Âm mưu thâm hiểm của mẹ chồng
Những tưởng mẹ chồng là người ăn chay niệm phật thì nhất định phải là người có tâm có đức nhưng thật không ngờ bà lại nhẫn tâm như thế.
Chỉ vì sinh con gái, tôi bị cả nhà chồng hắt hủi
Tôi lấy anh đã tròn 2 năm. Tuy không ở chung nhà nhưng tôi đã cảm thấy mệt mỏi khổ sở vô cùng với cảnh làm dâu. Những tưởng mẹ chồng là người ăn chay niệm phật thì nhất định phải là người có tâm có đức nhưng thật không ngờ bà lại nhẫn tâm như thế. Tất cả cũng chỉ bắt nguồn từ việc tôi không sinh ra cho bà được một đứa cháu trai.
Cũng như bao cặp vợ chồng khác, chúng tôi đến với nhau bởi từ một tình yêu. Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo giáp gianh với Hà Nội. Còn anh thì ở một huyện mà sau này người ta sáp nhập lại gọi nó là Hà Nội 2.
Cuộc sống của vợ chồng trẻ vốn đã khó khăn vất vả, lại luôn bị mẹ chồng soi mói, điều khiển từ xa khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Hồi mới yêu và thời gian đầu sau khi cưới, tôi rất được lòng mẹ chồng và gia đình chồng. Mọi người quý tôi bởi tôi thông minh nhanh nhẹn và tháo vát. Đặc biệt họ thích tính cách “ruột để ngoài da” của tôi. Họ nói: tính cách đó khó mà biết thù hằn ghen ghét ai.
Còn chồng tôi thì khác hẳn. Anh chín chắn hơn tôi, ít nói hơn tôi, hay trầm ngâm suy nghĩ hơn tôi và cực kì gia trưởng.
Vừa cưới nhau được 1 tháng, tôi rơi ngay vào cảnh thất nghiệp bởi trước lúc cưới, tôi đang làm cho môt công ty tư nhân, nhưng rồi do làm ăn thua lỗ họ giải thể. Trong lúc đang đi tìm việc khác thì phát hiện mình có bầu. Vậy là ý định tìm việc dập tắt. Tôi không thể xin được việc ở chỗ nào và cũng không ai muốn chứa chấp một đứa bụng mang dạ chửa như tôi.
Video đang HOT
Chồng tôi khi đó cũng khuyên tôi rằng :”Thôi em cố ở nhà dưỡng thai, khi nào sinh con xong thì xin việc trở lại”. Tôi đành chấp nhận.
Với mấy triệu tiền lương của chồng, tôi phải cố gắng lắm mới xoay xở đủ với tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà. Biết thân biết phận, tôi tiết kiệm tới mức tối đa, không cho phép mình được hoang phí. Thậm chí ăn cùng mâm cơm miếng ngon cũng dành cho chồng bởi chồng đi làm vất vả. Tôi không dám tẩm bổ một thứ gì hết, sữa không dám uống 1 giọt dù mình đang bụng mang dạ chửa.
Mẹ chồng tôi ở quê thỉnh thoảng lên thăm con gái thì tiện vào thăm vợ chồng tôi. Bà chứng kiến cảnh tôi ở nhà không đi làm thì khó chịu ra mặt. Bà mắng tôi là lười cho dù tôi có giải thích thế nào đi chăng nữa. Bà nói: “Tay chân đầy đủ sao không tự đi làm kiếm tiền nuôi bản thân mà lại dựa dẫm vào chồng như thế? Ngày xưa thời của chúng tôi, chửa vượt mặt mà còn phải vác bụng ra đồng rồi đẻ luôn ngoài đồng kia kìa. Chưa gì chị đã hành hạ con tôi”. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.
5 giờ sáng hôm sau, bà đứng chống nạnh đầu giường bắt tôi dậy nấu cơm ăn cho chồng đi làm mặc dù lúc đó mùa đông trời còn đang tờ mờ tối, rét căm căm. Bà dạy tôi không được phép sống theo kiểu ở thành phố, sinh ra ở quê thì phải theo nề nếp ở quê.
