Ân hận vì đong đưa đàn ông có vợ, để rồi trớ trêu mang thai
Từ sau cái đêm đầy tội lỗi đó, đã 2 tháng nay tôi không dám đối diện với anh. Song sự thật như muốn trêu ngươi tôi khi mới đây, tôi còn phát hiện mình đang có thai với anh.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đỗ vào 1 trường đại học ở Hà Nội. Đầu năm nhập học, tôi rất ngạc nhiên vì trong lớp có 1 anh hơn tôi những 12 tuổi. Anh ấy đã có vợ và 1 cô con gái 3 tuổi. Vì khoảng cách tuổi tác nên chỉ có vài bạn dám nói chuyện với anh, trong đó có tôi.
Anh vốn đã tốt nghiệp ngành Khách sạn du lịch, đang làm việc tại 1 khách sạn lớn ở Hà Nội. Anh cần có thêm bằng về chuyên ngành Ngoại ngữ nên mới thi và học cùng tôi. Do tính chất công việc nên tiếng Anh giao tiếp của anh rất tốt. Chính vì thế khi nói chuyện với anh, anh rất hay đệm tiếng Anh vào để tôi tăng khả năng giao tiếp.
Lúc đầu chưa tiếp xúc nhiều, tôi còn có lúc nghĩ anh hay thích chơi trội. Nhưng sau mới biết là anh đang giúp tôi giao tiếp tốt hơn, tự tin hơn. Với sự nhiệt tình, gần gũi của anh làm tôi sớm có cảm giác như có thêm 1 người anh trai.
Và cứ thế chúng tôi thân thiết với nhau hơn, thường xuyên trao đổi, làm bài tập nhóm cùng nhau. Trong thời gian đi học, anh tạm làm việc online nên cũng có khá nhiều thời gian rảnh. Anh tạo điều kiện cho cả nhóm về nhà anh học tiếng Anh như buổi học ngoại khóa.
Ở đó, chúng tôi được anh dạy tiếng Anh bằng những bài hát, trò chơi… nên ai cũng rất thoải mái. Thế là đều đặn tuần 2 buổi chiều chúng tôi có mặt ở nhà anh để học nhóm. Tôi thật lòng rất ngưỡng mộ anh – người đã đi làm và nhất là có gia đình rồi mà vẫn cố gắng học hành lại còn học rất giỏi. Vốn tiếng Anh của anh khiến những đứa học chuyên Anh như tôi cũng phải thán phục. Rồi dần sự thán phục đó chuyển thành tình yêu lúc nào tôi cũng không biết.
Không hiểu những lời lẽ đong đưa, ánh mắt gợi tình tôi học ở đâu mà thể hiện chuyên nghiệp đến thế
Hàng ngày, tôi mong được đến lớp, hàng tuần tôi mong tới ngày tới nhà anh học nhóm… và tình yêu đó cứ dần lớn lên trong tôi – một tình yêu thầm kín. Có lẽ anh cũng không hề biết được tình cảm này của tôi mà chỉ coi tôi như em gái.
Video đang HOT
Tôi vốn là đứa rất dễ gần thế nên tôi cũng sớm có được tình cảm của vợ và cô con gái 3 tuổi nhà anh. Vợ anh cũng là người hiền lành và sống rất tình cảm, lại là con gái duy nhất nên rất muốn thêm chị thêm em. Sau 1 thời gian đến nhà anh học, chị rất quý tôi và nhận tôi làm em gái. Chị dạy con gái gọi tôi là dì. Tôi rất vui vì nhận được tình cảm này từ gia đình anh.
Rồi vợ anh đi công tác 1 tháng. Chị định bảo bố con anh về bà ngoại ở tạm để bà đỡ đần con cái nhưng anh không đồng ý và muốn hai bố con thử chăm nhau xem sao. Chị cũng chiều theo ý anh nhưng vẫn lo lắng và không yên tâm.
Thế nên thấy con gái quý tôi, chị cũng có nhờ trong thời gian chị đi vắng, nếu hôm nào mấy anh em có học cùng nhau thì cuối buổi đón cháu hộ chị để anh đỡ bận. Anh có thể tranh thủ thời gian đó cơm nước. Tôi liền đồng ý. Và thế là tôi nghiễm nhiên được ở lại sau giờ học nhóm.
Chắc chị tin tưởng chồng và tôi lắm mới như thế. Chắc chẳng thể nào chị ngờ được 1 đứa như tôi lại dám yêu chồng chị – người hơn tôi những 12 tuổi, đã đang có 1 gia đình hạnh phúc.
Vẫn như thường lệ, học nhóm xong, cả nhóm về, tôi đi đón bé M nhưng hôm đó, bà ngoại lại sang đón cháu về ông bà chơi và bảo anh về đó ăn cơm luôn nhưng anh không về vì bận. Trong tôi, đang lờ mờ thấy mình có một cơ hội gì đó cho mình. Tôi dắt xe về nhưng trong lòng vẫn lưỡng lự, vẫn luyến tiếc điều gì đó và có gì thúc giục tôi phải quay lại.
Tim tôi đập loạn nhịp khi bấm chuông cổng nhà anh. “Sao thế, em gái quên gì à?” – câu hỏi này lẽ tôi nên tỉnh lại chứ không nên mù quáng chứ? – Anh chỉ coi tôi là em gái thôi mà. Nhưng không, tôi vẫn vào nhà và nói tối nay, bạn ở trọ cùng về quê nên mua đồ ăn về nấu cơm 2 anh em cùng ăn luôn.
