Ăn cơm Việt thì đừng nên chê trai Việt
Yêu được anh ngoại quốc, cô này về chê đàn ông Việt thôi rồi! Nào là đàn ông Việt gia trưởng, nào là họ chỉ biết khư khư cái túi tiền, nào là đàn ông Việt bảo thủ, trì trệ,…
Đàn ông Việt chẳng thua gì trai Tây (ảnh minh họa)
Nhiều chị em hạnh phúc vì lấy được chồng Tây?
Tôi có một cô bạn, có người yêu Việt Nam 4 năm nhưng vì phải đi du học, nên cô ấy đã lập nghiệp bên nước ngoài và công thành danh toại. Nhưng cũng trong thời gian đó, cô ấy đã đem lòng yêu một anh chàng Tây và bỏ luôn anh người yêu Việt 4 năm tình nghĩa. Dù là cũng có chút đau khổ nhưng thời gian ở bên cạnh người yêu ngoại quốc, cô ấy bảo, &’đó là một người đàn ông tuyệt vời, sống thoáng, không gia trưởng, lại rất chiều người yêu’. Cô ấy bảo, &’lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’, thế nên cô có cảm tình và đã yêu anh ta trong thời gian cảm thấy cô đơn. Thế là cuộc tình 4 năm nhanh chóng tan thành mây khói. Cô ấy trở thành người phụ nữ được gắn mác lấy chồng Tây. Với mọi người ở nhà cô ấy, cái chuyện yêu đường chàng trai Tây là to tát lắm. To tát hơn là cái mác đi học ở nước ngoài lại còn lấy được chồng Tây thì thử hỏi, có ai bằng. Cô ấy thật sự cảm thấy hãnh diện với gia đình về điều đó và quên đi chuyện, trước đây mình cũng từng sống chết yêu anh chàng người Việt này thế nào. Tất nhiên, gia đình cô ấy có lý do để tự hào. Học ở bên Tây về thì tất nhiên trình độ của mình phải hơn hẳn người học ở Việt Nam. Đó là người ta luôn nghĩ như vậy, cứ ra nước ngoài là ngon ăn đã, còn chẳng biết thực hư ra sao, họ có học thật sự bên ấy không hay là chỉ nhanh nhanh chóng chóng tóm được anh chàng ngoại quốc rồi nghĩ rằng, tương lai mình sẽ có được cuộc sống sung sướng và giàu có.
Đàn ông Việt cũng có nhiều nhược điểm, cô bạn tôi nói không sai. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, ở đâu chẳng có người này người nọ. (ảnh minh họa) Yêu được anh ngoại quốc, cô này về chê đàn ông Việt hết lời. Nào là đàn ông Việt gia trưởng, nào là họ chỉ biết khư khư cái túi tiền, kiếm được tí tiền thì giương oai, nào là đàn ông Việt bảo thủ, trì trệ, không tâm lý với vợ con. Khi yêu thì ngọt ngào, khi lấy về thì họ không còn là người yêu như trước nữa, bắt đầu khô khan, nhạt nhòa, không bao giờ biết tặng hoa, tỏ tình hay nói những lời ngọt ngào với vợ. Nói chung, cuộc sống hôn nhân với đàn ông Việt giống như trách nhiệm, làm cho có vậy.
Cứ bước vào hôn nhân là hết tình yêu. Nên đó là lý do vì sao người ta sợ hôn nhân đến vậy. Nói chung, cô ấy nói vậy không hẳn là sai, cũng có cái đúng. Hôn nhân vốn là &’nấm mồ chôn tình yêu’, nhiều người vẫn nói thế. Tuy vậy, không phải gia đình nào cũng hết ngọt ngào khi kết hôn. Chỉ là một vài trường hợp, có lẽ là do chính bản thân họ không biết điều phối cuộc hôn nhân của mình mà thôi.