Vậy là dù còn đang buồn ngủ díp mắt nhưng tôi vẫn phải lóc cóc dậy sớm để cơm nước phục vụ chồng. Phải nói thêm rằng, hồi mang bầu tôi bị ốm nghén liên tục, nôn mật xanh mật vàng nên không ăn uống được gì, đêm thì mất ngủ, trông người cứ gầy xơ gầy xác. Nhưng với mẹ chồng, bà luôn cho rằng tôi sung sướng.
Mẹ chồng ra chơi, tôi đi chợ mua thêm chút thức ăn gọi là cải thiện chứ không ít quá thì sợ không ai dám gắp. Nhưng không ngờ mẹ lại nhíu mày khi thấy tôi dọn mâm. Sau bữa đó, mẹ gọi tôi lại và bắt tôi ghi sổ chi tiêu hàng tháng, thỉnh thoảng mẹ sẽ kiểm tra.
Tôi thấy sốc vì đề nghị của mẹ, bởi chưa thấy một bà mẹ chồng nào quản lý con dâu như thế nhưng rồi cố nhịn và làm theo ý mẹ để cho êm cửa êm nhà, vả lại tôi nghĩ ghi sổ sách thế cũng là cách để mình quản lý chi tiêu tốt hơn. Vậy là tôi răm rắp làm theo.
Thu nhập của chồng không cao, công việc lại bấp bệnh nên việc chi tiêu trong gia đình đối với tôi quả thực là một sự khó khăn. Tôi phải dè xẻn từng tí một. Nhiều lần đến tháng mà chưa có lương tôi đành phải vay mượn bạn bè hoặc thi thoảng được anh trai dấm dúi cho chút ít để chi tiêu. Thế nhưng mẹ chồng tôi không hiểu, lúc nào mẹ cũng nghĩ rằng chồng tôi kiếm ra tiền và tôi đang ăn không ngồi rồi trên sức lao động của con bà. Nhìn bảng chi tiêu bà cứ mắt tròn mắt dẹt bởi với bà nó quá nhiều so với ở quê.
Rồi đứa con gái của tôi cũng ra đời. Nhưng buồn thay nó lại không được chào đón như những đứa trẻ khác.
Cái Tết đầu tiên tôi cho con về thăm ông bà nội cũng là cái Tết thấm đầy nước mắt. Chồng đi chơi với bạn bè, đi chúc Tết họ hàng thâu đêm suốt sáng, để mặc 2 mẹ con đánh vật với nhau từ sáng tới đêm. Con quấy khóc mà chẳng ai đỡ đần. Ông bà thấy cháu khóc quá chỉ ngó nghiêng dăm câu bà điều rồi đi thẳng. Đến bữa ăn, cả nhà ăn cơm trước, còn tôi vừa ôm con vừa ăn sau. Nhiều lúc tủi thân phát khóc.
Trời rét, thấy tôi cẩn thận bao bọc cho con bà ngứa mắt và lôi con bé ra giữa sân tắm lúc 5 giờ chiều. Bà mắng tôi vẽ chuyện. Bà bảo: “Cho nó ra ngoài cho dạn nắng dạn gió”. Trong khi đó con bé nhà tôi mới được có 5 tháng. Tôi buốt hết ruột nhìn con mà không biết kêu ai, kêu chồng chồng cũng chẳng nói gì.
Ngay cả việc tôi muốn cho con dùng chậu rửa mặt riêng với chậu đựng tã lót, vệ sinh cũng bị mẹ chồng lườm nguýt.
Hôm vừa rồi mẹ chồng gọi điện cho mẹ đẻ tôi nói rằng muốn mua một căn nhà nhỏ cho chúng tôi đỡ phải đi thuê nhà. Nhưng bà nói bà chỉ có 200 triệu. Còn lại bên nhà tôi phải lo hết. Mẹ tôi sững sờ trước đề nghị đột ngột này của bà. Mẹ tôi cũng tâm sự: “Giờ 2 vợ chồng tôi cũng già cả rồi, lương hưu cũng chẳng có, toàn phải sống dựa vào 2 thằng con trai. Giờ tôi lấy đâu ra số tiền lớn để mua nhà cho con gái đây. Ngay cả 2 thằng con trai tôi cũng chưa lo gì được cả.” Nghe thấy thế bà mẹ chồng tôi có vẻ bực mình rồi cúp máy. Kể từ đó bà lại đối xử với tôi càng thêm khắt khe.