Anh vui vẻ đồng ý mà cũng chẳng hề nhận ra tôi có sự thay đổi lạ. Lúc đó, cảm xúc của tôi thật khó tả, tôi có cảm giác mình như chủ gia đình, như một người vợ đang chuẩn bị bữa tối cho chồng vậy. Tôi bỗng trở nên e ấp lạ thường không phải tôi giả bộ mà là tôi không thể làm chủ được mình nữa.
Chẳng biết những lời lẽ đong đưa, ánh mắt gợi tình tôi học được ở đâu mà nay lại thể hiện chuyên nghiệp đến thế. Nghĩ lại thật đáng xấu hổ và vô liêm sỉ. Tại sao tôi lại có thể như thế được?
Bằng cả tình yêu, sự rung động đầu đời mãnh liệt, tôi đã được anh chấp nhận. Nhưng tôi biết anh chỉ bị tôi mời gọi lúc anh đang thiếu vợ – cái bản năng – cái sinh lý của anh cần tôi lúc đó chứ không phải trái tim anh cần tôi như tôi mong muốn. Nhưng như thế cũng đủ cho tôi mãn nguyện.
Từ sau cái đêm đầy tội lỗi đó tới nay, đã 2 tháng nay tôi không dám đối diện với anh. Tôi lúc nào cũng đi học muộn để chủ động tránh mặt anh, ngồi xuống cuối lớp. Còn anh cũng có vẻ rất hối hận vì đã không kìm nén nổi mình, để cái đêm hôm ấy diễn ra. Song sự thật như muốn trêu ngươi tôi khi mới đây, tôi còn phát hiện mình đang có thai với anh.
Tôi đang hoang mang cực độ không biêt phải làm gì khi mới là sinh viên năm nhất, chưa lấy chồng mà lại có thai? Chuyện này giờ mới chỉ có mình tôi biết nhưng tôi không đủ dũng cảm để bỏ đứa bé đi. Tôi có nên nói với anh không? Vợ anh biết được sẽ sốc như thế nào? Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo VNE
Lạ đời, em có thai lại không chịu cưới tôi
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng, chỉ cần tôi nói một lời thì hai tháng nữa, đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra.
Vì bây giờ, em đang mang trong mình cái thai, là con của tôi và em. Tôi cũng không dám tin rằng, mình lại có con nhanh đến như vậy.
Còn nhớ cái ngày em báo tin với tôi rằng em có bầu bằng giọng hớn hở, tôi đã không tỏ ra vui mừng chút nào. Vì khi đó tôi còn đi công tác miền Nam vài tháng nữa mới về. Tôi bảo em tìm cách bỏ cái thai đi vì bây giờ công việc của tôi đang trên đà phát triển, ai biết tôi cưới vợ có bầu sớm như thế không hay. Với lại, vài tháng sau tôi về thì bụng em quá to rồi, khó mà thuận tiện cho việc cưới xin. Tôi khuyên em bỏ cái thai đi rồi đợi sau này tôi chuyển về Bắc hẳn thì chúng tôi tiếp tục có con và cưới cũng được.
Nhưng em không nghe lời tôi, em cứ giữ cái thai. Tôi bực mình không nói với em câu nào, cũng không gọi điện nhắn tin luôn. Tôi nghĩ rằng, mình làm như thế thì em sẽ sợ và sẽ đồng ý yêu cầu của tôi và bỏ cái thai đi. Nhưng em thật sự cứng rắn, em nhất định không làm thế.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". (Ảnh minh họa)
Tôi gọi cho em nhiều lần mà không được. Cuối cùng, tôi bực quá thôi luôn, không nói với em câu nào suốt 3 tháng trời. Sau đó, tôi như tỉnh ngủ, tôi đã nhấc máy lên liên lạc lại với em để hỏi xem em đã phá thai chưa. Lúc này tôi nghĩ, em đã phá rồi vì tôi không nói gì thì làm sao em dám để. Tôi nói với em rằng, bây giờ phá không kịp nữa. Tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ và xin cưới em.
Lập tức, tôi bay về Bắc và đưa em về ra mắt gia đình để nói chuyện cưới xin. Em không làm theo lời tôi thì tôi chiều theo ý em. Không em vác cái bụng này đi ăn vạ khắp nơi, tung tin tôi là cha đứa bé thì bất lợi cho công việc và danh dự của tôi. Tôi đã xuống nước với em như thế. Chẳng ngờ, khi tôi có ý định cưới, em từ chối. Em bảo, em không muốn lấy người đàn ông như tôi.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". Em đáp lại tôi bằng giọng lạnh tanh: "Em tất nhiên là không cưới ai, em sẽ tự sinh con và nuôi con, em không cần con có cha. Anh dù là cha nó cũng không cần có trách nhiệm với nó. Anh coi như không có em và con tồn tại. Người đàn ông đã từng nghĩ cách giết con mình, không có tư cách làm cha của con em. Con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình.(Ảnh minh họa)
Nói rồi, em bỏ đi. Tôi bàng hoàng về quyết định của em. Lạ thật, tôi còn nghĩ, khi tôi nói ra chuyện cưới xin, em sẽ vui mừng mà biết ơn tôi. Nhưng không ngờ, em lại chọn cách như thế, cách mà người khác sẽ nhìn em bằng con mắt khác thường. Tôi không hiểu nổi em nữa.
Tôi cũng không hiểu nổi nhiều chị em phụ nữ bây giờ. Họ thà là chọn làm mẹ đơn thân còn hơn là lấy chồng. Lạ thật, là phụ nữ sinh ra là để làm vợ, làm mẹ, thế mà lại thích làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình, có phải là quá thiệt thòi hay không.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình. Tôi chỉ sợ, sau này em sẽ phải ân hận vì quyết định của mình mà thôi!
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi? Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới...