Ân tình 10 năm không bằng suất “con rể của sếp”
Sếp nói, nếu anh đồng ý làm con rể sếp, sếp sẽ cho anh làm phó giám đốc và một căn nhà 4 tầng mặt tiền …”.
Sau 10 năm yêu nhau khi cái thai trong bụng cô đang lớn dần anh vẫn bỏ mặc cô để thân mật bên người con gái khác. Anh nói với cô: “Anh xin lỗi, nhưng cô ta là con gái sếp công ty anh làm. Cô ta yêu anh, nhưng anh không yêu. Sếp nói, nếu anh đồng ý làm con rể sếp, sếp sẽ cho anh làm phó giám đốc và một căn nhà 4 tầng mặt tiền …”.
Cô và anh yêu nhau từ năm lớp 9, khi đó, cả hai 15 tuổi. Cái tuổi bồng bột ấy, tình yêu ngỡ chỉ đơn thuần là thứ tình cảm của đứa học sinh non nớt. Nhưng không, cô đã ở bên anh tới tận 10 năm sau. Trong 10 năm ấy, giữa 2 người đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp, bao nhiêu hạnh phúc và cả những giận hờn. 10 năm, cả hai bên nhau như thành thói quen không thể bỏ được.
Anh muốn giàu có?
Khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã dẫn cô về nhà và dõng dạc tuyên bố với ba mẹ: “Đây là người yêu của con”. Khi ấy, ba mẹ anh không bất ngờ lắm vì họ đã biết mối quan hệ của hai người lâu rồi. Nhưng họ buồn, bởi lẽ gia đình cô và anh đều nghèo như nhau thì sau này làm sao phụ giúp được cho vợ chồng trẻ nếu chúng cần. Người lớn cứ hay lo xa như vậy…
Rồi cả hai cùng đăng kí vào một trường đại học, chỉ khác ngành, cô học sư phạm (vì gia đình không có điều kiện để cho tiền cô đóng học phí), anh học lập trình máy tính. 4 năm học chung trường, cả hai quấn nhau như sam. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tình yêu đẹp như cổ tích ấy. Nhưng không như bao cặp đôi khác, anh và cô thống nhất sẽ ở kí túc xá chứ không sống thử. Anh sợ và cô cũng sợ, anh còn nói sẽ cố gắng giữ gìn cho cô đến ngày 2 người chính thức là vợ chồng. Cô đã hạnh phúc và hãnh diện biết bao khi có anh.
Ra trường, trong khi cô long đong xin việc thì anh nhanh chóng xin được vào một công ty liên doanh với mức lương khởi điểm là hơn 5 triệu. Ngày nhận được email mời làm việc, cả hai đã mừng đến nỗi nhảy lên ôm chầm lấy nhau. Anh hăm hở đi làm, còn cô, cô vẫn tiếp tục tìm những việc làm khác trái nghề để chống đỡ cảnh thất nghiệp.
Tháng lương đầu tiên, anh dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo cô thích rồi hai người đi ăn. Lần đầu tiên cô được vào một nhà hàng sang trọng như vậy và cũng lần đầu tiên cô nhấp hương vị của một li rượu vang. Cô say, say đến nỗi anh đưa cô vào khách sạn, biến cô thành đàn bà, cô cũng không hề hay biết.
Video đang HOT
Chỉ biết rằng, sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy anh ôm cô trên chiếc giường trắng tinh. Anh giật mình, hoảng hốt biện minh chỉ vì mình say quá nên không thể kiềm chế, tự chủ được bản thân. Anh vò đầu bứt tóc: “Vậy là anh đã sai lời thề, anh đáng bị trời đánh”. Cô chỉ nhẹ nhàng ôm anh, cô bảo: “Chúng ta đã lớn rồi, em cũng không trách anh đâu, dù sao, chúng ta đã bên cạnh nhau hơn 7 năm rồi mà. Em hiểu anh không cố ý đâu!”. “Anh hứa sẽ đem lại cho em những gì tốt đẹp nhất, để em không phải hối hận vì yêu anh. Và để anh không dằn vặt bản thân vì chuyện hôm nay nữa”, anh thề. Đương nhiên cô tin, tin anh sẽ không làm cô đau, dù chỉ một chút.
