Ân hận vì 6 lần bỏ thai dù chỉ yêu và lấy một người
Sáng nay, một người đồng nghiệp ở công ty vừa thấy tôi đến phòng đã vội vàng xuống ngồi cạnh thì thầm tâm sự.
Thì ra, cô ấy vừa phát hiện lỡ dính bầu tập 2 và đang băn khoăn không muốn giữ lại. Cô ấy hỏi tôi có quen phòng khám tư nào để nhờ bác sĩ quen đặt lịch hẹn phá thai.
Tôi đã ra sức ngăn cản cô ấy không nênphá thaimà nên để con lại dù kinh tế khó khăn. Song cô ấy bảo phải suy nghĩ kỹ vì với kinh tế eo hẹp của vợ chồng cô ấy hiện nay thì không thể giữ lại con mình. Trước khi về lại chỗ làm việc, cô ấy còn bảo: “Em rất tiếc nhưng có lẽ em vẫn phải bỏ thôi chị ạ. Lúc này em không thể cho con cuộc sống tốt hơn. Chị cứ hỏi giúp em!”.
Những lời cô đồng nghiệp nói khiến tôi đau thắt lòng. Bởi vì hình ảnh cô đồng nghiệp sáng nay đã làm tôi nghĩ tới tội lỗi của tôi suốt 12 năm qua. Tội lỗi ấy, tôi giữ bí mật tuyệt đối. Chỉ có tôi và chồng tôi biết. Thậm chí, có những lần tôi quyết bỏ thai mà chẳng dám hỏi ý kiến chồng.
Thú thực, mỗi lần nghĩ lại bí mật và tội lỗi 6 lần phá thai của mình, tôi thấy choáng và sốc với con số có lẽ thuộc vào hàng kỷ lục ấy. Tôi luôn có cảm giác tôi là một người mẹ không ra gì và có tội lỗi với mấy đứa nhỏ chưa kịp thành người. Nhưng tôi đành cắn răng chịu đựng. Bởi khi ấy, tôi không muốn bỏ con, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải thế.
Lần đầu tiên tôi làm việc này là hơn 12 năm về trước, lúc ấy tôi còn đang là sinh viên năm hai. Hồi đó tôi và người yêu quan hệ lần đầu. Hai đứa lớ ngớ chẳng biết gì nên để lỡ. Phải đến khi tôi chậm kinh cả tháng mới tá hỏa nhận ra.
Chàng của tôi cũng thật thà, tử tế. Anh biết chuyện thì hơi sốc nhưng vẫn ôn tồn bảo “Hay là mình cưới. Cuối tháng anh đưa em về giới thiệu với mẹ”. Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định bỏ thai. Bởi vì cả 2 chúng tôi đều còn quá trẻ, tương lai còn ở phía trước, sinh đứa bé lúc đó là một lúc làm hại cả nhà 3 người, con không nuôi được mà 2 đứa bọn tôi cũng tiệt hết đường học hành, sự nghiệp.
Phải đến 3 tháng sau, tinh thần tôi mới ổn định lại được. Thời gian đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy con về trách mình, hận mình. Tôi sợ hãi muốn phát điên.
Anh đã đi vay tiền để dẫn tôi đi giải quyết. Thời đó, vài trăm ngàn để phá thai là cả một gia tài với chúng tôi.
Tôi nhớ như in lần đầu phá thai ấy. Lúc đếnbệnh viện, cả 2 khép nép, run rẩy và rất ái ngại. Tôi khư khư đeo chiếc khẩu trang dày trên mặt, sợ bị người khác nhận ra. Tôi tưởng như mọi người ai cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt coi thường. Ngày đó, việc quan hệ trước hôn nhân còn bị dò xét, đánh giá nhiều lắm.
Video đang HOT
Tôi co ro khép nép ngồi một chỗ ở phòng chờ, mặt cúi gằm xuống đất chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai vì quá nhục nhã. Lúc nằm trên bàn, tôi khóc rưng rức, phần vì sợ hãi, phần vì ám ảnh khi mình giết đi một sinh linh bé nhỏ. Khi bác sĩ làm tiểu phẫu, tôi co rúm người lại, cảm giác đau đớn cùng cực.