Video đang HOT
Đàn ông Việt &’cây nhà lá vườn’, quá tốt
Đàn ông Việt cũng có nhiều nhược điểm, cô bạn tôi nói không sai. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, ở đâu chẳng có người này người nọ. Vì bản thân đàn ông Việt, họ vốn sinh ra đã được quy định chuyện, đàn ông là trụ cột gia đình, phụ nữ là người vợ, người mẹ và là người làm nội trợ. Tuy xã hội phát triển, nhưng gần như sự phân biệt ấy vẫn chưa thể xóa bỏ. Và vì vậy, đàn ông họ luôn coi trọng trách của mình là việc kiếm tiền. Tất nhiên như vậy, tức là, phụ nữ phải đảm đương việc nhà. Tuy là việc đó không hẳn đúng đắn, nhưng chúng ta cũng không thể trách họ được, vì chuyện tự cho mình là người có quyền hành trong gia đình, không phải từ họ mà ra.
Chịu thương chịu khó cũng là một đặc tính tốt. Đàn ông ngoại thoáng nhưng vì văn hóa của họ quy định như thế. (ảnh minh họa) Tôi thấy, đàn ông Việt mình nhiều người quá chiều người yêu, cung phụng người yêu hết lòng. Có những người hi sinh vì vợ con, dù đã có con cái lớn rồi, họ vẫn gánh trách nhiệm với gia đình, vẫn yêu thương và chăm sóc cả nhà không nề hà gì. Đàn ông dù có chơi bời một tí nhưng họ luôn hướng về gia đình mình.
Phụ nữ hay chê đàn ông Việt bởi vì họ trọng tư tưởng &’được voi đòi tiên’. Thú thực, có chồng rồi thì chán chồng. Chưa lấy được thì yêu đương nồng thắm, lấy được rồi thì kêu than đủ thứ. Nói chung, phụ nữ cũng lắm chuyện…! Chịu thương chịu khó cũng là một đặc tính tốt. Đàn ông ngoại thoáng nhưng vì văn hóa của họ quy định như thế. Chúng ta là người phụ nữ Việt, hãy cứ ăn cơm Việt, uống nước Việt và lấy chồng Việt. Không nên vì thấy những điểm khác của đàn ông ngoại mà chê bai người mình. Bởi, ở mỗi nơi có mỗi kiểu người, tốt xấu là do chúng ta nhận định. Đàn ông ngoại chưa hẳn đã tốt, bản thân họ sốn thoáng nhưng cũng không thể khẳng định, sự thoáng đãng ấy không khiến họ nghĩ, có vợ rồi nhưng quan hệ với cô gái khác, ôm hôn người khác là chuyện thường.
Vậy thử hỏi, nếu bạn là phụ nữ Việt, bạn có chấp nhận như vậy không. Bạn thích họ chỉ vì bạn đã quen với lối sống của người ngoại quốc, chỉ vậy mà thôi, chứ chưa hẳn, họ đã hơn đàn ông Việt… Và đặc biệt, tôi không thích những người phụ nữ chê đàn ông Việt, &’vơ đũa cả nắm’…
Theo VNE
Chuyện vợ chồng 8x Việt Mỹ của tôi
Đàn ông Việt cũng có những điểm tốt mà đàn ông phương Tây không có, nên khó mà biết được liệu rằng, lấy anh người yêu đầu tiên kia, em có hạnh phúc hơn lấy anh chồng Mỹ bây giờ không.
Năm nay em 26 tuổi, còn chồng em người Mỹ, 32 tuổi, là kỹ sư phần mềm. Hiện vợ chồng em đang sống ở thành phố Loveland, bang Colorado và đang chờ đón bé con đầu lòng sắp ra đời vào tháng 8 này. Em có đọc nhiều bài chia sẻ trên Eva tám, có những bài về cuộc sống gia đình, chuyện ngoại tình hay chuyện lấy chồng tây, qua đây em cũng xin chia sẻ câu chuyện thật của mình để mọi người có thêm cái nhìn nào đó về một cặp vợ chồng 8x Việt - Mỹ lần đầu kết hôn.
Trước khi quyết định bỏ lại gia đình, bạn bè sự nghiệp để theo anh, em cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, đau khổ. Gia đình nhà ngoại kịch liệt phản đối chuyện của bọn em. Phần vì em là con một, bố mẹ sớm ly hôn chỉ có mình mẹ nuôi nấng chăm sóc em, phần vì lo cho sức khỏe của em, phần nữa em lại đang có công việc rất tốt trong văn phòng một đại sứ quán tại Hà Nội. Mẹ em nhiều lần thẳng tay cho em mấy cái bạt tai xây xẩm mặt mày, hay những bài tâm lý chữ hiếu chữ tình, ngọt nhạt có, căng thẳng có, chiến tranh nóng, lạnh, viện trợ tâm lý từ họ hàng, không thiếu biện pháp gì mà mẹ em chưa áp dụng. Cuối cùng, theo tiếng gọi của tình yêu, em đã phải đi đường vòng, cố gắng xin được một suất học bổng đi New Zealand, và sau đó thì bỏ để sang Mỹ định cư cùng chồng.
