Ân hận tột cùng khi không nghe 63 cuộc gọi của vợ
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em đi ngày mưa gió. Không biết vợ tôi ở bên kia thế giới có tha lỗi cho tôi không?
Nhưng chắc do trời quá mưa to nên em tạt vào trú bên vỉa hè. (Ảnh minh họa).
Hôm nay vừa tròn 1 năm ngày mất của vợ tôi. Hôm nay, tôi cũng xin nghỉ làm để ở nhà làm mâm cơm với mấy món vợ tôi thích ăn thắp hương cho cô ấy.
Cho dù bố mẹ tôi không hài lòng khi giỗ đầu của vợ, tôi là chồng mà lại làm quá đơn giản. Nhưng tôi vẫn không làm theo lời của bố mẹ đề nghị. Bởi tôi biết, vợ tôi tính cách rất đơn giản. Cô ấy chẳng thích sự ồn ã cũng như những gì quá nghiêng về hình thức.
Nói thật với mọi người, tôi nói những điều trên, mọi người có thể nghĩ tôi yêu vợ, hiểu vợ. Nhưng tôi có lỗi với vợ lắm. Ngày vợ mất, vợ đã gọi tôi mòn mỏi, nhưng tôi vẫn cứ mải miết chơi đánh bài cùng các bạn. Tôi để mặc vợ về trong đêm mưa và chẳng bao giờ có mặt trong cuộc đời này.
Tôi và vợ tôi chính thức kết hôn hơn 1 năm nay. Chúng tôi cũng yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Tuy cả yêu và cưới chính thức mới 3 năm, song giữa chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi cũng rất yêu vợ mình. Cô ấy kém tôi 3 tuổi nhưng khá chín chắn và chỉn chu trong mọi việc.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở Hà Nội sống và đi làm. Do cả hai đứa vẫn muốn có thêm chút vốn liếng và phấn đấu cho sự nghiệp nên vợ chồng kế hoạch chưa có em bé. Dự định 3 năm sau ngày kết hôn, chúng tôi sẽ mua được căn nhà nhỏ ở ngoại thành và sẽ sinh con.
Chuyện cứ êm đềm như vậy cho đến một chiều tối, vợ tôi gọi điện bảo sẽ về muộn do phải làm thêm ca. Điều này tôi cũng không lạ vì công việc quản lý siêu thị của vợ tôi việc làm thêm ca như bữa.
Video đang HOT
Thấy vợ phải làm thêm như vậy, tôi ở nhà ăn uống xong xem phim cũng chán. Do đó, tôi lấy xe phóng ra ngoài gặp bạn bè tụ tập. Tụ tập chán, bạn bè tôi lại rủ lên ngồi đánh bài.
Mọi người đều biết, đàn ông khi đã ngồi chơi bài thì khó dứt ra như nào rồi. Chẳng thế mà đêm hôm ấy trời đổ mưa to, vợ gọi về cho tôi nói đi đón cô ấy. Tôi đã phũ phàng nói vợ tự đi xe về. Nhưng vợ tôi bảo, em hôm nay cảm thấy chóng mặt và mệt. Em cũng đang buồn nôn nên không thể tự đi xe về.
Vì mải chơi, tôi vẫn cứ nói với vợ cố gắng tự đi xe về vì giờ cũng đã khuya. Nói rồi tôi còn bực mình tắt chuông điện thoại đi vì sợ vợ gọi nhiều lũ bạn trêu chọc. Vợ tôi không thấy chồng đến đón nên dù mệt cũng phải tự đi xe về.
Nhưng chắc do trời quá mưa to nên em tạt vào trú bên vỉa hè. Lúc này chắc trong người ngấm nước mưa nên em khó chịu. Do đó, em đã gọi tôi hàng mấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng. Có lúc tôi biết nhưng nhất định không nghe máy.
23 giờ kém 15 phút, tôi cứ thấy điện thoại rung liên hồi. Bực mình, tôi nhấc máy lên thì có người nói với tôi trong vội vã. Họ thông báo vợ tôi đã bị cảm tại địa điểm này kia. Họ bảo tôi nhanh chóng đến đó đưa vợ đi cấp cứu.
Quá hoảng hốt trước tin này, tôi vội vàng chạy đến địa điểm mà người qua đường kia đã thông báo. Đến nơi, mọi người đã chuyển vợ tôi đi viện. Chỉ còn chiếc xe Lead của vợ tôi là vẫn dựng bên hiên và vài khách qua đường đang bàn tán trông coi hộ. Thấy tôi đến và biết tôi là chồng, họ không ngừng lao tới trách cứ tôi rằng, sao trời mưa to thế mà để em đi về một mình?
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi ngay ngày mưa gió. (Ảnh minh họa).
Tôi ân hận tột cùng và lao vào viện. Song tất cả đã muộn. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi mà không kịp gặp chồng. Nhìn khuôn mặt vợ mệt mỏi nằm trên giường cấp cứu, tôi ngã khuỵu và trào nước mắt. Chỉ vì phút ham chơi mà tôi đã đánh mất vợ mãi mãi. Tôi thật là một người chồng tồi tệ và ích kỷ nhất thế gian mà.
Ngày định mệnh mưa gió đó đến nay đã đúng 1 năm trôi qua. Chưa ngày nào tôi lại không thương nhớ về vợ. Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi đêm ngày mưa gió đầy tội nghiệp. Không biết em ở bên kia thế giới có tha lỗi cho người chồng tệ bạc như tôi không?
Theo Kiến Thức
Lấy em rồi sao lại bỏ mặc em?
Em không biết giờ anh đang làm gì, ở đâu, vì điện thoại của em, anh cũng không nghe. Nhưng em chỉ muốn nói với anh một điều. Anh ơi, hãy quay về bên em.
