Án mạng vì câu hỏi “Mày biết tao là ai không?”
Đạt cãi nhau với người yêu, đung luc đó thì Hoa đi ngang qua nên tưởng là Đạt chửi mình. Hoa dừng xe lại hỏi “Mày chửi ai vậy? Mày có biết tao là ai không?” thì bạn gái Đạt giải thích và can ngăn. Hoa đã bỏ đi nhưng Đạt vẫn tức, gọi người đuổi theo đâm chết Hoa.
Ngày 17/7, TAND Cấp cao tại TPHCM mở phiên tòa xét xử phúc thẩm, bac khang cao và tuyên y an 18 năm tu đôi với bị cáo Ngô Thêm Đạt (sinh năm 1996, quê Đồng Nai) về tội giết người.
Bi cao Đat tai phiên toa phuc thâm.
Theo ban an sơ thâm, tối 17/4/2016, anh Tăng A Cẩu chở anh Chống Hoa (sinh năm 1988, dân tộc Hoa, ngụ huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai) đi chơi. Khi cả hai đang đi qua đoạn đường thuộc xã Sông Trầu (huyện Trảng Bom) thì ở đây có Ngô Thiêm Đạt và bạn gái là chị Linh đang cãi nhau. Đi ngang qua nghe tiếng chửi thì anh Hoa tưởng Đạt chửi mình nên hỏi: “Mày chửi ai vậy? Mày có biết tao là ai không?”.
Thấy vậy, chị Linh đã giải thích hai người đang cãi nhau chứ không chửi Hoa, đồng thời xin lỗi anh. Sau đó, Đạt và bạn gái rủ Lê Minh Khánh, Tô Kỳ Hùng và Lương Thế Bảo đi chơi.
Trên đường đi, Đạt phát hiện anh Cẩu và Hoa đang đi cùng chiều nên nảy sinh ý định đánh dằn mặt. Hùng chở Bảo vượt lên phía trước, Khánh chở Đạt chạy lên ép đầu xe máy đang chở anh Hoa khiến xe ngã xuống đường.
Đạt lao tới đâm vào lưng anh Hoa, sau đó cả nhóm bỏ đi. Anh Hoa được đưa đi cấp cứu nhưng chết trước khi nhập viện. Đạt ra đầu thú ngay hôm sau và khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Vơi hanh vi cua minh, Đat bi TAND tinh Đông Nai tuyên phat 18 năm tu vê tôi giêt ngươi.Sau ban an sơ thẩm, gia đình bị hại kháng cáo yêu cầu cấp phúc thẩm xem xét vụ án vì có dấu hiệu bỏ lọt tội phạm khi không xem xét trách nhiệm hình sự của Hùng, Bảo và Khánh trong vụ án mạng.
Tại phiên tòa phúc thẩm, Đạt khai nhận hành vi phạm tội của mình như bản án sơ thẩm.
Video đang HOT
Đại diện bị hại cho rằng, ngoài bị cáo Đạt được xác định là người trực tiếp đâm chết nạn nhân thì 3 người bạn đi cùng Đạt có dấu hiệu đồng phạm nên yêu cầu hủy án sơ thẩm để điều tra về yếu tố đồng phạm, tránh bỏ lọt tội phạm.
Tuy nhiên, HĐXX sau khi nghị án đã cho rằng, có đủ căn cứ xác định Đạt phạm tội giết người. Bản án sơ thẩm tuyên Đạt 18 năm tù có có căn cứ, đúng người, đúng tội, đúng pháp luật nên không chấp nhận kháng cáo hủy án sơ thẩm của đại diện bị hại.
Ngoai ra, HĐXX nhận định trong vụ án này Khánh, Hùng và Bảo có dấu hiệu của tội gây rối trật tự công cộng nên kiến nghị các cơ quan chức năng điều tra, xử lý. Đồng thời, đại diện bị hại cũng có quyền kiến nghị công an và VKSND tỉnh Đồng Nai xử lý những đối tượng này.
Xuân Duy
Theo Dantri
Bi kịch của cựu sinh viên yếu đuối mê cờ tướng
Một cánh tay rụt rè giơ lên, người phụ nữ luống tuổi cố gắng để HĐXX nhìn thấy bà trước khi vào nghị án. Đó là mẹ của bị cáo. Dù theo luật, bà không được phát biểu, nhưng HĐXX vẫn nán lại. Người phụ nữ kể nguyên nhân con mình phạm tội, một bi kịch trên con đường hoàn lương. Không khí phiên tòa lặng đi hồi lâu.
Lầm lỗi đầu đời
Nguyễn Thành Vĩ (SN 1981, ngụ TP HCM) vừa phải lãnh án 2 năm tù về tội "trộm cắp tài sản" trong phiên sơ thẩm do TAND quận Bình Thạnh xét xử. Đây là lần thứ 2 Vĩ gây án. Ấy vậy mà nhiều người có mặt tại tòa, khi hiểu câu chuyện, lại thông cảm, thương cho Vĩ nhiều hơn là oán ghét.
