Anh ác với em lắm, nên đã đến lúc em phải phũ rồi…
Anh biết mà, anh ác độc với em lắm! Hôm nói chia tay, anh đã kiên quyết lắm. Kiên quyết tới mức lạnh lùng và tàn nhẫn. Mặc cho em cầu xin, mặc cho em năn nỉ…
Em không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh vất bỏ em với đơn giản một câu nói “Anh xin lỗi, chuyện chúng mình không có tương lai đâu” (Ảnh minh họa)
Chào anh
Anh giờ đã thế nào rồi? Có sống tốt không? Ồ anh à, em hỏi thế thôi, chứ em chẳng mong anh sống tốt đâu. Anh biết mà, anh ác độc với em lắm!
Hôm nói chia tay, anh đã kiên quyết lắm. Kiên quyết tới mức lạnh lùng và tàn nhẫn. Mặc cho em cầu xin, mặc cho em năn nỉ, mặc cho em khóc đến kiệt quệ nhưng anh vẫn dứt áo ra đi.
Anh đã quá chán em, anh đã không còn chút rung động nào với em. Và có lẽ điều quan trọng nhất khiến anh vất bỏ, khiến anh buông tay em là vì chính thâm tâm anh, anh đã đem lòng yêu người con gái khác. Nghe thật quen quá phải không anh?
Em không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh vất bỏ em với đơn giản một câu nói “Anh xin lỗi, chuyện chúng mình không có tương lai đâu”. Anh ơi, là không có tương lai hay chính bản thân anh vốn dĩ chưa bao giờ thoả mãn với chỉ một người con gái? Anh đào hoa lắm, anh đa tình lắm, biết bao người con gái say đắm vì anh, anh cũng là đàn ông, làm sao có thể giữ bản thân mình vững vàng trước bao lời ong bướm?
Video đang HOT
Cứ thế, anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương em. Lần này đến lần khác. Em lúc đó cứ như một con ngốc, biết anh là thế, tự hứa với lòng không biết bao nhiêu lần sẽ không đợi anh nữa, thế mà chẳng bao giờ em ngăn nỗi bão lòng khi anh trở lại, cũng chỉ với một câu nói “Anh xin lỗi, anh nhớ em”. Chỉ thế là em lại điên cuồng lao về phía anh, ngu ngơ và dại dột.
Nhưng anh à, chừng đó đã quá đủ rồi. Anh nghĩ anh là ai? Thần thánh chắc? Anh nghĩ một tay anh che gọn được cả bầu trời chắc? Anh nghĩ có thể đi chơi đàn đúm vui vẻ và khi trở về nhà thì chắc chắn luôn có người đợi chắc? Anh đã quá tự cao rồi.
Em thừa nhận, em đã từng rất yêu anh, yêu anh tới mức em nghĩ sau này nếu muốn em cũng chẳng có thể tìm được ai làm em yêu hơn cách em đã yêu anh như thế. Em đã từng nhớ anh đến ngây dại, đã từng vì anh mà từ bỏ tất cả, mà chấp nhận lên núi chơi với khỉ, vì bạn bè em chẳng đứa nào ưa nỗi cái tính lăng nhăng của anh. Em đã dại dột như thế mà yêu anh đấy. Và bây giờ anh trả lại em được cái gì? Chẳng có gì ngoài những câu xin lỗi mà em đã nghe tới mức nhàm chán.
Em buồn anh lắm, anh chẳng thể trưởng thành được sao? Những đứa con gái xung quanh anh, đẹp hơn em thật, ngon hơn em thật, khoe chúng nó với bạn bè thì có thể làm anh tự hào thật. Nhưng em có điều mà chúng nó không bao giờ có được, đó là yêu anh! Yêu anh hết cả phần em! Anh ngu lắm mới để đánh mất một người yêu anh như em. Chết tiệt.
Cứ thế, anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương em. Lần này đến lần khác. (Ảnh minh họa)
Thôi thế nhé anh, từ hôm nay, em sẽ không quan tâm, sẽ không hỏi han bạn bè anh nay anh thế nào, hay anh đang làm gì? Hay cuộc sống xung quanh anh có gì trắc trở không nữa? Sẽ không có nữa đâu anh. Em chắc chắn! Từ bây giờ em bận rồi anh à.
Em bận phải xinh đẹp, bận phải yêu bản thân, yêu công việc và yêu bạn bè em – những đứa em đã từng mặc kệ mà chọn anh thế mà chúng nó mới là những người ở lại cuối cùng trong cuộc sống của em. Em sẽ không rung động khi anh năn nỉ hay nhận lỗi nữa, cũng sẽ không rep tin nhắn hay nhận điện thoại của anh nữa. Mong anh hãy để em yên!
Theo blogtamsu
Dù tôi đã giả điên nhưng chồng vẫn kiên quyết đóng cửa lại để làm việc đó mỗi đêm
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó
Thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy (Ảnh minh họa)
Về cơ bản, cuộc hôn nhân của tôi và Chương không có tình yêu. Tôi lấy Chương trong tình cảnh lâm vào bước đường cùng. Khi đó gia đình tôi lâm vào cảnh nợ nần, tôi thì bụng mang dạ chửa nhưng bị người yêu bỏ rơi. Mẹ tôi lúc ấy hoảng loạn, lo lắng đến mức ngày nào bà cũng nghĩ đến cái chết để giải thoát. Tôi đã khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt. Giữa lúc hỗn loạn ấy thì Chương giang tay ra đón lấy tôi. Anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ của tôi, anh yêu tôi vì những gì tôi đang có, anh sẽ nhận đứa bé trong bụng tôi làm con của mình và sẽ nuôi nấng nó thành người.
