Ăn bát mì tôm con trai nấu cho mẹ ở cữ, nước mắt tôi nghẹn ngào vì uất hận
Tôi đã nghĩ đến việc chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi không thể nào nuôi nổi hai đứa con.
Là một người phụ nữ, tôi cũng mong muốn có được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên chồng con. Nhưng số phận tôi chưa từng có được điều đó. Chồng tôi là một kẻ vô tâm, vô tâm đến mức đáng sợ, đáng hận.
Hàng tháng anh đưa cho tôi một nửa lương như kiểu đã hoàn thành trách nhiệm. Sau đó, tôi chi tiêu thế nào, anh chưa một lần hỏi han đến. Nhưng đi đám cưới, tân gia, thôi nôi… anh đều bắt tôi phải đưa lại tiền. Có tháng, tôi túng đến độ phải về nhà mẹ đẻ vay tiền để mua thức ăn.
Hồi có bầu con trai đầu, tâm lý tôi thay đổi nên chẳng còn giữ được bình tĩnh, vui vẻ nữa. Vì thế vợ chồng tôi thường xuyên cãi nhau nhưng chồng tôi chưa một lần nhường nhịn vợ bầu. Ngược lại anh còn gân cổ tranh cãi, luôn cố giành phần thắng mặc cho tôi khóc cạn nước mắt. Thậm chí mỗi sáng đi làm, anh luôn dắt xe anh ra, để xe tôi lại trong nhà. Có lần tôi tự dắt xe xuống, vì sức yếu, lại cấn bụng nên xe ngã, đổ ập vào người tôi khiến tôi bị động thai. Sau đó, chồng tôi mới chịu dắt xe xuống sân giúp tôi.
Hồi có bầu con trai đầu, tâm lý tôi thay đổi nên chẳng còn giữ được bình tĩnh, vui vẻ nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi sinh con, anh cũng rượu chè bê bết. Cái áo, cái quần của mẹ con tôi hoàn toàn do mẹ tôi giặt giũ. Mẹ tôi thấy anh như thế cũng buồn thay tôi. Khi tròn 3 tháng, tôi chuyển về nhà mình ở. Chồng tôi vẫn thế, đi làm hôm về sớm hôm về muộn. Anh mua sẵn cho tôi một thùng mì tôm. Khi nào tôi đói thì tự nấu mì ăn. Lắm lúc con khóc, tôi vừa bế con vừa nấu mì mà nước mắt không sao kìm lại được.
Bố mẹ chồng tôi biết chuyện cũng mắng mỏ anh, bắt anh phải có trách nhiệm nhưng vô dụng. Anh vẫn chứng nào tật nấy. Con trai tôi hiện giờ được 8 tuổi, nó chưa từng nói thương bố vì anh không hề gần gũi con.
Cách đây một năm, tôi làm căng đòi ly hôn sau một trận cãi vã lớn. Lần đầu tiên anh xuống nước xin lỗi tôi. Rồi anh nói tôi hãy sinh tiếp cho anh một đứa con, anh hứa sẽ yêu thương, chăm sóc mẹ con tôi để bù đắp mọi thiệt thòi tôi đã gánh chịu. Vì tin chồng, vì không muốn con trai phải xa cha, tôi đã đồng ý.
Nhưng rồi bi kịch lại một lần nữa tái diễn. Bụng bầu 7 tháng, tôi vẫn phải nghỉ làm để ở viện chăm con trai bị thủy đậu. Chồng tôi chỉ ghé qua rồi lại về nhà ngủ. Tôi đau bụng sinh con, anh lèm bèm bảo tôi đợi mai hãy sinh, để yên cho anh ngủ. Bất đắc dĩ, tôi phải gọi cho em ruột mình qua đưa tôi đến viện.
Video đang HOT
Cầm bát mì tôm con trai nấu cho mẹ ở cữ, rồi nhìn cách con chăm em, nước mắt tôi nghẹn ngào rơi vì uất hận chồng.
(Ảnh minh họa)
Tới 10 giờ sáng hôm sau anh mới chạy qua. Khi đó, mẹ con tôi đã được chuyển ra phòng hồi sức. Em trai tôi thấy anh rể vô trách nhiệm nên giận lắm. Nó chỉ thẳng mặt chồng tôi nói gằn từng tiếng: “Nếu anh vẫn còn cái tính vô trách nhiệm này thì nhà tôi đem chị tôi về nuôi. Anh đừng có tưởng mình là ông trời nên muốn đối xử với chị tôi sao cũng được”.