Phiên xử đã tan, nhưng người dự khán không bàn luận đến tội danh, án phạt của Vĩ mà muốn nói đến một câu chuyện khác. Câu chuyện về con đường hoàn lương phía sau một người lỗi lầm. Trong phiên xử, những câu chuyện, chia sẻ của mẹ Vĩ khá ngắn. Hơn nữa sau đó bà vội vàng rời phiên tòa như lo sợ nán lại lâu sẽ có người quen nhìn thấy, nên PLVN đã lần theo địa chỉ để tìm hiểu thêm về câu chuyện của Vĩ.
Giữa trưa một ngày tháng 6, người viết tìm đến nhà Vĩ. Nhác thấy người lạ nhắc đến tên Vĩ, người mẹ vội vàng kéo khách vào trong nhà. Bà đưa khách vào tận sâu phía nhà trong như sợ hàng xóm nghe câu chuyện giữa bà và khách. Chỉ và khách ngồi bệt dưới đất. Cha Vĩ, bị tật ở chân trái, cũng ngồi lại trải nỗi lòng. Đôi vợ chồng già nói chuyện thật nhỏ, ánh mắt luôn nhìn ra phía cửa xem có hàng xóm nào ngang qua hoặc tụ tập xì xầm không.
"Hôm đó, tôi vội ra về vì sợ quay phim, chụp hình. Thấy ống kính là tôi điếng hồn rồi. Không phải tôi che giấu hành vi của con mình mà tôi sợ đăng hình, tên tuổi lên phương tiện đại chúng, rồi sau này nó ra ngoài phải sống sao. Từng một lần nó phải rơi vào bi kịch vì sự gièm pha, vì sự kỳ thị của người xung quanh. Vì nó bế tắc, không tìm thấy được sự tin tưởng trên con đường hoàn lương", mẹ Vĩ nói.
Bà kể, hôm dự tòa, bà biết không có quyền ý kiến nhưng bà vẫn phải cố gắng để được nói. Nói không phải để biện hộ cho Vĩ mà để cho nhiều người khác. Những người đã từng là tội phạm và đang bị xã hội xa lánh, kỳ thị, không tìm được việc làm, không tìm được sự cảm thông, tin tưởng trên con đường làm lại cuộc đời. Bà không ngờ, HĐXX và những người dự phiên tòa lại xúc động với câu chuyện của Vĩ.
Đôi vợ chồng già là giáo viên về hưu, có 5 người con. Vợ chồng mong muốn các con trở thành người có học, mai sau không thua thiệt với bạn bè. Vĩ cũng vậy, ngày nhỏ ngoan hiền, học giỏi và đậu vào một trường đại học. Vĩ giỏi đánh cờ tướng nên thường lê la làm vài ván lúc cafe sáng.
Đó là năm 2006, còn vài tháng nữa, Vĩ sẽ thành tân cử nhân, sẽ kiếm việc làm như nguyện ước của cha mẹ. Ấy vậy mà, không hiểu sao Vĩ kẹt tiền. Đang đánh cờ, Vĩ thấy người đàn ông cùng chơi có tiền, tài sản nên nảy sinh ý định đánh người rồi chiếm đoạt.
Vĩ nhặt hòn đá, đập vào sau đầu khiến người đàn ông nọ gục xuống đất. Nhưng sau đó Vĩ hoảng sợ. Vĩ quên mất ý định chiếm đoạt tài sảnvà bỏ chạy về nhà thưa với mẹ.
Nghe con gây chuyện tày đình, người mẹ vội vàng đưa Vĩ lên công an đầu thú. Bà kể: "Dù rất thương con nhưng tôi không thể chấp nhận được hành vi đó. Tôi muốn con mình nhận thức được sai lầm và phải cải tạo để sau này còn làm lại cuộc đời. Nhưng thực sự mà nói, sau ngày vào tù, tương lai của nó gần như kết thúc. Bốn năm đại học, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, vậy mà..."
Người bị Vĩ đánh chỉ bị thương tích phần mềm 10% nhưng do xét hành vi sử dụng hung khí đánh vào chỗ hiểm yếu, Vĩ bị truy tố tội giết ngườivà phải lãnh án 12 năm tù. Vĩ đi tù, mẹ Vĩ dặn dò cố gắng cải tạo, học tập, tịnh tâm suy nghĩ về hành vi của mình để sớm được khoan hồng. Vì vậy, Vĩ chỉ thụ án hơn 8 năm rồi được ân xá.
Bước đường cùng?