Bố mẹ tôi mừng như "bắt được vàng" khi Chương ngỏ lời xin cưới tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc ông bà trút được một gánh nặng. Hơn nữa, Chương có kinh tế khá, anh còn hứa sẽ giúp bố mẹ tôi trả dần những món nợ kia, thế nên dù biết tôi không yêu Chương, bố mẹ tôi vẫn giục tôi làm đám cưới với anh ấy.
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi cũng thấy không còn con đường nào khác, bèn nhắm mắt đưa chân. Lễ cưới diễn ra rình rang với hơn một nghìn khách mời. Chương vốn làm giám đốc một công ty chuyên kinh doanh về điện máy, giao thiệp cũng rộng nên khách mời của anh toàn là "khách sộp". Hôm cưới, tôi cứ đứng khép nép cạnh Chương, lấy tay che bụng bầu đang ngày một lộ rõ.
Cưới xong được 6 tháng thì tôi sinh con. Lúc đó, Chương không cho tôi thuê ô sin, cũng không muốn cho mẹ tôi lên để giúp. Thế nên tôi phải tự túc hết mọi thứ. Kể từ khi con gái tôi ra đời, Chương đổi tính đổi nết hẳn, nhất là khi mọi người cứ bảo: "Con bé giống ai chứ chả giống bố tí nào". Những lúc ấy, tôi thấy ánh mắt Chương hằn lên những tia máu đỏ lừ, anh hậm hực bỏ đi rồi về nhà trong tình trạng say khướt.
Những lần trở về trong cơn say, Chương thường lôi tôi vào phòng ngủ rồi đẩy tôi xuống giường. Lúc ấy, anh giống một con thú hoang đang bị thương. Chương cào cấu khắp người tôi, miệng lúc nào cũng lặp đi lặp lại câu nói: "Cô ngủ với hắn ta bao nhiêu lần rồi? Vì sao sống với tôi chừng ấy năm mà cô không dành cho tôi một chút tình yêu như đã từng dành cho hắn ta?". Nói rồi, Chương liên tục đánh tôi, hành hạ tôi cho đến khi người tôi bầm tím.
Chuyện này xảy ra liên tục trong vòng 2 năm trời sau khi tôi sinh con. Con gái tôi dù đang còn nhỏ nhưng cứ nhìn thấy bố là cháu lại khóc thét. Chương cấm tiệt tôi chuyện giao du với bên ngoài. Anh không cho tôi đi làm, không cho tôi nói chuyện với bất kỳ ai. Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng".
Tôi sợ những lần Chương về nhà trong tình trạng say xỉn rồi lôi tôi vào phòng ngủ, đánh đập liên tục. Nói anh say nhưng cũng tỉnh lắm, vì anh chỉ đánh những chỗ mà không ai nhìn thấy, thế nên dù tôi nói với bố mẹ rằng, tôi bị Chương đánh, tôi muốn bỏ anh ta thì bố mẹ tôi vẫn không tin và cản tôi đến cùng.
Có đợt tôi lỡ chỉ đường cho một người đàn ông, Chương nhìn thấy và tối đó tôi bị anh đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng". (Ảnh minh họa)
Sự việc diễn ra liên tục trong vòng 2 năm khiến tôi không chịu được. Tôi đã tìm đến cách cuối cùng là giả điên, suốt ngày ngẩn ngơ rồi gào khóc bất thường. Những tưởng Chương sẽ sợ hãi mà xa lánh tôi, nhưng anh ta không màng gì đến điều đó. Cứ uống rượu về là Chương lại lôi tôi vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đánh tôi túi bụi, mặc tôi khóc lóc, kêu gào. Chương nói rằng, cả đời này anh ta sẽ giam lỏng tôi để "hành hạ" cho bõ ghét. Chương lúc nào cũng nghi ngờ tôi còn liên lạc với người yêu cũ và đó là lý do tôi không yêu anh ấy.
Tôi quả thực không biết phải làm gì trong tình cảnh này. Giả điên, khóc lóc, van xin tôi đã làm đủ cả. Thế nhưng Chương vẫn không buông tha cho tôi. Anh bảo rằng, tôi và gia đình tôi nợ anh một món nợ rất lớn mà cho đến chết tôi cũng chưa trả hết được. Tôi phải làm gì để thoát khỏi ông chồng có máu ghen tuông bệnh hoạn này đây? Tôi cũng muốn ly hôn nhưng bố mẹ tôi và Chương luôn tìm cách để ngăn cản. Tôi thực sự bất lực với cuộc hôn nhân của chính mình.
Theo blogtamsu
Lý do mẹ chồng kiên quyết không cho vợ chồng tôi động phòng Những tưởng 1 hôm đầu, nhưng mấy ngày liên tục sau đó, mẹ chồng tôi vẫn không cho chúng tôi động phòng. Thậm chí, bà còn quát nạt tôi, đuổi tôi về nhà bố mẹ đẻ vì những lý do không đâu. ảnh minh họa Tôi yêu Hải đã được 2 năm và cuối tuần này, chúng tôi dự định sẽ về quê...