Đôi khi nghĩ lại, em thấy mình quả thật gan to bằng trời mới có đủ nghị lực để đi được đến ngày hôm nay. Những đêm thức đến 2,3 giờ sáng viết bài luận, ôn tiếng anh, luyện phỏng vấn, rồi hôm sau 8g lại dậy đi làm. Thất bại nối tiếp thất bại nhưng quả thật ông trời không phụ lòng người. Cuối cùng em cũng xin được một xuất học bổng 100% tiền học ở trường Waikato. Gia đình em quyết định hỗ trợ tiền máy bay và một năm đầu sinh hoạt phí cho em đi học.
Đôi khi nghĩ lại, em thấy mình quả thật gan to bằng trời mới có đủ nghị lực để đi được đến ngày hôm nay. (ảnh minh họa)
Mặc dù đã có gần 3 năm yêu thương tìm hiểu trước khi quyết định nên duyên chồng vợ cũng như trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng lấy nhau rồi, anh chồng Mỹ nhiều phen khiến em uất ức không nói lên lời. Đỉnh điểm có lần em đã thu xếp quần áo đòi về Việt Nam. Phải công nhận là dù tây hay ta thì đàn ông không thể nào tự động đọc được suy nghĩ của người phụ nữ. Bài học này em đã ngấm từ những lần chiến tranh nổ ra. Ví dụ, nếu em muốn anh lau bát trong khi anh đang đọc báo, tốt nhất là em nên nói thẳng ra thay vì chờ đợi anh sẽ buông tờ báo tự động chạy ra giúp. Hay nếu đi chơi đâu anh có ngồiquá lâu, thì bọn em sẽ có mật ngữ ra hiệu cho nhau. Nói chung toàn những việc nhỏ nhặt nhưng nếu không nói rõ ngay từ đầu thì đàn ông khó mà tinh tế để hiểu được.
Một điểm mà em rất không bằng lòng là việc anh sử dụng "bad language", có lần cãi nhau rất lớn, anh đã không kiềm chế mà hét lớn câu nói không tế nhị với em, giống như câu chửi bậy ở mình đó. Trời ơi, em khóc hết nước mắt, kiên quyết đòi về vì không thể chấp nhận bị xúc phạm như vậy. Bố chồng em biết chuyện, hôm sau gọi chồng em ra ngoài nói cho một bài, rồi ông động viên em suy nghĩ cho kỹ.
Em với chồng ngồi lại, anh nói với em, chuyện chửi thề ở đây không phải là quá kinh khủng như trong văn hóa Việt. Khi nóng giận lên, đàn ông hay đàn bà cũng có thể văng ra mấy lời đó như anh và bạn gái cũ đã từng ném vào mặt nhau những lời khó nghe như vậy nhưng sau khi bình tĩnh cả hai đều xin lỗi nhau và không coi nó quá nghiêm trọng. Em cũng giải thích cho anh văn hóa của người Việt Nam và thỏa thuận em không chấp nhận nếu việc này xảy ra một lần nữa.
Tuy nhiên, em không thể phủ nhận chồng tây rất chịu khó bày tỏ tình cảm với vợ kể cả trước đám đông. Chồng em có thói quen nắm chặt tay vợ mỗi khi xuống xe, tối đi ngủ dù vợ đã ngủ mà quên không chúc chồng ngủ ngon anh vẫn hôn em và nói &'good night love, love you'. Ngay cả trước mặt bố mẹ chồng, anh vẫn hay nắm tay, hôn trán rồi nói yêu em mà không có chút gì e ngại. Điều này, với người yêu đầu tiên người Việt thì em hoàn toàn không thấy.
