Ân hận chỉ vì không giữ được trinh tiết
Không còn trinh tiết, tôi sống trong lo lắng và bất an, lúc nào cũng sợ người yêu sẽ bỏ rơi mình khi không còn trinh…
Năm nay tôi 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, người yêu tôi bằng tuổi, chúng tôi học cùng lớp và yêu nhau được hơn 2 năm nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn của tình yêu trong suốt hơn 2 năm yêu nhau. Cho đến ngày chúng tôi nhận bằng tốt nghiệp đại học. Hai đứa chúng tôi quyết định chia tay nhau về quê nghỉ ngơi một thời gian rồi lại cùng nhau quay trở lại thành phố xin việc.
Không còn trinh tiết, tôi sống trong lo lắng và bất an, lúc nào cũng sợ người yêu sẽ bỏ rơi mình khi không còn trinh… Ảnh minh họa
Hôm đó, anh đề nghị chúng tôi “ăn trái cấm” trước khi chia tay về quê và tôi đã đồng ý, đơn giản vì tôi cũng yêu anh và muốn cùng anh lưu giữ lại những giây phút đẹp chúng tôi ở bên nhau. Sau hôm đó, thái độ anh dành cho tôi vẫn không hề thay đổi, anh vẫn nói yêu tôi và thường xuyên điện thoại cho tôi trong những ngày chúng tôi ở quê như chưa có chuyện gì xảy ra.
Video đang HOT
Sau mấy tuần ở quê, chúng tôi lại cùng gặp nhau ở thành phố để xin việc. Anh vẫn đưa đón và dành sự quan tâm đến tôi như ngày nào, vẫn thường xuyên dẫn tôi đi gặp gỡ bạn bè và nói khi nào công việc ổn định chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng trong thâm tâm mình, lúc nào tôi cũng cảm thấy ân hận, bất an, lo lắng về chuyện mình đã không giữ gìn được trinh tiết.
Tôi sợ anh đánh giá mình là một người con gái dễ dãi trong tình yêu, tôi sợ mình làm anh cảm thấy nhàm chán và sẽ bỏ rơi tôi để tìm đến những cô gái khác. Tôi đã tâm sự với anh về suy nghĩ của mình, anh cười, bảo tôi ngốc nghếch và khẳng định sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chỉ vì chuyện đó, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy rất buồn và không lúc nào không nghĩ đến điều này.
Những suy nghĩ đó theo cả vào những giấc mơ của tôi khiến tôi càng sợ hãi, liệu đây có phải là một điềm báo không tốt cho mối quan hệ của tôi và anh hay không?
Theo Đất Việt
Tôi không phải là một thằng 'Sở khanh'
Tôi chia tay với em không phải vì em không còn trinh trắng. Mà bởi tôi thấy mình không còn hợp với em...
Đọc bài viết của BN và LA tôi cảm thấy hơi chạnh lòng. Bởi tôi biết, người con gái tôi đã từng yêu cũng nghĩ tôi là một thằng đàn ông sở khanh, nên đã tìm mọi lý do để chia tay em sau khi đã lấy đi của em trinh tiết, tôi viết những dòng này không phải để giải thích lý do chia tay, mà chỉ muốn nói với em và những người con gái khác rằng, trinh tiết không phải là tất cả và đó càng không phải là lý do để đàn ông nói lời chia tay.
Tôi chia tay với em không phải vì em không còn trinh trắng. Mà bởi tôi thấy mình không còn hợp với em- Ảnh minh họa
Bản thân tôi cũng đã từng rất yêu một người con gái kém tôi 2 tuổi. Tôi hay gọi em là "Dâu tây", bởi em có chiếc mũi cao và làn da trắng giống như một cô gái Tây vậy. Tôi yêu em bởi sự vô tư, trong sáng và luôn làm cho tôi có cảm giác thỏa mái khi ở bên, một thời gian dài tôi đã từng khao khát và mơ về đám cưới của chúng ta, về ngôi nhà và những đứa trẻ được sinh ra bởi tình yêu của tôi và em.
Tôi cũng là người lấy đi cái quý giá nhất đời con gái của em, và đúng là trước khi làm việc đó tôi đã hứa với em là sẽ khoác lên người em bộ váy cô dâu. Nhưng chính tôi đã không làm được việc đó, có điều không phải như suy diễn của em, tôi không phải là thằng đàn ông sở khanh, tôi chia tay với em không phải vì em đã trở thành một cô gái không còn trinh trắng. Mà tôi chia tay với em bởi tôi cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều từ sau khi trao cho tôi cái ngàn vàng.
Em trở thành một cô gái ích kỷ, lúc nào cũng chỉ muốn tôi ở bên mình, em cấm tôi giao lưu, gặp gỡ với những cô gái khác và em có thể nổi khùng lên với tôi nếu như thấy một tin nhắn, một cuộc điện thoại từ số máy lạ gọi vào số máy của tôi. Thậm chí, em còn chửi cả bạn gái học cùng đại học của tôi, vì nghĩ rằng cô ấy đang tán tỉnh tôi. Em làm tôi mất mặt với đám bạn của mình.
Em không còn lòng tin ở tôi, và luôn nghĩ tôi thay lòng đổi dạ, em luôn nghĩ đến một kết cục xấu cho tình yêu của chúng mình và luôn nghi kỵ tôi sẽ rời bỏ em. Em không còn vẻ vô tư, trong sáng của một cô gái tôi đã từng yêu đắm đuối, ở bên em tôi không còn cảm thấy thỏa mái. Những hành động của em, việc làm của em, suy nghĩ của em làm tôi cảm thấy chán ngán và mệt mỏi. Dần dần, tôi sợ phải gặp gỡ em, sợ đối mặt với em và sợ nghe em than thở, buồn phiền.
Tôi đã phải suy nghĩ, đấu tranh rất nhiều trước khi nói lời chia tay với em, tôi biết em sẽ buồn, sẽ sụp đổ và sẽ coi thường tôi. Em coi tôi là một thằng sở khanh, một thằng khốn nạn bỏ rơi em khi lấy đi cái ngàn vàng, em đã tát tôi một cái thật đau mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác đó.
Tôi chấp nhận để em nguyền rủa cả đời này, nhưng tôi không thể sống chung với một người con gái lúc nào cũng nghi kỵ và ích kỷ, lúc nào cũng muốn quản thúc tôi như em đã từng làm.
Cuối cùng, tôi muốn nói với em rằng, trinh tiết không phải là tất cả đối với một người phụ nữ, lại càng không phải là tất cả đối với người đàn ông. Nếu họ thực sự yêu và tin nhau, trinh tiết chẳng còn giá trị gì. Mong em hãy bớt buồn phiền và đừng tự hành hạ mình thêm nữa.
Theo Đất Việt
Mê trai trẻ khiến tôi trả giá Khi tôi và phi công trẻ đang lúc "cao trào" trong phòng ngủ thì chồng tôi đạp bung cửa bước vào. Tôi năm nay đã ngoài 40, do biết chăm sóc bản thân nên vóc dáng, sắc đẹp vẫn còn thon gọn. Lấy chồng từ những năm tuổi đời còn đôi mươi nên giờ con cái cũng đã lớn, không phải lo nghĩ,...