Cưới em gái chồng, bà bắt vợ chồng tôi phải mừng em chục triệu bởi nhà chỉ có mỗi cô em út bé bỏng. Rồi bà liên tục bắt tôi phải trả nợ bà số tiền đã đầu tư vào việc học hành của chồng tôi khi chưa cưới trong khi hoàn cảnh tôi thì đang vô cùng khó khăn, tiền ăn phải tính từng bữa.
Tôi cảm thây vô cùng mệt mỏi, đã phân tích lại để bà thấu hiểu thì bà cho rằng tôi láo, tôi dám cãi lại bà, rồi tôi ki bo, hẹp hòi. Cuộc sống cứ thế trôi qua, tuy không ở cùng nhưng những cuộc điện thoại những lời nói đay nghiến của bà khiến tôi vô cùng khổ tâm. Chồng tôi thì lại nhu nhược và chỉ bênh mẹ, kể từ khi có con anh cũng chẳng quan tâm đến mẹ con tôi nữa, anh bảo anh thấy mệt mỏi. Có lần nói nhiều anh còn điên lên tát tôi mấy cái.
Giờ đây tôi đang phải chịu rất nhiều áp lực, tôi đã đề nghị anh nếu không sống được thì li dị. Anh đồng ý ngay lập tức. Hóa ra mẹ con anh đã cố tình bàn tính để đẩy tôi vào thế này. Anh cũng nói luôn: Để tôi nuôi con thêm vài tháng nữa cho cứng cáp thì sẽ bắt con về nuôi. Tôi không ngờ nhà chồng tôi lại đối xử với tôi như vậy. Thảo nào có lần bố chồng đã nói: “Nếu không đẻ được con trai thì cho thằng Hùng đi kiếm bên ngoài”.
Giờ tôi mới biết ban đầu họ vun vén cho con trai lấy tôi là bởi tuổi tôi hợp với tuổi con trai họ và họ xem bói rằng tôi sẽ đẻ ra con trai, nhưng không ngờ đó lại là con gái. Dù sao cháu của bà thì bà vẫn muốn nuôi và muốn tôi phải ra đi tay trắng. Giờ tôi muốn ly hôn nhưng tôi sợ sẽ không được quyền nuôi con bởi tôi không có việc và không có nhà ở Hà Nội. Tôi biết phải làm sao?
Theo VNE
Sự trở lại của phi thuyền 'xác sống'
Suốt 17 năm dài trôi dạt trong cuộc hành trình đơn độc xuyên không gian lạnh giá, giờ đây tàu du hành "xác sống" đang trở về với nền văn minh đã từng từ bỏ nó.
Mô phỏng phi thuyền ISEE-3 - Ảnh: NASA
Sau 36 năm trong vũ trụ, tàu du hành quốc tế "Thám hiểm mặt trời - trái đất 3" (viết tắt ISEE-3) dường như vẫn trong tình trạng hoạt động tốt. Kể từ khi được phóng lên không gian vào năm 1978, nó suýt nữa chấp nhận số phận là bị mục nát mà không ai đoái hoài đến, trừ cơ hội lao đầu vào mặt trăng mà nó đã bỏ lỡ. Bị Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) từ bỏ vào năm 1997, ISEE-3 rơi vào cuộc hành trình vô định xuyên qua khu vực vòng trong của hệ mặt trời. Tuy nhiên, giờ đây một nhóm các nhà khoa học đã bắt được liên lạc với phi thuyền bị ruồng bỏ, bước đi đầu tiên trong nỗ lực kéo nó về quỹ đạo trái đất.
