Âm mưu cay độc
Linh không ngờ rằng người đàn ông cô tin tưởng, coi như mạng sông của mình lại bôi bạc đên thê…
Có với nhau môt mặt con, Linh vân tưởng cuôi cùng cuôc đời cũng mỉm cười với mình, cho mình môt mái nhà hạnh phúc với người đàn ông thương yêu mình hêt mực. Thê nhưng cuôc sông này có bao điêu không ngờ. Người đàn ông mà cô tin tưởng gửi trọn cả cuôc đời cũng như toàn bô tài sản của người mẹ già đê lại, không những phản bôi mà còn ruông rây cô cùng đứa con gái bé bỏng.
Duyên thây hôi hân, hôi hân vì giá như cô vân kiên quyêt giữ vững lâp trường trôn tránh gặp gỡ, bỏ ngoài tai những lời tán tỉnh đường mât của bao gã trai thì cô không phải khôn cùng đên thê này. Và giá như, người mà cô gât đâu đông ý không phải là Tuyên…
Trước Tuyên, có rât nhiêu chàng trai vì cảm phục, ngưỡng mô cô gái hiên lành, xinh xắn nhât khu đã không quản ngày đêm túc trực ở nhà Linh. Thê nhưng trái tim non nớt vôn đã chịu tôn thương và ám ảnh khi nhìn thây người mẹ còm cõi của mình nhiêu đêm khóc thâm vì chưa nguôi nôi đau bị chông phụ bạc… Linh lạnh lùng không đê ý đên bât cứ anh chàng nào, họ đên hoặc là ngôi môt mình, hoặc là nói chuyên với mẹ Linh rôi lại cut cút ra vê trong buôn râu.
Linh làm sao có thê quên những ngày cơ cực, hai mẹ con tha hương, lăn lôn trong căn phòng đi thuê chât chôi và lúc nào cũng bôc mùi âm môc. Quên sao được khi người đàn ông mà cô gọi là cha nghiêm nhiên đưa môt người phụ nữ khác vào nhà thay thê mẹ cô và đuôi thẳng hai mẹ con ra khỏi nhà… Tât cả những điêu đó khiên cô sợ. Cô sợ rôi cuôc đời mình lại rơi vào chính cái bi kịch của cuôc đời mẹ. Sợ nêu cô trót nặng lòng với ai, người đó sẽ bỏ rơi cô… Bởi vây Linh dặn lòng mình không cho phép mình dao đông trước bât kỳ ai!
Rôi Tuyên xuât hiên, Tuyên tuyêt nhiên không tỏ thái đô gì với cô, không vôn vã, săn đón và “múa mép” như bao gã đàn ông trước đó. Khi trông thây Linh, vẻ mặt Tuyên hờ hững như thây bao cô gái bình thường khác trên đường. Thi thoảng, Linh đê ý thây những lúc mẹ đây cái xe phở ra đâu công vât vả, Tuyên hay giúp đỡ bà và dọn dẹp cái hàng phở vỉa hè cho bà khi hêt hàng. Trong Linh, phân cũng cảm phục nghĩa cử của Tuyên, phân suy xét có lẽ Tuyên là chàng trai duy nhât không xâu như cô vân tưởng.
Video đang HOT
Cuôi cùng thì bô mặt thât của Tuyên cũng lô rõ… (Ảnh minh họa)
Anh chàng sinh viên năm cuôi vân sáng sáng qua nhà Linh dọn hàng giúp hai mẹ con trước khi đạp xe đên trường. Dân dà, Linh tiêp xúc và nói chuyên với Tuyên bằng lòng biêt ơn… Biêt Tuyên là con nhà giàu nhưng vân kiên quyêt thuê nhà trọ hạng thường, lóc cóc đạp xe đạp đi học… mẹ Linh cũng có ý vun vào cho con gái.
Lửa gân rơm lâu ngày cũng bén. Tình yêu đên cũng thât nhanh khi Linh từ cảm phục sang ngưỡng mô vẻ đạo mạo, chín chắn của Tuyên nhât là khi chuyên tình đó được mẹ Linh ủng hô nhiêt tình. Bà nói rõ thiêt hơn với con gái và khẳng định: “Cuôc đời mẹ là khác, con đừng vì mẹ mà đánh mât cơ hôi hạnh phúc cho mình”…
Niêm tin đặt vào Tuyên càng được nhân lên khi mẹ Linh không may bị tai nạn và mât. Trong suôt quãng thời gian đau đớn và tuyêt vọng đó, Tuyên luôn ở bên cạnh Linh, đông viên và giúp đỡ cô rât nhiêu. Lòng trắc ân, cảm giác được dựa dâm lúc cô đơn nhât đã khiên Linh hoàn toàn bị Tuyên chinh phục. Bản thân cô nhiêu lúc vân không ngờ rằng mình có thê nằm trong vòng tay môt người đàn ông môt cách thoải mái như vây.
