lắp bắp: “Thì đúng vậy mà anh”. “Em đừng nói dối, anh đâu phải người đầu tiên của em. Em đâu còn… trinh”. Rồi anh ôm quần áo lao ra khỏi phòng, để mặc tôi ngạc nhiên và đau đớn.
Tôi tự căn vặn mình rất lâu, tại sao ra nông nỗi, tại sao anh nói tôi không còn trinh?? Tôi rủ đứa bạn đi khám chuyên khoa để tìm ra sự thật, bác sĩ xác nhận đúng là tôi đã đánh mất cái đáng giá ngàn vàng của mình. Chuyện quá vô lý bởi tôi chưa từng quan hệ với ai… Bác sĩ hỏi tôi có từng bị tan nạn hay ngã xe gây đau đớn và chảy máu ở vùng kín chưa? Tôi giật mình nhớ lại. Đúng là tôi từng bị ngã xe đạp, nhưng lâu lắm rồi. Khi đó tôi bị ngã dập người xuống đường đầy đá rất đau, về nhà bị chảy một ít máu nhưng khi đó tôi không để ý lắm… Thật tai hại!
Anh không gặp lại tôi nữa, đứa em anh nói anh đang bị tổn thương ghê gớm. Nhưng tôi cũng giận anh vô cùng, không phải lỗi của tôi mà?? Anh là người đầu tiên, đáng lẽ anh yêu thì anh phải tin tôi chứ! Tôi đâu làm gì nên tội… Lẽ nào chỉ vì tai nạn vô tình đánh mất “cái ngàn vàng” mà tôi không thể có được hạnh phúc của mình?
Theo Afamily
Bị chồng bạo hành vì lỡ "đánh mất đời con gái"
Bên ngoài vỏ bọc hào nhoáng, ít ai biết rằng tôi phải sống như ngục tù, đau đớn và thảm hại dưới sự bệnh hoạn của người chồng đạo đức giả.
28 tuổi, người ta bảo tôi là người đàn bà đẹp, thành đạt và hạnh phúc. Chồng tôi là một doanh nhân giàu có, điển trai và lịch thiệp. Chúng tôi sống trong một biệt thự giữa Thủ đô cùng với một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng chẳng ai biết rằng, bên ngoài cái vỏ bọc hào nhoáng ấy, tôi đã phải từng ngày vật lộn với nỗi đau đớn về tinh thần, thể xác. Và hơn hết, đó là nỗi ghê tởm chính người đàn ông đầu ấp tay gối và đầy đạo đức trong mắt mọi người.
Tôi và anh ta yêu nhau một năm trước khi kết hôn. Không mất thời gian dài để anh tán tỉnh cũng như lấy lòng cả gia đình tôi. Anh ta lịch thiệp, chu đáo, hào phóng, ăn nói có duyên, chiều chuộng tôi. Khác với những người đàn ông khác, anh ta không bao giờ "đòi hỏi" mà luôn tỏ ra trân trọng tôi hết mức. "Anh khao khát em nhưng anh chỉ muốn làm chuyện đó khi em cảm thấy thực sự thoải mái. Nếu em muốn chúng ta gìn giữ cho đến đêm tân hôn, anh sẽ chờ", anh ta vẫn thường rỉ tai tôi như thế.
Ai cũng bảo tôi có phước, tôi cũng tin là vậy khi sung sướng gật đầu trước lời cầu hôn của anh mà không biết rằng, kể từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bước sang một ngã rẽ khác.
Ngay đêm tân hôn, cái kẻ đạo đức mà tôi từng tôn sùng như một vị thánh sống ấy để lộ bộ mặt của một con quỷ dữ. Không nhìn thấy giọt máu trinh tiết trên ga trải giường, anh ta lồng lộn lao vào tôi nguyền rủa không tiếc lời: "Đồ con đàn bà hư hỏng. Vậy mà cô cứ luôn tỏ ra như một thánh nữ trước mặt tôi".
Tôi nghe những lời đó mà tai ù đi, nước mắt lã chã, vừa sốc vừa đau đớn tột cùng. Khi ấy, dù sửng sốt và sợ hãi, tôi vẫn cảm thấy mình là kẻ vô cùng tội lỗi. Trước đó, tôi từng "trao tất cả" cho tình đầu. Nhưng, tôi đã nghĩ, tôi sống trong một xã hội hiện đại người ta không còn quá khắt khe chuyện trinh tiết.
Tôi cũng tin, chồng tôi - một người đàn ông hiểu biết, vị tha sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Sau đêm đó, tôi sống với mặc cảm và tội lỗi suốt nửa năm trời. Nhưng sau này, tôi nhận ra rằng, đó chỉ là cái cớ để anh ta mặc sức hành hạ tôi như một con thú bị ám ảnh về tình dục.