Phải đến 3 tháng sau, tinh thần tôi mới ổn định lại được. Thời gian đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy con về trách mình, hận mình. Tôi sợ hãi muốn phát điên.
Năm thứ 3 Đại học, một lần nữa tôi lại dính bầu dù đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp sau lần chung đụng không an toàn cùng người yêu. Lần này, cả 2 đứa chẳng ai bảo ai mà cùng thống nhất bỏ. Thai còn nhỏ và qua tham khảo trên mạng, tôi liều lĩnh tự mua thuốc về uống để đẩy cái thai ra ngoài.
Lần phá thai thứ 2 không còn đau đớn nhiều về mặt thể xác, tinh thần cũng ổn định hơn và không còn vật vã nhưlần đầu tiênbỏ con. Trong thâm tâm tôi dù vẫn rất áy náy, ân hận và cảm giác tôi quá nhẫn tâm với đứa trẻ. Nhưng tôi biết đó là con đường duy nhất của mình. Tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, chưa muốn đánh đổi tất cả để đón nhận một đứa con, nuôi nấng nó.
Tôi tự hứa sẽ cẩn thận hơn và không để dính bầu nữa. Tôi lo sau này sẽ vô sinh vì phá thai nhiều. Thế mà cuối cùng, tôi vẫn bị lỡ thêm một lần nữa trước khi kết hôn và phải đi giải quyết.
Lần đó anh đi công tác xa về, chúng tôi không kiềm chế được và tôi lại mang thai. Thời gian đó tôi đang tuổi Kim Lâu, chưa cưới được. Anh lại hay đi công tác xa, nhà cửa chưa mua, tiền nong chưa đủ để sinh con. Nghĩ đến cảnh phải một mình chăm con vất vả, nhọc nhằn. Vả lại vác bụng bầu làm đám cưới cũng chẳng có gì hay ho với bạn bè vàgia đìnhhai bên. Tôi quyết định tự mình bỏ thai, không nói gì với anh.
Nghĩ lại tôi thấy mình liều và quá may mắn. Dù đã trải qua nhiều lần phá thai nhưng sau khi lấy chồng tôi vẫn có bầu và sinh được một con trai kháu khỉnh. Bé nhà tôi bây giờ đã 4 tuổi. Trộm vía, thằng bé phát triển bình thường, láu lỉnh và rất thông minh.
Sau ngày kết hôn, tôi định bụng sẽ kế hoạch cẩn thận để không bao giờ dính bầu ngoài ý muốn. Song, người tính không bằng trời tính. Tôi đã buộc phải ra quyết định phá thai thêm 3 lần nữa. Cả 3 lần phá thai lý do của tôi là đều lo lắng không nuôi được con như nỗi lòng người đồng nghiệp của tôi hiện nay.
Ngoài lý do chưa có điều kiện chăm sóc, chưa sẵn sàng để nhà có thêm một đứa con nữa, tôi cũng sợ cảm giác đau đẻ.Thật sự có trải qua cuộc vượt cạn rồi tôi mới biết cơn đau đẻ khủng khiếp gấp ngàn lần cơn đau lúc phá thai. Cứ nghĩ phải trải qua cảm giác đau không sao tả được ấy là tôi choáng váng. Vả lại, tôi cũng sinh đượccon traicho nhà chồng rồi nên sức ép có thêm con cũng giảm bớt.
Thi thoảng đi làm hay lang thang vào các diễn đàn chị em, cứ thấy nhiều bạn trẻ nói về việc bỏ thai không hiểu sao tôi thấy tội lỗi lắm. Cho dù bản thân tôi cũng khốn nạn, cũng vô tâm vô tính và tàn nhẫn còn tồi tệ hơn họ cũng nên.
12 năm trời dù vẫn yêu và lấy 1 người đàn ông, song 6 lần phá thai (3 lần trước cưới và 3 lần sau khi kết hôn) khiến tôi thấy sợ hãi và ghê tởm chính bản thân mình. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi không hiểu tại sao trước đây tôi lại liều lĩnh đến vậy. Tôi ngàn lần cảm ơn trời Phật vì đã may mắn cho tôi có con hiện nay.
