Ân hận vì đã không tha thứ cho chồng
Chị đã không hiểu, con người ai cũng có thể mắc sai lầm và quan trọng là họ biết sửa sai và quay lại với gia đình.
Chồng chị cũng vậy, anh cũng đã mắc sai lầm và đã sửa sai, xin lỗi chị. Chỉ có điều chị không chấp nhận lời xin lỗi ấy và quyết định không bao giờ tha thứ cho anh.
Anh là một người đàn ông đẹp trai và giàu có. Dù cưới nhau đã lâu, cũng chỉ có với nhau cô con gái nhưng anh luôn tin tưởng vào tình cảm vợ chồng. Chị cũng vậy, chị tin là, anh sẽ không bao giờ phản bội chị theo người đàn bà khác. Dù chị hiểu hơn ai hết, cuộc sống bây giờ không dễ sống. Mình không thích người thì người cũng tự thích mình, tự tìm đến mình. Đàn ông không muốn ngoại tình cũng có ngày đàn bà lao vào. Thế nên, chị càng cẩn trọng xem xét mọi mối quan hệ của chồng.
Chồng chị đẹp trai, giàu có, đàn bà khó mà tha cho anh. Cũng có thể vì lý do đó mà anh sa ngã vào vòng tay người khác. Nhưng chỉ là một phút nông nổi, bồng bột, không kìm chế được bản thân mình mà nghe lời dụ dỗ của gái đẹp. Anh lén lút giấu chị, ngoại tình với người ta suốt 4 tháng trời.
Vào một ngày, chị tình cờ phát hiện được sự thật này. Chị đau đớn phát điên. Chị chỉ muốn băm vằm anh thành trăm mảnh. Máu ghen trong người chị nổi lên, chị bực tức, quát tháo, làm lớn chuyện. Chị vốn không chấp nhận một người đàn ông ngoại tình. Thế nên, sự việc ngày hôm nay là một điều không thể nào tha thứ.
Anh sợ hãi, cầu xin chị, mong chị thông cảm và hiểu cho phút sai lầm của anh. Anh thề rằng, từ nay và về sau sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa. Anh yêu vợ, thương vợ thương con, anh sẽ không bao giờ phụ tấm lòng của vợ con một lần nữa. Chỉ xin chị đừng nói chuyện này với gia đình, hàng xóm, anh sẽ không còn mặt mũi nào.
Thấy chồng hối cải, chị có vẻ xuôi xuôi. Nhưng đêm ấy, chị lại thấy người đàn bà kia nhắn tin và cục tức trong lòng chị lại nổi lên. Dù anh không đáp lại, cũng đã từ chối các cuộc gọi của cô ta, nhưng chị luôn bị ám ảnh hình ảnh hai người họ ôm ấp nhau trong nhà nghỉ.
Bực tức, chị vùng dậy, chạy như một người điên ra ngoài, gào lên rằng, chồng chị đã ngoại tình, phản bội chị, cho cả thiên hạ nghe thấy.
Nói tới nói lui, cuối cùng, anh quyết định dọn dẹp đồ đạc ra đi. Anh nói với chị trong nước mắt, rằng, anh không thể chấp nhận hành động của chị.
Video đang HOT
(ảnh minh họa)
Hành động ngày hôm đó của chị là phút nông nổi, nóng vội và cũng vì nó mà chị đã mất anh mãi mãi. Anh, không chịu được sự sỉ nhục ấy và không cam lòng khi đã nhiều lần cầu xin chị tha cho anh mà chị không tha thứ. Nhiều người mắc sai lầm, anh không phải là người duy nhất. Anh cần được sự cảm thông từ chị. Anh đã hứa không có lần thứ hai, vậy tại sao chị không cho anh cơ hội. Chị làm như vậy, anh còn mặt mũi nào mà nhìn bà con xóm giềng.