Với vẻ bên ngoài, anh ta đúng là một người chồng đầy trách nhiệm và người cha rất mực chu đáo, yêu thương con. Dù là doanh nhân, nhưng anh ta hiếm khi vắng nhà, những chuyến công tác chỉ kéo dài tối đa 2-3 ngày và thi thoảng lắm mới về muộn. Ngay cả trước mặt người giúp việc, anh ta cũng vẫn giữ được nụ cười nồng hậu và quan tâm, yêu chiều đối với tôi. Đôi lúc, dù đã quá quen nhưng tôi vẫn thực sự ngạc nhiên khi anh ta có thể đóng kịch tài ba đến vậy.
Thế nhưng, khi bóng tối đổ ụp xuống, chỉ còn lại hai thân xác trong bốn bức tường ngột ngạt, cả hai chúng tôi đều sống như hai con người khác. Anh ta tước bỏ vẻ ngoài thần thánh, còn tôi, từ lớp vỏ của một quý bà tôi hiện lên trần trụi, thảm hại và đau đớn.
Anh ta thường yêu cầu tôi bỏ nội y và mặc độc một tấm áo ngủ màu trắng và giày vò tôi đến khi máu loang lổ trên tấm áo ngủ mỏng manh ấy. Anh ta bảo, đó là cái giá để bù đắp cho những cái việc nhơ bẩn là tôi không thể thấm giọt máu trinh trong cái đêm định mệnh. Tôi phải thú thật, nếu việc giường chiếu của chúng tôi là một trò chơi truyền hình thì anh ta đúng là một người chơi đầy chiêu trò. Anh ta bắt tôi xem những bộ phim đen và bắt tôi diễn lại đúng cảnh đó. Đôi khi anh ta tát tôi in hằn 5 ngón tay chỉ vì tôi không rên rỉ lớn bằng diễn viên chính trong phim. Tôi càng khóc lóc van xin, anh ta càng cười ha hả đầy dâm dật. Lần thì anh ta dùng đồ chơi bạo dâm tình dục... Anh ta chỉ dừng lại khi đã mệt lả, có bận thì do tôi ngất lịm đi.
Cuộc sống của tôi giờ chẳng khác nào cực hình.
Một tháng, trừ thời gian tôi đến tháng và vài ba chuyến công tác hiếm hoi của anh ta, đủ 20 ngày tôi sống trong những giấc mộng kinh hoàng. Khi tôi có thai đầu lòng, chuyện chăn gối của chúng tôi (nếu có thể dùng một từ "ngọt ngào" như thế) mới giãn ra đôi chút. Nhưng như một căn bệnh, anh ta không thể từ bỏ những trò chơi bệnh hoạn đầy sắc dục. Tôi bị động thai. Tình mẫu tử cộng với dồn nén đau đớn về tinh thần và thể xác một thời gian dài khiến tôi như phát điên. Tôi gào thét và dọa ly hôn.
Lần đầu tiên sau một chuỗi ngày hành hạ tôi như một con thú hoang, tôi thấy anh ta hối hận. Anh ta xin lỗi và tỏ ra ăn năn. Anh ta dành thời gian chăm sóc tôi từng ly từng tí, không còn đòi hỏi và hứa sẽ "kiêng" cho tới khi sinh con.
Có những lúc, tôi đã nghĩ anh ta thực sự thay đổi. Nhưng tôi đã nhầm! Khi tôi sinh con chưa đầy cữ, anh ta đã lại lao vào tôi như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Thân thể tôi bầm dập với những vết cắn lên cổ, lên ngực đến bật máu. Tiếp sau đó, lại tiếp tục những ngày đằng đẵng đau đớn, lại những chiếc váy ngủ dính máu...
Nỗi đau này tôi đã chôn chặt trong lòng suốt 2 năm sống với anh ta. Ngay cả bố mẹ và bạn thân vẫn tin rằng tôi đang hạnh phúc. Tôi có thể kể gì với họ chứ? Rằng tôi bị bạo dâm, rằng người con rể mà họ vẫn tự hào khoe khoang khắp nơi thật ra là kẻ bệnh hoạn không hơn ư? Nhiều lúc tôi cũng muốn hét lên, muốn vùng dậy để chống lại anh ta, muốn ly hôn, thậm chí muốn dùng cái chết kết thúc cuộc sống đau khổ này, nhưng tất cả chỉ còn lại sự câm lặng. Tôi không dám đối mặt với sự đổ vỡ, tôi không dám mang danh một người đàn bà bỏ chồng, tôi vẫn muốn con tôi có một mái ấm thực sự, tôi sợ bố mẹ tôi sẽ sốc...
Có quá nhiều nỗi sợ hãi đeo đẳng khiến bây giờ tôi vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của anh ta. Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu có phải nỗi đau đớn tôi đang phải chịu đựng là do chính cái tôi hèn nhát và mềm yếu của mình gây nên.
Theo Blogtamsu
Tôi đã tự đánh mất trái tim của mình "Không cần anh hay em phải nói lời chia tay, mà chỉ cần em buông tay, thì chuyện của tụi mình đã kết thúc rồi anh à".... Dòng chữ nhòa đi vì nước mắt của em như bóp ngẹt trái tim của tôi, bởi vì tôi rất yêu em, yêu hơn chính bản thân mình và yêu bằng cả trái tim mình. ảnh...