Tôi viết tâm sự này của mình để hy vọng đồng nghiệp của tôi và các bạn gái đừng bao giờ đi vào con đường tội lỗi giống tôi. Hãy biết bảo vệ chính mình trong tình yêu. Vì có thể một lần bạn không kiềm chế, không dùng vệ sĩ bảo vệ, bạn sẽ có thể bị dính bầu. Và đôi khi, chỉ vì một quyết định sai lầm, bạn đã không thể làm mẹ mãi mãi, không thể làm một người đàn bà đúng nghĩa đâu.
Hiện giờ mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi cố gắng làm thật nhiều việc tốt để những ngày sau tôi không bị quả báo vì những dại dột và bồng bột một thời của mình. Và dù có quả báo thật cho những điều tôi đã làm, tôi vẫn chấp nhận đón nhận sự trừng phạt. Chỉ hy vọng, con trai tôi được bình yên.
Theo VNE
Gặp lại
Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.
Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách đây mùa thu 10 năm trước.
Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.
Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.
Ngồi dưới những tán Lộc vừng lá vàng đổ bất tận, từng cặp đôi níu lấy tay nhau trước cái lạnh lùng se sẽ, bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, rùng mình vì cảm giác đơn côi hiện tại.
Còn anh, biết đâu đấy, sự im lặng kia đầy ẩn ý cho sự kết thúc vĩnh viễn tình cảm một thời từng keo sơn?
Ngày ấy tôi là cô sinh viên báo chí mê văn. Tôi hay lang thang dưới trời mưa và nhặt nhạnh đủ thứ lá cành có thể viết. Tôi yêu từng tán Lộc vừng xanh mướt lấm chấm hoa đỏ, yêu từng tán lá vàng bay. Tôi yêu cái chất lãng tử hào hoa của những chàng trai Hà Nội, yêu tà áo trắng tung bay sau những buổi tan trường. Bởi yêu nhiều cho nên tôi yêu cả anh mà mãi sau mới nhận ra điều đó.
Anh khi ấy là giảng viên báo chí và không dạy trường tôi. Tôi đã tỏ tình với anh bằng những vần thơ, những câu chuyện buồn ướt át. Và rồi cũng để mặc anh với chính những đau đớn do tôi mang lại.
Trải qua 10 năm xa cách mà cứ ngỡ như vừa bước ra từ một giấc mơ dài...
Sau 2 mùa thu gắn bó, tôi và anh đã chia tay khi Lộc vừng vừa rụng lá. Anh không níu kéo mà dặn dò nhiều hơn: "Đừng bao giờ tặng những vẫn thơ đó cho ai nữa em".
Sau anh, tôi đã yêu thêm nhiều điều thú vị nữa và tất nhiên có cả những người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ tặng thơ cho họ. Đơn giản, sau khi chia tay anh tôi không còn đủ sức làm thêm bất cứ một vần thơ nào.
10 năm, quãng thời gian đủ dài để tôi đeo vào và tháo ra chiếc nhẫn ở ngón áp út. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì những đam mê lầm đường lạc lối của cả hai. Tôi chưa bao giờ trách cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay đây, tôi đã tự trách mình, trách những vụng về ngây thơ khi ngày ấy nói lời chia tay anh...
- Anh nhờ em một việc được không?
- Giúp anh viết lại những vần thơ em đã tặng...
- Để làm gì vậy anh?
- Anh muốn trả lại nó cho em, để em có thể tặng cho bất kì ai em muốn.
Và tôi đã viết lại hàng trăm bài thơ như thế nhưng chỉ để tặng chính mình. Anh đã không còn cần đến những vần thơ đó nữa.
Gặp lại, đôi khi chỉ để nhớ về một thời ta đã yêu.
Theo VNE
Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo Buổi sáng sau một đêm mưa lớn, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới bao trùm lên không gian. Chim chóc đua nhau kéo về líu lo dưới những tán lá xanh mướt đang đưa mình trước gió. Từ trên cao, một tia nắng xanh bất ngờ sà xuống, đậu lên khung cửa sổ nhà ai đó. Tia nắng nhún nhảy theo...