Ân hận vì đối xử với mẹ vợ như ‘người dưng nước lã’ cho đến khi bà lôi ra bọc đen đó
Không ngờ trước thái độ ‘bất hiếu’ của mình mà mẹ vợ vẫn cho khoản tiền lớn mà cả đời vợ chồng tôi cũng không dám mơ đến.
ảnh minh họa
- Con ơi, tháng này sao lâu gửi tiền biếu mẹ thế?
- Dạ, con đang thu xếp. Tháng này chồng con bị chậm lương, khi nào có con gửi liền.
- Ờ, tháng này mẹ ốm nhiều quá..
Video đang HOT
- Dạ, dạ…
Cứ tháng nào tôi chậm đưa tiền biếu là y rằng mẹ vợ lại gọi điện nhắc. Bà có hai người con gái là vợ tôi và một cô nữa cũng đã lấy chồng. Bố vợ mất đã lâu nên giờ chỉ có mình mẹ sống ở quê. Chúng tôi thống nhất là mỗi tháng gửi biếu mẹ 500 nghìn đồng. Vợ chồng tôi cũng chẳng có tiền, nên đối với tôi nó giống như một gánh nặng.
Cũng vì chuyện tiền nong mà vợ nhiều lần “mặt nặng mày nhẹ” với chồng. Tất nhiên, khi đôi co thì cô ấy luôn đứng về phía mẹ. Khi tôi cằn nhằn về việc tiết kiệm tiền để mua chung cư (vì hiện tại chúng tôi vẫn phải ở nhà thuê) thì vợ lại nói khoản biếu mẹ chẳng đáng gì. Còn nói tôi so đo việc không biếu bên nội mà chỉ cho bên ngoại. Cô ấy nói bố mẹ chồng có lương hưu còn mẹ thì không. Sau thì mọi việc cũng đâu vào đấy nhưng nói thật tôi vẫn không thoải mái.
Ngoài ra, mẹ vợ thường lên chơi với vợ chồng tôi. Bà nói là quý cháu nhưng có lần lên ở hàng tuần liền. Ở trong căn nhà thuê chật chội nên có thêm một người nữa cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa, lại thêm một miệng ăn mà không giúp được vợ chồng tôi việc gì. Bà rất “mù công nghệ”, bảo đi thang máy, dùng máy giặt nhiều lần chỉ ậm ừ rồi quên. Những lần mẹ vợ nấu ăn là tôi không thể nào nuốt được: bữa mặn, bữa nhạt… Thấy tôi không thoải mái, nên về sau mẹ vợ ít lên nữa. Một năm, tôi chỉ cho hai con về quê chơi với bà ngoại dịp hè với Tết.
Bất ngờ một hôm, mẹ vợ gọi báo cho vợ chồng tôi là sắp lên chơi. Lâu lắm mẹ không ở quê lên nên vợ tôi mừng ra mặt. Còn riêng tôi thì ậm ừ vì cũng không thích lắm. Hôm đó là cuối tuần nên vợ chồng tôi đều ở nhà. Vợ tôi dậy sớm ra đón mẹ ở bến xe. Khi thấy bà, mấy đứa con nhà tôi ùa ra. Riêng tôi thì vẫn không cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ: “Có khi nào mẹ vợ lên đây để xin thêm tiền?”. Tưởng mẹ lên chơi một hôm rồi về nhưng ai ngờ bà nói lâu không lên nên lần này sẽ ở chơi một thời gian.
Thấy mẹ ở chơi lâu, tôi cũng “đá thúng đụng nia” để đánh động nhưng hình như bà không hiểu. Một lần, biết mẹ vợ ở phía sau nên tôi cố tình nói to với vợ: “Em mua đồ ăn tiết kiệm thôi. Nhà có thêm một miệng ăn chứ có phải có khách khứa gì quan trọng đâu mà hôm nào cũng nấu như tổ chức tiệc. Thế này thì bao giờ mới mua được nhà”.
Tối hôm đó, mẹ vợ gọi hai vợ chồng chúng tôi lại nói chuyện. Tôi nghĩ chắc bà đã hiểu ý mình và chuẩn bị khăn gói về quê. Hôm đó, mẹ vợ nói rất nhiều là đã làm phiền hai vợ chồng và hiểu nổi vất vả của hai con. Và tin mừng là bà không cần hai vợ chồng gửi tiền trợ cấp hàng tháng nữa. Vợ tôi thấy vậy thì cầm tay mẹ khuyên: “Mẹ giờ già yếu rồi, làm gì ra. Vợ chồng con không có thật nhưng cũng không để như vậy được”.
Đến lúc này, mẹ vợ mới nói mình mới trúng số. Cả tôi và vợ đều không tin vào tai mình khi bà nói ra số tiền lớn ấy. Mẹ vợ cho biết đã để riêng một khoản dưỡng già và lo hậu sự sau này. Còn phần lớn còn lại sẽ chia cho con cháu. Mẹ đi vào phòng, lôi bọc đen trong túi đồ đưa ra cho hai vợ chồng. Bà nói số tiền này đủ để mua một căn hộ rộng rãi. Tôi không ngờ trước hành động bất hiếu của mình mà mẹ vẫn cho khoản tiền lớn thế.