Em mộng mị vì quá yêu anh, si mê điên dại vì người đàn ông ấy. Em ước cả đời này được ở mãi bên cạnh anh. (ảnh minh họa)
Anh đã từng nói, kết hôn với em là điều anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Được cưới em làm vợ, chính là điều anh mong mỏi từ lâu. Và anh cũng hứa, chỉ cần chúng mình bên nhau, yêu thương nhau, mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi vì trong lòng em, duy chỉ có mình em, mãi mãi là như vậy.
Em mộng mị vì quá yêu anh, si mê điên dại vì người đàn ông ấy. Em ước cả đời này được ở mãi bên cạnh anh. Chỉ cần một giây phút xa anh thôi là em không thể chịu nổi. Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Có anh, cuộc đời em như sang một trang khác. Em nũng nịu tựa vào bờ vai ai. Nơi ấy là nơi em cảm thấy bình yên và vững chãi nhất. Ở bên cạnh anh, em không phải lo lắng bất cứ thứ gì. Vì anh vốn là người đàn ông mạnh mẽ, luôn luôn hết mình bảo vệ em.
Nhưng, chúng mình mới cưới nhau được 2 năm, anh đã không còn như ngày nào nữa. Anh lấy lý do công việc đi tối ngày. Em không hiểu anh vì công việc hay anh đã chán em, đã có người đàn bà khác. Em không muốn tìm hiểu, vì càng tìm hiểu, em sợ mình càng đau lòng. Em chỉ biết tự hỏi lòng, tại sao anh lại nhanh thay đổi. Những lời anh hứa bây giờ theo gió thổi bay?
Anh ơi, anh còn nhớ, ngày đó khi anh đưa em về ra mắt và nói muốn cưới em, bố mẹ anh đã phản đối như thế nào? Ông bà nói, em không hợp tuổi nên nhất định không cho cưới em. Bố mẹ anh còn nói, nếu bọn mình kiên quyết lấy nhau, sau này sống không hạnh phúc, gia đình sớm tan vỡ. Bây giờ, có phải lời đó đã linh nghiệm, người lớn nói không sai đúng không anh?
Anh còn nhớ, anh cũng từng đấu tranh ra sao để có được em, để được cưới em. Đến bố mẹ anh, anh cũng phải hỗn hào vì họ đã ngăn cấm chuyện cưới xin của chúng mình. Em biết, cuộc hôn nhân của em và anh là miễn cưỡng. Nhưng em lại tin, chỉ cần anh yêu em, quan tâm em, sau này gia đình anh ắt sẽ hiểu vì sao chúng mình lại cãi lời bố mẹ để đến với nhau. Em cũng tin, bố mẹ sẽ thấy được tấm lòng của em.
Nhưng có phải là em đã sai? Bây giờ, ngay cả bữa cơm tối, anh cũng không về ăn cùng em vì lý do bận đi tiếp khách. Những ngày kỉ niệm, anh cũng quên hết rồi. Em trở thành người vợ trẻ cô đơn, một mình nấu cơm, một mình thưởng thức thành quả của mình. Em trở thành người tội nghiệp trong mắt của người khác. Còn anh thì sao, anh đang vui vẻ nơi đâu, đang hạnh phúc với ai, hay chỉ là vì công việc.
Em không tin công việc lại khiến anh bỏ bê gia đình, bỏ bê người vợ anh thương yêu đến thế. Phải có một sức hút nào đó khiến anh không còn nhận ra vai trò làm chồng của mình nữa. Phải chăng anh là người đàn ông vô lương tâm, là người đàn ông có mới nới cũ?
Hãy để em được yêu thương anh, được chăm sóc anh. Em có thể làm tất cả vì hơn ai hết, em yêu anh vô vàn. (ảnh minh họa)
Con người ta sống luôn hướng tới tương lai nhưng quá khứ lại là tấm gương nọ nên nhìn lại. Anh và em từng có những thời gian vô cùng khó khăn. Và em tin, anh cũng trân trọng em, cũng ghi nhớ những gì mình cùng nhau trải qua. Vợ chồng sống với nhau vì tình vì nghĩa. Anh đã chọn em thì phải ở bên cạnh em, phải lo lắng chăm sóc em. Anh đã vì em mà hi sinh nhiều thứ thì tại sao không trân trọng gia đình này.
Em không biết giờ anh đang làm gì, ở đâu, vì điện thoại của em, anh cũng không nghe. Nhưng em chỉ muốn nói với anh một điều. Anh ơi, hãy quay về bên em. Hãy để em được yêu thương anh, được chăm sóc anh. Em có thể làm tất cả vì hơn ai hết, em yêu anh vô vàn. Anh đừng vì những thứ mới mẻ ở ngoài kia, đừng vì những lời đường mật của bao người con gái khác mà quên mất người vợ cùng anh sát cánh kề vai. Nếu đã chọn em rồi, sao bỏ mặc em? Hãy trở về bên em, anh nhé. Chúng mình sẽ lại là một gia đình hạnh phúc. Rồi anh sẽ thấy, em mới là người để anh tin tưởng và yêu thương...
Theo Eva
'Xấu giống như cô ai mà yêu thương nổi cơ chứ' Chị cố gắng nhắm mắt cho qua chuyện đó "mắt không thấy, tai không nghe, tim không đau" nhưng chồng dẫn cả vợ bé về thì quá đáng lắm rồi. ảnh minh họa Anh chị lấy nhau khi chị đã bước sang cái ngưỡng 30, còn anh hơn chị 5 tuổi. Chị không xinh đẹp, không quá gợi cảm được như những người...