Hai năm sau, đám cưới được tô chức. Linh những tưởng từ nay cuôc đời mình sẽ sang môt trang mới. Cô sẽ xây dựng cho những đứa con của mình môt ngôi nhà ăm ắp tiêng cười, có cả cha và mẹ. Những âp ủ và giâc mơ vê môt ngôi nhà hạnh phúc đã che khuât tâm mắt của Linh, cô không nhân ra môi buôi tôi khi trở vê nhà, ánh nhìn hờ hững công với nụ cười khây của Tuyên khi trông thây cô đang tíu tít vừa hát vừa nâu ăn…
Linh sinh con chưa đây tháng, Tuyên dân môt cô gái vê nhà và tuyên bô đây mới là người Tuyên muôn lây làm vợ. Đâu óc quay cuông khi Tuyên ném tung quân áo của hai mẹ con Linh và đuôi ra khỏi nhà.
Tuyên hât hàm vênh vào đứng giữa nhà tuyên bô: “Gái xinh đây đường, tưởng ngon cơm lắm đây! Chẳng qua cũng vì cái nhà mặt phô gắn nhãn con gái đôc đinh nên đây mới thèm ngó đên. Bây giờ ngôi nhà, tiên đã nằm gọn trong tay tôi, cô khôn hôn tự nguyên ra đi tôi còn cân nhắc. Bằng không…”.
Linh gạt nước mắt, bê con ra khỏi ngôi nhà của mình, miêng cười chua xót. Cuôi cùng thì bô mặt thât của Tuyên cũng lô rõ. Cô không ngờ rằng người đàn ông mà bây lâu cô coi như mạng sông của mình lại bôi bạc đên thê…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin một ngày mai
"Này em hỡi con đường em đi đó con đường em theo đó đúng hay sai em,xa nhau rồi thiên đường thôi lỡ". Lời bài hát làm đau nhói trái tim em. Đã nhiều đêm rồi em không còn nhớ nỗi mình em chơ vơ trong bóng đêm nhớ về anh với bao kỉ niệm.
Ngày đó mình thật hạnh phúc phải không anh? Những đêm đông lạnh buốt mình cùng nhau đi suốt đoạn đường về, có lần anh đã nói: "Anh muốn mình mãi là của nhau em nhé! Em hứa sẽ mãi mãi yêu anh, sẽ ở cạnh anh đến cuối cuộc đời". Em đã không thực hiện được lời hứa đó với anh, em bỏ lại tất cả sau lưng em những lời nói chân thành, những lời van xin tha thiết, em vẫn còn yêu anh nhưng em còn muốn nhiều điều khác nữa.
Em thích những lời nói ngọt ngào, thích hoa hồng và những món quà mà em nghĩ nó sẽ làm cho em xinh đẹp hơn. Em đã gạt anh ra khỏi cuộc đời em mà không cảm thấy hối tiếc, có nhiều lần mình đã cùng nhau khóc em cũng thấy xót xa cho anh và cho cả em, rồi áp lục tù phía gia đình, từ người ấy em không còn giữ vững lập trường em buông xuôi tất cả và mình mất nhau từ đó.
Gần 8 năm rồi em vẫn không thể quên, vẫn chưa chấp nhận đã không còn anh trong đời. Những lúc em hạnh phúc thì em lại nhớ anh không biết giờ đây anh đang làm gì? Rồi những đau thương, mất mát mà cuộc sống cố tình mang đến cho em thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn nữa.
Anh không phải là người yêu đầu tiên nhưng có lẽ anh là người duy nhất mà em đã yêu, khi em hiểu được điều này thì đã quá muộn rồi phải không anh? Có lần không biết có phải vô tình hay đó là sự trùng hợp mà anh nói với em nghe anh hát bài này hay lắm "Bàn tay anh nhỏ bé biết làm sao che cho em hay anh chỉ là người đứng bên lề đời em.
Giờ đây em hiểu có khi cả đời người ta cũng không thể quên được một người. Còn lại đây một buổi chiều ướt cơn mưa, còn lại đây sương mù đường vắng tiễn đưa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn chờ anh Đã bao nhiêu lâu rồi anh nhỉ, từ giáng sinh năm ngoái. Vậy là hơn nửa năm rồi đấy anh ah. Hơn nửa năm rồi nụ cười của anh không dành cho em nữa, ánh mắt của anh không hướng về phía em nữa, và em cũng không còn được cảm nhân sự bình yên ấm áp trong vòng tay của anh nữa....