Có một câu quen thuộc mọi người vẫn hay nói, Tây hay Ta, đâu cũng có đàn ông tốt và chưa tốt, tốt rồi thì mình gắng giúp họ duy trì mà chưa tốt thì như chồng em nói, người vợ hãy bao dung và giúp đỡ chồng, cùng học ở nhau để trở nên tốt hơn. (ảnh minh họa)
Em đọc bài thấy nhiều chị nói về khoản kinh tế chồng tây rất rạch ròi, cái gì cũng chia đôi hoặc không để vợ quản lý tiền, cái này thì em thấy không đúng với vợ chồng em. Trước khi qua Mỹ, em đi làm tiền lương khá cao nên cũng có để dành được một chút mang theo. Nói là to với người Việt mình chứ thực ra cũng chỉ bằng hơn nửa tháng lương của chồng em. Ngày đầu tiên, em mở vali lấy hết tiền đưa cho chồng (lúc đó chồng em mới nghỉ việc để mở công ty riêng, hàng tháng hai vợ chồng có vỏn vẹn gần 2000 đô để chi tiêu và trả tiền nhà), anh ấy rất ngạc nhiên không nhận, nói em cất đi làm tiền riêng. Em nhất định không cầm, nói tiền của em mang sang anh cất đi lo chi tiêu cần thiết.
Ngay hôm sau, anh đưa em ra ngân hàng, nói họ thêm tên của em vào tài khoản của anh, nhưng lúc đó em chưa có số bảo hiểm xã hội hay giấy tờ gì trên đất Mỹ nên ngân hàng nói không làm được và khuyên anh nên mở một thẻ mới đứng tên cả hai bọn em. Em giữ thẻ này, hàng tháng anh bỏ vào đó gần 1000 đô để em chi tiêu, không hề kiểm tra xem em tiêu pha những gì, mua gì cho ai. Về sau này khi cuộc sống của bọn em khá hơn, mỗi tháng anh bỏ vào đó 2000 đô, và dặn em thỉnh thoảng mua gì cho bản thân.
Dù hiện giờ đang mang thai, không đi làm, lại rất khái tính, nhưng chồng luôn cố gắng khiến em không có cảm giác mình ăn bám. Hàng tháng, anh đưa em đi chợ người Việt, cách nơi chúng em sống khoảng hơn 1 giờ lái xe. Lúc nào trước khi vào cửa hàng, anh cũng nói em, cứ mua những gì em cần (mặc dù có lúc chúng em chẳng có nổi 500 đô trong tài khoản).
Có một câu quen thuộc mọi người vẫn hay nói, Tây hay Ta, đâu cũng có đàn ông tốt và chưa tốt, tốt rồi thì mình gắng giúp họ duy trì mà chưa tốt thì như chồng em nói, người vợ hãy bao dung và giúp đỡ chồng, cùng học ở nhau để trở nên tốt hơn. Em cũng từng có người yêu Việt Nam, chỉ là có duyên gặp nhau mà không nên duyên chồng vợ. Đàn ông Việt cũng có những điểm tốt mà đàn ông phương Tây không có nên khó mà biết được liệu rằng lấy anh người yêu đầu tiên kia em có hạnh phúc hơn lấy anh chồng Mỹ bây giờ không. Chỉ biết là em đã yêu và lấy người mình yêu, không có chút gì hối hận vì con đường mình đã chọn.
Nên chồng Tây và chồng ta cũng vậy, phải hiểu và chia sẻ với nhau, đó mới mang lại hạnh phúc được. Với người ở hai dân tộc khác nhau thì nên tìm hiểu văn hóa ứng xử của nhau, như thế sẽ dễ dàng cho cuộc sống gia đình. Ở đâu cũng có người này, người kia. Nên tốt nhất, hãy đi theo tiếng gọi con tim, tình yêu, chứ không nên phân biệt đàn ông Việt và đàn ông ngoại quốc.
Theo VNE
Lấy chồng tây, tôi sướng một đời Tôi chưa từng nghĩ, có ngày mình lại được xuất ngoại, được trở thành vợ của một anh chàng trai Tây đẹp trai, phong độ, giàu có. Ngày nhỏ, tôi có mơ ước trở thành hướng dân viên du lịch nên khi lớn lên, tôi quyết tâm phải thi vào ngành du lịch hoặc là ngoại ngữ, thế mới có cơ hội tiếp...