Ra tù năm 2014, Vĩ tâm sự sẽ làm lại cuộc đời, nhưng chuyện đời không dễ như vậy. Mang tội danh giết người, Vĩ bị hàng xóm, láng giềng kỳ thị. Những người hàng xóm sợ Vĩ, sợ kẻ từng có hành vi "giết người" (dù nạn nhân không chết). Vĩ không được phép vào nhà hàng xóm, không có cơ hội lại gần bất cứ ai. Vô tình chạm mặt, Vĩ tươi cười, định chào đôi câu nhưng người ta né ra xa, chỉ gật đầu rồi đi tuốt.
Vĩ thấy mình như kẻ xa lạ. Vĩ cũng là con người, sao không được chào đón, không được đối xử tử tế? Vĩ cũng muốn nói chuyện với hàng xóm, cũng muốn cafe cười nói với vài người hoặc làm ván cờ. Vĩ muốn chứng minh rằng mình cần sự tin tưởng của mọi người vào nỗ lực hoàn lương, nhưng rồi Vĩ thất vọng. Hàng xóm, họ hàng, thậm chí nhiều người thân quay lưng với Vĩ. Vĩ trở nên mặc cảm, dần xa lánh tất cả mọi người.
Niềm an ủi của Vĩ có lẽ là người vợ bây giờ và cha mẹ. Cô gái biết Vĩ từng có tiền án nhưng vẫn chấp nhận làm vợ. Ngày cưới, Vĩ muốn chứng minh cho mọi người biết mình đã thay đổi. Vĩ đã có vợ ắt hẳn sẽ lo làm ăn, lo kiếm tiền để nuôi vợ, sinh con. Vĩ muốn mọi người nhìn Vĩ bằng ánh mắt khác, bỏ qua sự kỳ thị với kẻ từng phạm tội. Nhưng không... Nhiều người vẫn giữ nguyên sự ích kỷ, kỳ thị.
Có vợ, Vĩ mang hồ sơ đi khắp nơi xin việc. Nhìn vào cái lý lịch có chữ "giết người", nhà tuyển dụng chỉ lắc đầu rồi trả lại hồ sơ. Một tháng trời, Vĩ lặn lội khắp nơi, từ công ty lớn, nhỏ, đến xưởng cá nhân, không ai dám nhận vào làm. Vĩ lại kể với mẹ. Thương con, muốn con tìm được việc mà yên lòng hoàn lương. Mẹ Vĩ mang hồ sơ lên công an phường nhờ giúp đỡ. Nhưng công an phường cũng không thể giúp gì. Mẹ Vĩ thất vọng, chỉ biết khuyên con cố gắng, nhất là đừng nghĩ quẩn mà làm bậy.
Không xin được việc, Vĩ chọn nghề xe ôm. Vĩ không có bến cố định mà lang thang tìm khách, lúc bến xe miền Đông, miền Tây, lúc An Sương. Ngày có khách được dăm ba chục ngàn. Ngày vắng khách, Vĩ phải xin mẹ, xin vợ tiền đổ xăng, tiền ăn trưa.
Xin hoài cũng thấy kỳ, Vĩ sa vào lỗi lầm trộm cắp. Ngày 27/12/2016, tại đường Nguyễn Hữu Cảnh, phường 22, quận Bình Thạnh, Vĩ phát hiện 1 chiếc xe Wave màu đỏ dựng không có người trông coi. Vĩ dùng loay hoay mở khóa và dắt xe đi. Xe không nổ máy, Vĩ gọi bạn tới, nói là xe của Vĩ bị hư không nổ máy nên nhờ đẩy giúp. Sau khi đẩy xe về tới nhà bạn, Vĩ bị phát hiện và bắt giữ.
Phiên tòa lần này, Vĩ khóc nức nở, xin giảm nhẹ hình phạt để được về nhà với vợ con. Con Vĩ mới hơn 1 tuổi.
Mẹ Vĩ nói: "Cảm ơn mọi người đã hiểu và cảm thông cho Vĩ ở ngay phiên tòa. Tôi thật sự rất buồn vì sự yếu đuối khiến Vĩ không trụ được trước những thị phi của người đời mà tái phạm. Tôi mong rằng Vĩ sẽ nhận thức được vấn đề mà cố gắng cải tạo, bản lĩnh hơn.
Con tôi phạm tội không phải vì bản chất của nó xấu mà vì một số người tự cho phép mình kỳ thị, xa lánh, đối xử với người từng là tội phạm như kẻ không ra gì làm họ thêm mặc cảm mà trở thành người khác tính nết. Tôi mong những người khác đừng dính vào bi kịch như con tôi".
Theo Bùi Yên
Pháp luật Việt Nam
Đang thụ án trong tù, phạm nhân tự thú tội giết người Sau khi giết người phụ nữ mua phế liệu để cướp tài sản, kẻ thủ ác bỏ đi biệt xứ và tiếp tục phạm tội, bị phạt tù. Khi đang thụ án trong trại giam, ám ảnh bởi tội ác năm xưa nên Diệu đã tự thú. Ngay 22/6, TAND câp cao tai TPHCM mơ phiên toa xet xư châp nhân khang cao...