Có lẽ bị em tôi dọa nên chồng tôi chịu ở lại viện chăm tôi suốt 5 ngày. Nhưng khi về nhà rồi, mọi chuyện lại trở về như cũ.
Chồng tôi lại mua cho tôi một thùng mì tôm. Có điều thùng mì này đủ các loại, chắc để tôi ăn cho đỡ ngán. Hôm nào anh về sớm thì mẹ con tôi có cơm ăn. Hôm nào anh về trễ thì mẹ con tôi tự xoay với nhau.
Còn đang ở cữ mà tinh thần tôi chẳng mấy vui vẻ. Mỗi khi anh về muộn, con trai 8 tuổi của tôi lại cắm nước nấu mì tôm rồi bưng lên cho tôi ăn. Trong lúc tôi ăn, thằng bé ngồi chăm em. Em khóc, nó lại bế em đặt lên đùi mình rồi cẩn thận vỗ vỗ mông cho em nín.
Cầm bát mì tôm con trai nấu cho mẹ ở cữ, rồi nhìn cách con chăm em, nước mắt tôi nghẹn ngào rơi vì uất hận chồng. Thằng bé thấy được, nó lại vỗ về tôi: “Mẹ đừng khóc, bà ngoại nói khóc là sau này mắt mẹ sẽ bị mờ. Mẹ ăn cho có sữa cho em bú nữa”. Mỗi lời con nói như nhát dao đâm vào tim tôi. Đau đớn, xót xa, tủi hận, chán chường. Mọi người ơi, tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân này đây? Nếu ly hôn, tôi không nuôi nổi hai con. Mà sống thế này mãi, chắc tôi phát điên mất.
Theo Trí Thức Trẻ
Khi nước mắt ngừng rơi, đàn bà tàn nhẫn hơn bao giờ hết!
Khi buồn, đàn bà sẽ khóc. Người ta nói, còn khóc tức là mọi việc vẫn còn được cứu vãn, nếu nước mắt ngừng rơi, họ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Chồng tôi, anh thường cáu kỉnh mỗi khi vợ khóc, thậm chí, đôi lần anh nói: "Đừng sướt mướt nữa. Đàn bà gì mà lắm chuyện, động tí đã rơi nước mắt". Anh than, nhìn đàn bà rớt nước mắt trông bực mình lắm.
Anh- người chồng đang sống cùng tôi là kẻ vô tâm nhất tôi từng thấy. Ngày còn yêu, anh tìm mọi cách để có được trái tim tôi, không ngừng chiều chuộng, săn đón, nhưng rồi khi về chung một nhà, anh ngày càng bộc lộ rõ bản chất của mình.
Khi tôi sinh con trai đầu lòng, anh vẫn ung dung vác túi đi làm, để mặc tôi với người mẹ già đã ngoài 60 tuổi. Mẹ tôi vừa phải chăm con, vừa chạy lo giấy tờ. Tôi đã gọi hàng chục cuộc điện thoại để anh vào "hỗ trợ" mẹ làm giấy tờ nhập viện, anh vẫn báo: "Việc bận lắm".
Chiều hôm đó, con trai chào đời, anh vào ngó con một tí lại về nhà nghỉ ngơi. Mẹ anh từ quê gọi điện cũng bảo anh vào với vợ, nhưng anh: "Úi xời" một cái thật dài.
Những ngày tôi ở cữ, mẹ chồng ra chăm, anh ỷ có mẹ nên chẳng đụng tay, đụng chân vào việc gì. Anh nói, việc của đàn bà, anh không làm. Anh hùng hồn tuyên bố: "Đàn ông là phải làm việc lớn, lo chuyện vĩ mô, còn bếp núc là chuyện đàn bà".
Anh nói, nhưng anh đâu nghĩ, số tiền anh mang về đưa cho vợ mỗi tháng có đủ để chi tiêu? Trong khi, gia đình có 3 người lớn (anh, tôi và mẹ chồng) cùng 1 đứa trẻ con. Có những tháng vì thiếu thốn, tôi vẫn phải gọi điện xin tiền mẹ đẻ.