Nói tới nói lui, cuối cùng, anh quyết định dọn dẹp đồ đạc ra đi. Anh nói với chị trong nước mắt, rằng, anh không thể chấp nhận hành động của chị. Người phụ nữ hành động nóng vội như thế, anh không cần nữa. Anh đã sai, nhưng đã biết lỗi và sửa sai. Còn chị, dù làm vợ anh nhưng hết lần này đến lần khác tìm cơ hội sỉ nhục anh. Chị nghĩ, sự sỉ nhục ấy sẽ khiến anh sợ mà quay đầu. Không, chị đã nhầm. Nếu anh được chị tha thứ, có thể, anh sẽ vĩnh viễn chung tình với vợ, yêu thương con cái hết mực. Nhưng lần này thì hết rồi. Anh dứt áo ra đi. Còn anh đi đâu, tìm đến ai chị cũng không biết. Có thể anh sẽ tìm tới người phụ nữ kia. Và chắc chắn một điều, chị đã mất chồng…
Những ngày không có anh bên cạnh, chị càng thấy đau khổ, xót xa và ân hận vì đã không tha thứ cho tội ngoại tình của chồng. Giá như ngày ấy chị đặt mình vào địa vị của một người đàn ông, giàu có, thành đạt, bị cám dỗ như anh, thì có thể chị đã hiểu được và tha thứ cho anh. Chị cần hiểu, ở đời này, không ai là không sai trái. Nhưng chị đã không đủ bao dung, độ lượng và chị đành phải mất chồng…
Theo Meyeucon
Nỗi ân hận của cậu bé vì không giúp bà cụ nhặt chiếc vỏ lon sớm hơn
Cậu thấy hối hận vô cùng. Giá như hôm ấy cậu nhặt giúp bà cụ lon nước sớm hơn,thì đã không xảy ra sự việc đau thương này.
Hình ảnh một bà cụ lưng còng bền bỉ nhặt chiếc vỏ lon đọng lại tâm trí cậu
Hôm đó lớp cậu cùng nhau đi dã ngoại, mọi người ai nấy đều đã có mặt đầy đủ ở chỗ tập kết và chuẩn bị tươm tất đồ ăn, thức uống và ăn mặc thật đẹp để hưởng thụ chuyến dã ngoại vui vẻ cho ngày cuối tuần.
"Cháu ơi sao đá lon nước đi như vậy. Cháu cho bà được không?"
Cậu ngoảnh mặt lại nhìn. Trước mắt cậu là một bà cụ già, lưng còng cúi gần sát đất. Cậu cúi thấp hơn một chút. Khuôn mặt nhăn nhúm và sạm đi vì những năm tháng đã qua làm lộ ra một điều gì đó đáng thương, khổ cực.
"Dạ lon nước uống xong rồi vứt đi chứ giữ lại làm gì bà ơi?
Cô bạn lanh chanh đáp lời bà cụ một cách thản nhiên. Một người bạn nháy mắt ra hiệu dừng lại và nói nhỏ là đi thôi không muộn. Cả bọn kéo nhau đi trong khi bà cụ cứ nhìn theo lon nước phía bên kia cống nước. Đôi mắt cụ ánh lên niềm tiếc nuối và hi vọng có thể sang bên kia lượm được vỏ lon nước đó về.
Nhưng cậu đang mặc bộ quần áo thật đẹp mà mẹ đã chuẩn bị cho cậu đi chơi nên cậu đã không có đủ dũng khí để bước sang nhặt cho bà cụ một lon nước. Hơn nữa những đứa bạn đang léo nhéo giục đi. Tiết trời đầu hạ oi bức và dễ gây cho người ta những cảm giác khó chịu. Chiều lòng tụi bạn cậu lặng lẽ lên đường tiếp tục cuộc hành trình mà bỏ lại bà với vỏ lon nước phía sau.
Rào! Rào! Một cơn mưa mùa hạ bất chợt đến. Cơn mưa đến mang lại cảm giác mát mẻ và bầu không khí trong lành hơn cho những ngày hè oi ả. Cậu và các bạn cùng nhau kéo ra tắm mưa. Dưới cơn mưa mùa hạ ấy khiến người ta có tinh thần sảng khoái, dễ chịu hơn biết bao.
Cuộc vui rồi cũng tới lúc tàn. Khi mặt trời dần khuất sau ngọn núi để lộ ra đường chân trời đỏ ửng, cậu và mọi người kéo nhau về kẻo trời tối.
"Không thể tin được, các bạn lại đây mà xem?", giọng một cô bạn cất lên khi mọi người đã trở lại chỗ tập kết lúc sáng.
Trước mắt cậu là một đống lon nước méo mó và những vỏ bao xi măng được bà cụ lượm về. Và bà cụ ấy vẫn đang loay hoay khều lon nước phía bên kia cống nước. Cậu ngạc nhiên và thật khâm phục bà cụ. Điều gì đã khiến bà cụ trở nên như thế? Vì cuộc sống nghèo khó quá chăng? Trong đầu cậu chợt nảy ra nhiều suy nghĩ. Lúc này quần áo cậu cũng đã bẩn, cậu không còn ngần ngại nữa nhảy sang phía cống bên kia nhặt giúp bà cụ chiếc vỏ lon.