Sau đó 2 tháng, cô phát hiện cơ thể mình có những dấu hiệu bất thường. Anh đưa cô đi khám. Cô và anh như không thể tin nổi khi bác sĩ thông báo cả hai đã có con. Cô bàng hoàng, anh hoảng hốt, chỉ mới một lần… “Anh nghĩ chúng ta không thể giữ đứa con này được. Gia đình chúng ta quá nghèo, em lại đang thất nghiệp.
Còn anh, anh có việc làm đấy, nhưng chưa ổn định, còn trong giai đoạn thử việc. Em nghĩ xem, bây giờ chúng ta cưới nhau, rồi em có con thì cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào. Chỉ tội thêm cho đứa trẻ khi chúng ta không thể lo cho nó đầy đủ bằng bạn bằng bè”. Cô im lặng, nghe anh nói nhưng trái tim như đang gào xé. Cô không muốn bỏ con, nó đâu có tội tình gì. Nhưng nếu sinh ra thì sẽ như anh nói, cô, anh và cả đứa trẻ đều khổ. Thế rồi chính anh đã chở cô đi bỏ đứa bé, chính anh đã chăm sóc cô trên giường bệnh khi cô đang đau đớn nhất cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Sau khi mất con, cô với anh sống chung như vợ chồng trong một căn phòng trọ nhỏ xíu tầm 15m2. Nhưng cô cảm thấy anh càng lúc càng lạnh nhạt với cô. Anh không còn quan tâm nhiều khi cô bệnh nữa, cũng không lo lắng quá khi cô vẫn thất nghiệp nữa. Anh cứ đi làm, tối về ăn uống rồi đi chơi. Nhiều lần cô nói thì anh tỏ vẻ không vui, thậm chí có khi còn cao giọng: “Cô chưa là vợ tôi mà đã bắt đầu lắm điều rồi đấy. Khôn hồn thì biết đường sống, tôi còn nuôi cho vài bữa nữa”. Cô ngạc nhiên đến độ không thể thốt nên lời khi nghe câu nói đó từ miệng anh, người cô thương yêu nhất. Khi đó, cô và anh yêu nhau đã 9 năm, cô đã 24 tuổi.
Cô nhiều lần bàn đến chuyện cưới xin nhưng anh không đồng ý, khi thì anh im lặng, khi lại bảo bây giờ chưa thể cưới được, khi thì nói thẳng vào mặt cô: “Thất nghiệp ra đấy, cưới về cạp đất mà ăn à?”. Chẳng hiểu từ bao giờ, giữa cô và anh như tồn tại một bức tường vô hình cao ngất. Cô dần nhận ra anh đã thay đổi. Anh đi đâu cô không được biết, anh làm gì cô không thể rõ, anh nghĩ gì thì cô càng không thể hiểu được. Chỉ biết rằng, cô muốn một sự đảm bảo an toàn cho tình yêu 9 năm trời của mình.
Mùa hè năm sau, cô xin được việc làm. Cô mừng đến độ phát khóc, và người đầu tiên cô báo tin là anh. Cô đã tưởng tượng đến cảnh anh mừng quýnh lên và chuẩn bị cho đám cưới của hai người. Nhưng mọi chuyện lại quá khác xa với suy nghĩ của cô, làm cô như kẻ đang đi trên mây bị kéo xuống hố đen một cách tàn nhẫn.
Hớn hở cầm tờ giấy báo trúng tuyển công chức về phòng, cô đã không chú ý một chiếc xe ô tô đang lao tới. Cô ngã, và người tài xế bước xuống dựng xe cô dậy, hỏi han cô đủ điều. Nhưng cô không thể nghe những gì người ta hỏi nữa, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm một người con gái xinh đẹp bên cạnh. Lấy hết sức, cô chạy nhào tới cửa kính nhìn vào. Anh ta cũng tỏ vẻ hốt hoảng khi thấy cô nhưng nhanh chóng bảo tài xế lái xe đi.
Cô đứng đó, nước mắt chảy dài. Tối, anh về. Anh ngồi xuống đối diện cô: “Anh xin lỗi, nhưng cô ta là con gái sếp công ty anh làm. Cô ta đi du học về 2 năm nay. Cô ta yêu anh, nhưng anh không yêu. Sếp nói, nếu anh đồng ý làm con rể sếp, sếp sẽ cho anh làm phó giám đốc, và tặng anh một căn nhà 4 tầng mặt tiền. Anh sợ cái cảnh chui ra chui vào trong căn nhà chật chội ở quê và cái phòng trọ bé tí tẹo này rồi. Anh vẫn còn yêu em, cưới vợ nhưng anh sẽ bên em, chu cấp cho em mọi thứ nếu…”.