Cũng vì anh ngày càng thay đổi, nên vợ chồng tôi thường xuyên có va chạm, khúc mắc. Khi tôi giận hờn, cáu gắt, anh không còn quan tâm, an ủi, thay vào đó là sự chì chiết, nói vợ là kẻ ăn bám chồng.
Những lời chồng nói, tôi vẫn nhớ như in, thậm chí đôi lần, khi tôi đang nằm xem phim, anh ném điều khiển nói rằng: "Ở nhà không làm gì thì kiếm việc mà làm, còn nằm bắc chân xem phim". Anh nói, nhưng anh có nhìn đứa con đang ấm hơi sữa nằm ôm mẹ?
Tôi ở nhà cũng vì bất đắc dĩ, con chưa tròn 3 tháng tuổi, nó cần có tôi bên cạnh. Nếu con đã cứng cáp, tôi việc gì phải nằm ở nhà trông chờ vào đồng lương của anh. Nhiều lúc, tôi cảm thấy đau đớn, tủi thân vô cùng.
Mẹ chồng ra ở cùng để chăm cháu, mỗi lần vợ chồng tôi va chạm bà ra mặt bênh vực con trai. Bà trách tôi chồng nói một câu, vợ lại cãi chem chẻm còn ra thể thống gì. Còn anh, được mẹ bênh càng được đà lấn tới.
Khi đàn bà hết yêu họ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết (Ảnh minh họa).
Rồi anh sa đà vào những cuộc nhậu thâu đêm, anh đi sớm về khuya mặc vợ dại con thơ vò võ. Chưa dừng lại ở đó, anh còn cặp bồ với cô cắt tóc gội đầu ở ngõ bên. Nhiều lần chứng kiến cảnh chồng chở nhân tình sau xe, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Tôi đã thủ thỉ to nhỏ, tìm cách giữ chồng nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Có những đêm nằm bên chồng mà tôi nhận rõ sự cô đơn. Cả đời, tôi đâu mong ước gì cao sang, tôi chỉ cần chồng thương vợ, đừng thờ ơ lạnh nhạt là tôi hạnh phúc lắm rồi.
Tôi thầm mơ về những ngày vợ chồng còn yêu thương mặn nồng, mỗi lần đi ngủ, anh lại ôm vợ vào lòng thủ thỉ... Nhưng tất cả đã rời xa mất rồi.
Có lẽ, chồng tôi không còn yêu vợ, nên anh mới vô tâm, phản bội vợ như thế. Tôi khóc nhiều lắm, có lúc tuyệt vọng, nhưng nhìn con, tôi lại không đành lòng...
Nếu anh đã tuyệt tình như vậy, từ nay về sau, tôi sẽ không cầu xin anh nữa. Tôi tự hứa không rơi nước mắt vì người đàn ông như thế nữa, tôi sẽ sống cho tôi, cho con trai.
Nếu trước đây, làm được đồng nào tôi đều cắc củm để dành, để lo cho gia đình, thì giờ tôi để dành một khoản để mua sắm, làm đẹp và chăm lo cho bản thân.
Từ nay, thay vì mỗi đêm ngồi chờ chồng bên mâm cơm nguội ngắt, gọi điện tra khảo anh đi đâu với ai giờ này chưa về, tôi bình thản lo cho mình, cho con. Tôi trở nên lầm lì, ít nói.
Từ ngày hiểu ra, tôi không còn khóc nữa, bởi tôi đã khóc quá nhiều rồi. Nước mắt tôi đã cạn khô sau những đêm khóc thầm mệt mỏi.
Tôi làm gì còn nước mắt để mà khóc nữa. Chồng không yêu mình, tôi sẽ yêu lấy bản thân tôi. Tôi đã đủ mạnh mẽ để học cách yêu mình.
Đàn bà ơi, thôi đừng khóc nữa, với những kẻ làm ta đau, nước mắt dành cho họ nào có ích gì. Hãy thương lấy mình, mỉm cười mà bước tiếp trong cuộc đời..
Theo Afamily
Cái thai không đúng hẹn (Phần cuối) Đây chính là sự thật mà Xuân phải chấp nhận, rằng nhiều khi tình yêu không có chỗ cho sự cao thượng. Cô hiểu được tâm tư của Nghĩa, anh sẽ không muốn nuôi một đứa trẻ mà nó được tạo ra từ cô và một người đàn ông khác. Trong mọi tình huống, con người ta luôn có cách thích nghi. Trong...