"Bà cảm ơn cháu nhé. Cháu thật tốt bụng!", bà cụ xúc động nắm lấy tay cậu nói.
Cậu chào bà cụ rồi nhanh chóng ra về. Một buổi đi chơi rất vui và đọng lại trong tâm trí cậu về hình ảnh một bà cụ lưng còng kiên trì bền bỉ nhặt rác. Sau lần đó cậu cũng qua đó vài lần nhưng không gặp bà cụ. Có chút hụt hẫng và trống vắng trong lòng. Hôm đó cậu quyết định hỏi cô bán nước bên đường:
"Cô ơi bà cụ nhặt rác thường hay qua đây đâu rồi hả cô?"
"Ừ. Cháu biết bà cụ ấy à? Bà ấy mất được hơn một tuần rồi cháu ạ".
Nghe đến đây cậu thấy lòng mình thắt lại. Và nghèn nghẹn. Dường như hình ảnh đáng thương của bà cụ đang ám ảnh cậu
"Dạ sao bà cụ ấy lại mất ạ? Cách đây khoảng mấy tuần cháu thấy bà ấy vẫn nhặt rác bên ven đường mà cô?"
"Ừ. Bà ấy bị cảm lạnh cháu ạ. Tuổi đã cao, một trận cảm lạnh đủ làm bà ấy không trụ được. Bà ấy năm nay đã tám mươi ba tuổi rồi mà".
Thì ra bà cụ vì loay hoay nhặt chiếc vỏ lon dưới trời mưa, và trận mưa hôm lớp cậu đi dã ngoại đã khiến bà bị cảm rồi qua đời. Giọng nói lanh lảnh của cô bán nước có phần dịu xuống và khuôn mặt buồn phiền cứ nhòa đi trước mắt cậu. "Bà cụ ấy bị cảm lạnh", câu nói đó cứ văng vẳng bên tai. Xót xa và ân hận là những cảm giác tràn ngập tâm trí cậu.
"Bà cụ ấy ở với một đứa cháu ngoại năm nay đang học lớp 11. Bố mẹ nó chia tay khi nó mới lên bốn. Nó và ngoại nó ở với nhau cho tới tận bây giờ cháu ạ".
"Nhưng bà cụ ấy già như vậy mà vẫn nuôi nấng được bạn ý ạ?"
"Ừ. Nó ngoan và chăm học lắm. Hàng ngày dậy sớm cắt rau lợn, nấu cám lợn và cho gà ăn. Làm hết thảy những việc vặt trong nhà mà học rất giỏi, cháu phải học tập nhé. Bà cụ thì hàng ngày đi nhặt rác rưởi, những lon nước người ta vứt đi cũng được năm trăm đồng đấy".
Từng lời cô bán nước kể cứ từ từ đi vào tâm trí cậu một cách nhẹ nhàng. Trước mắt cậu là một đứa cháu ngoan hiền biết thương bà và chăm chỉ học tập. Trước mắt cậu là một bà cụ già với những cử chỉ yêu thương, những hành động đáng để thế hệ trẻ suy ngẫm.
Tối hôm ấy nằm ngủ mà cậu cứ suy nghĩ mãi. Cậu thấy hối hận vô cùng. Giá như hôm ấy cậu nhặt giúp bà cụ lon nước sớm hơn, giá như hôm đó cậu không ngại bẩn quần áo, thì bà cụ đã không bị nước mưa làm cho cảm lạnh? Rồi bạn nhỏ kia từ nay không có bà nữa sẽ ra sao? Cậu tự trách bản thân mình vì sự ích kỷ của cậu nên bà cụ mới ra đi như thế.
Theo Motthegioi
Còn đớn đau là còn khó buông tay Tôi thường gặp những người bạn ấm áp, nhẹ tênh, nhưng tôi lại rất ghét phải biết phía sau đó là những gót chân asin "tim vỡ". Và những bước chân đầu tiên khi họ quyết định buông bỏ một điều gì đó, khi quá đỗi tuyệt vọng. Không nơi trú ngụ nào hơn sự đối diện Thời 20, anh là một chàng...