Lần đầu tiên tôi khóc vì hối hận. Mẹ vợ lúc đó chỉ nói một câu duy nhất: “Mẹ biết con vì lo cho các cháu nên mới tính đếm như vậy”. Chính sự bao dung của mẹ vợ đã khiến tôi thức tỉnh. Có lẽ, khi đã là cha mẹ thì ai cũng yêu thương con cháu. Mọi người đừng quá tính đếm với bậc sinh thành để rơi vào sai lầm giống tôi.
Theo blogtamsu
Anh trai tôi béo quá nên chẳng muốn đi làm
Tôi từng ước mơ sẽ có một ai đó cảnh tỉnh anh, làm anh thay đổi cuộc đời, nhưng sao thấy khó quá.
Ảnh minh họa
Anh tôi 27 tuổi, lớn hơn tôi 5 tuổi. Anh đang ở nhà, không làm gì hết, suốt ngày chỉ chăm chú vào cái điện thoại. Thật sự không phải anh mê điện thoại mà là mê game. Từ khi tôi hiểu chuyện thì anh hai đã thừa cân rồi, đến nay anh hơn 100 kg, chỉ cao 170 cm. Tôi biết những người có ngoại hình như vậy thường tự ti, mặc cảm với xã hội và đi xin việc rất khó. Rồi anh cũng đi làm một số nơi, sau đó vì một số lý do lại nghỉ. Khi đi làm, anh cũng siêng năng và được lòng mọi người, đồng thời lúc đó không chơi game nữa vì đi về mệt quá chỉ có lăn ra ngủ.
Từ khi đi làm sale, chạy khắp nơi, lại bị người ta chèn ép, thường xuyên bị bệnh nên anh đã xin nghỉ. Điều đáng nói là trong khi đi làm, anh về nhà rất tối, có thể trên thành phố 22h mới chỉ là giờ chuẩn bị đi chơi nhưng dưới quê giờ đó đã khuya rồi, ngày nào mẹ tôi cũng phải chờ cửa. Ăn uống khuya khiến anh càng mập hơn. Mẹ nói anh đi làm mẹ còn lo hơn. Anh đi làm tan 17h nhưng 22h mới về tới nhà vì lo chơi game, khiến ba mẹ buồn lòng. Một tháng không thấy lương đâu mà anh còn xin thêm tiền của ba mẹ. Giờ anh nghỉ việc, ở nhà gần nửa năm rồi mà không đi xin việc khác. Trước giờ tất cả các việc anh làm đều là người quen giới thiệu. Tôi có cảm giác như người khác đưa tới miệng thì anh ăn, không anh chẳng chịu tự mình vận động.
Đôi khi tôi buồn nhiều mà không biết phải làm như thế nào vì mới ra trường, công việc cũng chưa ổn định để có tiền gửi về cho ba mẹ, lắm lúc còn cần ba mẹ giúp. Tôi đã khuyên hết lời và gửi link những việc làm người ta đang tuyển cho anh, nhưng cũng không biết anh có thiết tha mà đi nộp hay không. Đến giờ, tôi cũng không dám nhắc đến anh khi nói chuyện điện thoại với mẹ, sợ mẹ lại buồn, thất vọng về anh. Hồi nhỏ, tôi nhớ có lần mẹ giận anh mà khóc như sắp đứt hơi, rồi mẹ tự đánh vào ngực mình. Lúc đó, tôi cảm thấy căm ghét người anh này biết mấy.
Lớn lên, tôi chỉ biết đứng nhìn vì chẳng thể khuyên được anh. Tôi biết khi người ta mập thì con người trì trệ và mặc cảm, nhưng nếu cứ ở nhà như vậy, đợi tới giờ cơm mẹ gọi ăn thì không được. Gia đình tôi cũng không khá giả gì, đến hôm nay tôi mới biết chỉ 5 triệu đồng tiền mặt mà nhà tôi còn không có, phải đi mượn người khác. Tôi không biết có lần nào anh nghĩ đến gia đình, nghĩ đến ba mẹ hay không. Ngày ngào mẹ cũng may gia công đến tận đêm, tôi đau lòng lắm, nhưng không hiểu sao anh lại không thấy điều đó dù ngày nào cũng ở nhà. Tôi biết, chỉ có cách để anh giảm cân, ốm xuống thì mới thay đổi cuộc đời được. Nhưng việc giảm cân nếu anh không chủ động thì chẳng ai giúp được.
Mong sẽ có ai đó làm anh thay đổi. Nhiều khi tôi tự hỏi, cuộc đời một con người là do người đó quyết định, ai có thể giúp trong khi chính họ không tự cố gắng? Tôi từng ước mơ sẽ có một ai đó cảnh tỉnh anh,làm anh thay đổi cuộc đời, nhưng sao thấy khó quá. Không lẽ cuộc đời anh sẽ mãi trôi đi như thế khi mỗi ngày bấm điện thoại ở nhà. Rồi sẽ có ngày ba mẹ già yếu, tôi không muốn ba mẹ phải ân hận mỗi khi nghĩ về anh, rồi đau lòng cho đến cuối cuộc đời của mình.
Theo VNE
Ân hận khi trót mê chồng đẹp trai nhưng nhà nghèo Tôi không biết có chị em nào vướng vào cảnh như tôi không nhưng tôi cứ mạnh dạn kể chuyện nhà mình ra để mọi người đánh giá. Bố tôi làm ở một cơ quan nhà nước, mẹ tôi có showroom kinh doanh ô tô nên cũng được gọi là gia đình có điều kiện. Có tiền, bà không tiếc gì mà đầu...