Anh ấy bảo “muốn giữ cho đêm tân hôn”
Tôi 23, anh ấy 25. Chúng tôi gặp nhau khi cả hai đang là du học sinh Việt Nam tại Singapore. Gặp gỡ vài tháng thì yêu nhau, cũng vài tháng sau anh ấy lấy bằng thạc sỹ trước tôi nên về nước.
Ảnh minh họa
Giai đoạn còn ở Singapre tình cảm của chúng tôi rất đẹp, rất trong sáng. Chúng tôi có những buổi tối hẹn hò lãng mạn, cùng nhau thong dong trên những con phố, cùng hẹn nhau đi chơi dù phương tiện di chuyển chỉ là tàu điện ngầm.
Tôi thích những lúc được anh nắm tay dắt đi, thích những nụ hôn của anh bởi cảm giác khi ấy thật ngọt ngào, ấm áp. Qua tiếp xúc tôi biết anh là người giàu tình cảm và rất yêu mẹ. Trong câu chuyện của chúng tôi, mẹ anh và tuổi thơ anh xuất hiện rất nhiều. Bản thân tôi cho rằng anh là người ít va chạm và sẽ là mẫu đàn ông của gia đình lý tưởng, biết yêu vợ thương con, trân trọng phụ nữ.
Anh về nước trước nhưng không thưa chuyện của chúng tôi bên này với gia đình. Cho nên ngày tôi về, anh vẫn đón tôi, chúng tôi vẫn cư xử như hai người yêu nhau nhưng khi tôi đến nhà anh, bố mẹ anh chỉ nhìn tôi như một người bạn của anh vừa về nước. Tôi chưa hỏi anh lý do bố mẹ không biết tôi là bạn gái của anh, nói thật tôi thấy hơi tự ái.
Về Việt Nam, có một điều tôi thấy rất lạ ở anh là tuy quan hệ của chúng tôi đang tiến triển xa hơn (theo đánh giá của tôi), thời gian yêu nhau đã dài hơn và mức độ gần gũi, thân thiết thì ngày một tăng nhưng anh rất tránh cùng tôi làm “chuyện ấy”.
Có những lúc tôi cảm giác hoàn cảnh đang cực kỳ thuận lợi và cảm xúc của tôi thì trào lên rất nhiều theo những cái hôn nhưng chính anh kìm tôi lại. Những ngày ở bên kia tôi không nghĩ nhiều khi hai đứa yêu nhau mà không “vượt rào” vì quan hệ tình dục chóng vánh cũng là điều tôi không muốn. Song bây giờ đã khác, chúng tôi đều đang ở quê hương và tổng thời gian yêu nhau tính ra cũng đủ dài…
Có lần tôi khiêu khích mà anh không “cắn câu” nên tôi trêu anh là “thầy tu”, anh tỏ ý khó chịu. Anh kể ngày trước, khi anh còn là cậu bé 17 tuổi, có cô bạn gái đang say anh phải dìu vào phòng cho cô ấy nghỉ, thế mà cô ấy tự giật cúc áo ngực ra rồi kéo anh xuống. Anh giận quá tát cô ấy một cái rồi bỏ đi. Anh bảo phụ nữ mà như vậy rất “đáng khinh”. Rồi anh bảo “anh muốn gìn giữ cho đêm tân hôn với người sẽ làm vợ anh sau này”.
Nói thật là tôi bị sốc với tư tưởng và câu trả lời của bạn trai đến mức trợn tròn cả mắt. Có phải anh đang mắng tôi là đứa “đáng khinh” không? Mà trước giờ tôi chỉ nghe con gái nói “gìn giữ cho đêm tân hôn” thôi chứ chưa nghe đàn ông phun câu ấy bao giờ. Người đàn ông này không thích tôi nên tìm cớ thoái lui hay anh thật sự tâm lý, sinh lý có vấn đề? Mà chuyện này có liên quan đến việc anh không giới thiệu tôi cùng gia đình với tư cách là bạn gái?
Video đang HOT
Theo DanTri
Chồng tôi không bằng cái điện thoại!
Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì thật chứ?
Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau được 50 năm rồi chắc?
Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status.(ảnh minh họa)
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm. Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn bè đã dành cho hai vợ chồng tôi trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
Ôi dào, anh đàn ông con trai ai lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
Thì biết làm thế nào, cả cơ quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân định nỉ non một lúc cho bớt bực.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.(ảnh minh họa)
- Hôm nay em cãi nhau với sếp. Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
Trời, em kể dài dòng lắm, mà khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì? Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì? Tôi lấy chồng,...