"Chúng tôi tự gọi mình là chuyên gia khảo cổ học - công nghệ", tờ The New York Times dẫn lời Dennis Wingo, kỹ sư và doanh nhân khởi nghiệp đang đặt mục tiêu vào những "đồ cổ" đã bị NASA vứt bỏ. Công ty của ông Wingo, gọi là Skycorp, đã bắt đầu khởi động cuộc chạy đua hồi sinh phi thuyền ISEE-3 từ tháng 4. Đến cuối tháng 5, nhờ vào kính thiên văn vô tuyến tại Đài quan sát Arecibo ở Puerto Rico, nhóm Skycorp đã thành công khi bắt liên lạc được với phi thuyền xa xôi. Thành tựu này đã giúp công ty của Wingo trở thành tổ chức tư nhân đầu tiên điều khiển được một tàu du hành nằm ngoài quỹ đạo trái đất. Bất chấp những trở ngại, quá trình kết nối và dẫn dắt diễn ra suôn sẻ, và Wingo cho hay nhóm của ông sẽ sẵn sàng khai hỏa động cơ của ISEE-3 trong vòng vài tuần nữa.
NASA đã phóng ISEE-3 vào năm 1978, lúc đó Tổng thống Mỹ Jimmy Carter và cơ quan này đã sử dụng nó cho vài sứ mệnh không gian trước khi cho về hưu vào năm 1997. Phi thuyền đã xoay quanh mặt trời ở khoảng cách giữa mặt trời - trái đất, cho phép các chuyên gia lần đầu tiên quan sát các chùm electron và proton tốc độ cao dưới dạng gió mặt trời trước khi chúng đập vào địa cầu. Kế đến, ISEE-3 được giao một sứ mệnh khác, di chuyển quanh mặt trăng và trái đất để đón đầu sao chổi Giacobini-Zinner khi nó quét cái đuôi dài vào tháng 9.1985. Sau đó, NASA tận dụng ISEE-3 cho vài cuộc quan sát tiếp theo về không gian liên hành tinh trước khi cho nó về hưu vào năm 1997. Kể từ đó, phi thuyền xoay quanh mặt trời theo quỹ đạo 355 ngày. Giống như chiếc xe đua cùng chạy trên đường đua, ISEE-3 sẽ bắt kịp và vượt qua địa cầu trong 2 tháng nữa.
Đó là điều mà tiến sĩ Robert W.Farquhar, chịu trách nhiệm dẫn dắt quỹ đạo bay của ISEE-3, từng nhắm đến, với mục tiêu quan sát gió mặt trời từ nhiều điểm khác nhau và sau đó nghĩ cách sử dụng phi thuyền này để đến thăm sao chổi Giacobini-Zinner.
Việc này đã chọc giận các nhà khoa học mặt trời, những người cáo buộc chuyên gia trên đã cố tình "đánh cắp" phi thuyền dành cho sứ mệnh nghiên cứu sao trung tâm vào việc khác. Tuy nhiên, tiến sĩ Farquhar chỉ cho rằng mình thi thoảng mượn con tàu và lại hoàn trả vào chỗ cũ. Sau khi bay ngang Giacobini-Zinner thành công, ISEE-3 vẫn còn dư dả nhiên liệu, nên 3 đợt đốt tên lửa vào năm 1986 đã đẩy nó vào vị trí cách bề mặt chị Hằng 48 km vào ngày 10.8.2014. Lực hấp dẫn khi bay ngang mặt trăng có thể đẩy ISEE-3 vào quỹ đạo trái đất, và tiến sĩ Farquhar cho rằng Mỹ có thể điều động tàu con thoi để kéo nó xuống mặt đất, nhưng NASA cuối cùng quyết định từ bỏ vì lý do chi phí tốn kém, cho đến khi công ty của Wingo quyết định can thiệp.
Hiện ông Wingo đang thuyết phục NASA sử dụng hệ thống của mình để xác định chính xác đường di chuyển của ISEE-3, từ đó tính toán đợt đốt nhiên liệu cần thiết để đặt nó vào quỹ đạo trái đất.
Theo TNO
Vận động viên leo núi sống lại sau 25 năm bị chôn vùi dưới băng Anh Vail người Thụy Sĩ năm 1962 cùng đoàn thám hiểm leo núi gặp tai nạn tuyết lở và bị chôn vùi suốt 25 năm khi đang ở một đỉnh dốc dãy Alps. Năm 1987, một nhóm thám hiểm tình cờ phát hiện di thể của anh bị đóng băng và đưa về Viện nghiên cứu y học Nise của Pháp. Người phụ...