Cô tát anh một cái thật mạnh bằng tất cả sức bình sinh của mình. 10 năm bên nhau, đối với anh còn thua cả cái ghế phó giám đốc và căn nhà 4 tầng ở mặt đường. Giờ anh còn muốn cô làm người tình của anh nữa sao. Anh thật quá trơ trẽn. Anh bỏ đi, còn cô nằm khóc suốt đêm đó. Thế là hết.
Hai tháng sau, cô phát hiện mình lại có thai. Cô đau đớn nhận ra, số phận mình thật nghiệt ngã, nhưng cô sẽ không bỏ con lần nữa. Cô sẽ là mẹ đơn thân, nhưng lúc này cô không sợ. Anh đã cưới vợ và chuyển về sống trong căn nhà 4 tầng như đã nói. Đối với cô bây giờ, niềm tin dành cho đàn ông đã mất. 10 năm bên nhau còn chẳng tin được nhau, còn phản bội, làm đau lẫn nhau, thì tình yêu vài năm có nghĩa lý gì nữa. Cô chỉ băn khoăn, mình giữ con lại có phải là đúng, khi cô chỉ mới có việc làm, còn đang thời gian tập sự, khi gia đình cô quá nghèo và cô chưa có chồng…
Theo Phunutoday
Sững người trước hành động của một người chồng... bị phản bội
Anh là người có lòng tự trọng cao, đã yêu thì anh yêu và cưng chiều vô cùng nhưng khi đã khiến anh thất vọng và họ không muốn ở bên anh nữa thì anh cũng không giữ. Anh để chị ra đi...
Ngày trước chị lấy anh khi đó gia đình còn khó khăn lắm. Ban đầu chị quen và yêu cái tính hiền lành điềm đạm của anh. Anh là người chín chắn, luôn bình tĩnh trước mọi sự việc. Gia đình anh không khá giả nhưng anh lại học giỏi và có chí. Còn chị, nhà có khá giả hơn nhà anh chút nhưng tính tình của chị khá tiểu thư, đỏng đảnh.
Từ bé chị thích làm gì thì không ai cản được, ngày chị lấy anh, bố mẹ chị khá lo ngại vì sợ chị khổ. Nhưng lúc đó trong chị tình yêu cao ngút nên chị quyết tâm lấy anh bằng được. Lấy nhau về ban đầu còn hạnh phúc, nhưng giờ chị mới thấm thía thế nào là cái nghèo. Dạo đó công ty - nơi anh làm đang trên bờ vực phá sản nên lương của anh cũng thất thường, công việc khá bấp bênh. Còn chị mới ra trường công việc cũng chưa đâu vào đâu.
Sau bao tháng ngày nộp hồ sơ thì chị cũng xin được cái chân hành chính ở một công ty tư nhân. Chị và anh kế hoạch chưa sinh con vội vì hoàn cảnh hiện tại còn khá khó khăn. Anh yêu chị và luôn động viên chị cố gắng.
Nhưng rồi chị lọt vào mắt của gã người Sài Gòn là đối tác chính của công ty chị. Gã có giọng nói rất dễ nghe, ban đầu gã săn đón chị, chị còn tránh né vì chị là phụ nữ đã có gia đình. Nhưng rồi gã tặng chị những thứ đắt tiền, điều mà anh chưa làm được cho chị. Mưa dầm thấm lâu, chị mù quáng trước sự hào nhoáng, chị đã lén lút cặp bồ.
Mỗi lần anh thấy chị có đồ mới anh hỏi chị tiền đâu ra mà mua thế thì chị bảo là chị gái mua cho. Rồi cuộc sống hôn nhân xảy ra nhiều xích mích, họ cãi vã nhau mà hầu như chị là mồi lửa. Tại bên ngoài chị viên mãn với những lời ngon ngọt và những thứ người tình mua cho. Nên về nhà chị đâm ra so sánh anh với người tình. Thế rồi chị bỏ theo trai, ngày chị dòi ly dị, anh ngỡ ngàng đến sững người.
