Ân hận vì trao thân vội vàng
Một phút nông nổi để rồi phải ân hận cả đời, đó là tất cả những gì tôi đang phải gánh chịu lúc này. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có một cảm giác chán nản, tuyệt vọng và xấu hổ.
Tôi đã nhiều lần đọc trên báo chí, đọc những câu chuyện nói về “tình một đêm”. Bản thân không khi nào chấp nhận những tình huống ấy và càng không cho phép mình vướng vào những cuộc tình chóng vánh như vậy. Nhưng đúng là ở đời không nói trước được điều gì vì giờ đây, chính tôi là nạn nhân của “tình một đêm”.
Người đàn ông ấy hơn tôi khoảng 7 tuổi. Tôi quen anh trong một lần đi sinh nhật bạn. Anh là bạn của bạn tôi. Anh đẹp trai, tôi cũng không phải là cô gái kém nhan sắc. Cả hai nhìn bề ngoài rất hợp nhau nên ngay từ phút đến sinh nhật, chúng tôi đã bị mọi người gán ghép để không khí vui vẻ hơn. Không hiểu sao trong lòng tôi có một cảm giác rất khó tả khi nhìn anh. Có lẽ, vẻ bề ngoài hút hồn của anh đã khiến tôi thích.
Người đàn ông ấy hơn tôi khoảng 7 tuổi. Tôi quen anh trong một lần đi sinh nhật bạn.(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh cũng để ý tới tôi, nhìn vào mắt anh là tôi có thể cảm nhận được. Cả hai từ đó thường xuyên trao đổi tin nhắn, nói chuyện thân mật với nhau, chỉ có điều chẳng bao giờ gặp mặt vì nghe nói anh đi làm xa.
Một lần tình cờ anh có việc về Hà Nội và hẹn gặp tôi. Nơi anh đến là một tầng của khách sạn. Không hiểu sao một đứa con gái trong sáng như tôi lại không nghi ngờ về hành động đó của anh. Tôi đã đến nơi hẹn và chúng tôi nói chuyện rất thân mật trong phòng. Mặc dù có chút hoài nghi, khó hiểu song vì thích anh nên tôi vẫn khó lòng mà cưỡng lại được. Tôi cười nói vui vẻ bên anh nhưng bất ngờ anh quay mặt tôi lại và nhìn sâu vào mắt tôi. Lúc ấy, tôi ngượng ngùng khôn tả, đỏ mặt và không nói thành lời. Người tôi có cảm giác run rẩy khi anh kề môi tôi.
Cái gì đến đã đến, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả sự ân ái mặn nồng. Anh nói rất tin tưởng người con gái là tôi vì tôi vẫn còn trong trắng. Sau đêm ấy, tôi như thuộc về anh, chỉ là của anh. Nhưng thật trớ trêu, từ ngày đó, anh cũng không chủ động liên lạc với tôi. Vì sĩ diện của bản thân, tôi cũng không muốn nhắn tin hay gọi cho anh trước. Hai tháng đã trôi qua, cả hai đều không có tin tức gì về nhau. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra và chủ động gọi cho anh nhưng không được.
Tôi hỏi bạn bè anh về địa chỉ và số điện thoại của anh nhưng họ nói anh chuẩn bị lấy vợ nên bận rộn, có lẽ chẳng nghe được điện thoại. Tôi chết lặng như khúc gỗ, không thốt ra từ nào. Nước mắt bắt đầu trào ra, lòng đầy ân hận và lo sợ. Tôi đã không phải là của anh. Vậy tôi còn có đủ tự tin để bước tiếp, yêu một người khác.
Dù rằng tình cảm với anh chưa phải là quá sâu sắc nhưng tôi lại dại dột trao thân cho anh. Có lẽ hoàn cảnh, không khí lãng mạn và nơi đó chỉ có tôi và anh đã khiến cả hai không kìm nén được cảm xúc. Cái dại vẫn là do tôi. Tôi đã sai lầm thì phải bị trả giá. Tôi thương hại chính bản thân mình . Chỉ vì một phút nông nổi mà bán rẻ bản thân.
Giờ đây, tôi cứ mãi ám ảnh chuyện cũ, không thể nào quên được hình ảnh anh bởi anh đã gây cho tôi nỗi đau quá lớn. Tình một đêm là thế này sao? Tôi luôn dằn vặt bản thân, chán nản và chưa thể tìm ra niềm tin, động lực tiếp tục bước đi. Tôi thật sự đang rất ân hận… Hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Eva
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...