Anh không tin người vợ mà mình yêu thương bấy lâu nay lại hư đốn phản bội chồng như vậy. Nhưng anh là người có lòng tự trọng cao, đã yêu thì anh yêu và cưng chiều vô cùng nhưng khi đã khiến anh thất vọng và họ không muốn ở bên anh nữa thì anh cũng không giữ. Anh để chị ra đi với hi vọng người kia thực sự tốt như chị nói. Dù bị vợ phản bội nhưng anh cũng mong chị hạnh phúc.
Anh u uất và cố gắng lao vào làm giàu. Anh mất hết niềm tin vào phụ nữ. Anh không mở lòng với ai từ đó. Còn chị, sau khi ly hôn chị theo người tình về miền nam. Cuộc sống của chị thực sự thay đổi từ đây, người tình nói với chị anh ta chưa có vợ rồi hứa hẹn với chị đủ thứ. Nhưng thật ra anh ta đã có vợ con đề huề, nhưng chưa có con trai. Anh ta muốn kiếm một đứa con trai nên mới lừa dối một người phụ nữ cả tin như chị.
Về Sài Gòn, anh ta thuê cho chị căn nhà nhỏ và nói rằng muốn chị có bầu có con. Anh ta sẽ yêu thương mẹ con chị cả đời. Họ ở với nhau như vợ chồng, anh ta chu cấp tiền cho chị ăn tiêu, nhưng thỉnh thoảng anh lấy lý do đi công tác nhưng thực chất về thăm vợ con. Ngày chị đi siêu âm là con gái, anh ta cũng lặn mất tăm luôn. Chị bơ vơ khốn khổ một mình, công việc không có, bụng thì ngày một to lên. Chị ân hận không kịp nữa.
Chị vất vả sinh con, cố gắng làm thuê kiếm tiền nuôi con nhỏ. Mấy ngày chị ở cữ, chị gái chị gửi tiền vào cho để chị mua sữa cho con và có tiền ăn uống qua ngày. Chị không dám về quê vì xấu hổ và sợ bố mẹ lo lắng, nên cắn răng ở lại Sài Gòn.
Khi con được 5 tuổi thì nó bị bệnh nặng, chị chạy chữa khắp nơi không được nên đành đưa con về Hà Nội. Bố mẹ chị cũng già yếu, chỉ trông chờ mấy đồng lương hưu, chị vừa đi làm vừa chạy chữa cho con gái. Một hôm anh vô tình hay tin hoàn cảnh của chị, anh đến bệnh viện thăm con gái chị. Lúc vừa đến cửa, bác sĩ bảo cháu bé phải mổ gấp nếu không căn bệnh sẽ nặng hơn và chi phí mổ khá cao.
Anh nghe tiếng chị khóc, anh vừa giận và thương xót. Chị bất ngờ khi anh đến thăm, chị xin lỗi anh về chuyện cũ. Anh nói: "Mọi chuyện là quá khứ rồi, đừng nhắc đến làm gì, qua hết rồi thì cứ để nó ngủ yên". Chị giờ đã có nếp nhăn hằn trên mặt chứ không còn là cô gái xinh đẹp như xưa nữa. Anh ngồi nói chuyện lúc rồi ra về, hôm sau con gái chị được đưa vào phòng mổ.
Gia đình chị khá bất ngờ vì rõ ràng họ chưa chuẩn bị đủ tiền viện phí. Chị tìm hiểu xem có gì nhầm lẫn không? Thì bác sĩ nói: "Chồng chị đã đóng hết số tiền". Chị đờ đẫn: "Chồng ư?". Chị như chết lặng khi biết anh đã đóng viện phí, chị khóc vì ân hận vì lòng biết ơn và vì tội lỗi chị đã gây ra cho anh.
Chị đã phản bội anh vậy mà anh vẫn đối xử tốt với mẹ con chị. Ân nghĩa này có lẽ cả cuộc đời chị không trả nổi.
Theo Blogtamsu
5 năm nuôi bồ ăn học xong nàng đi lấy chồng Chàng trai lao tâm khổ tứ nuôi người yêu ăn học suốt 5 năm, để rồi như nhận cái tát đau đơn khi nhìn em lấy người khác. "Tôi bị thần ái tình hạ gục ngay từ mũi tên đầu tiên khi nhìn thấy em, cô sinh viên năm nhất trẻ trung, nhí nhảnh. Ngày ấy tôi là sinh viên sư phạm ngoại...