Ám ảnh vì mơ ngoại tình với người đàn ông khác
Sau khi đọc bài báo về giấc mơ ngoại tình, tôi chợt thấy mình trong đó. Câu chuyện của tác giả dường như có một chút gì đó giống với tôi.
Hai vợ chồng tôi đã lấy nhau được bốn năm và bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khó khăn nhất của những năm đầu trong hôn nhân. Tình cảm của vợ chồng trẻ lên xuống như hình sin, lúc ngập tràn trong những nồng nàn hạnh phúc, lúc lại cãi nhau đến mức chẳng muốn thấy mặt. Cả hai đều đang trong thời kỳ lập nghiệp, chưa có của ăn của để. Những khó khăn về kinh tế ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm vợ chồng. Nó làm cho chúng tôi yêu thương nhau hơn, cùng đồng cam cộng khổ vượt qua chông gai, nhưng cũng không ít lần nảy sinh mâu thuẫn chỉ vì chi tiêu hạn hẹp.
Trong mơ tôi ngoại tình với người đàn ông khác. Ảnh minh hoạ
Nhớ lại lúc mới yêu, chúng tôi không nặng lời với nhau bao giờ. Vì vậy, sau khi lấy nhau, những trận cãi vã làm tôi vô cùng hụt hẫng. Hình tượng một chàng trai với biết bao ưu điểm, một mẫu người hoàn hảo lý tưởng nhanh chóng sụp đổ. Tôi phát hiện ra vô số điểm xấu của chồng. Anh nóng tính trong mọi chuyện, hút quá nhiều thuốc lá, thích chơi game cả đêm… Tôi đã cố gắng khuyên bảo, nhưng tác dụng không nhiều. Anh có sự thay đổi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, và sau đó lại lặp lại những thói quen cũ.
Tôi tìm hiểu trên sách báo, thấy người ta có nói rằng: Một trong những sai lầm của phụ nữ là cố gắng thay đổi người đàn ông của mình, vì những gì đã là bản chất thì không thể thay đổi được. Phải chăng chồng tôi có bản chất ham chơi? Sau này mẹ con tôi có khổ khi chồng vẫn tiếp diễn những tật xấu ấy? Tôi hoang mang, lo sợ mà không dám kể với ai, vì trong mắt mọi người, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy chán chồng thực sự.
Video đang HOT
Những khó khăn trong công việc, sự eo hẹp trong kinh tế cộng với những áp lực trong cuộc sống với gia đình chồng làm tính tình tôi trở nên gắt gỏng, khác xa với cô gái hiền dịu, nết na năm nào. Tôi đã từng muốn buông xuôi, giải thoát khỏi cuộc sống bí bách, hay chí ít là có một người hiểu tâm sự của mình, không phải giấu giếm những phiền muộn trong lòng. Thế rồi, những mong muốn ấy của tôi trở thành hiện thực, nhưng chỉ có điều, đó là sự thật ở… trong mơ. Đến tận bây giờ, những giấc mơ ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi không rời.
Trong giấc mơ ấy, chồng tôi đi làm, tôi ở nhà và nằm trên giường với một trai lạ. Hai người hai bên, không hề có sự động chạm về thể xác, chỉ đơn giản là nằm tâm sự với nhau. Những uất ức trong cuộc sống của tôi được người đàn ông lạ mặt lắng nghe, thấu hiểu. Tôi như tìm thấy tri kỷ, vì chưa có ai hiểu mình như thế. Bỗng dưng chồng tôi về, gọi tên tôi trong niềm vui. Nhưng khi bắt gặp cảnh tượng ấy, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng đáng sợ, ghê tởm khi thấy vợ mình nằm bên cạnh người khác. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi. Tôi bật dậy chạy theo, nhưng bóng anh mất hút và không nhìn thấy đâu nữa. Tôi hét gọi tên anh, tìm anh khắp nơi nhưng vô vọng. Cảm giác tội lỗi vì phản bội chồng dâng trào. Tôi không cần người tri kỷ ấy nữa, mà chỉ muốn chồng trở về, để tôi xin lỗi và giải thích dù chỉ một lần. Tôi chưa làm gì đi quá giới hạn, tôi chỉ có mình anh thôi. Nhưng cuối cùng, chỉ có một mình tôi giữa màn đêm lạnh lẽo. Tôi chợt thức giấc, thấy nước mắt chảy đầm đìa, còn chồng thì vẫn đang say sưa ngủ. Tôi ôm thật chặt lấy anh, và mừng thầm vì đó chỉ là giấc mơ. Tôi chẳng có tri kỷ nào cả, và anh cũng không rời bỏ tôi, vẫn ở đây, ngay bên cạnh tôi.
Một lần khác, tôi và chồng cãi nhau một trận kịch liệt. Anh nói những lời làm tôi đau lòng, như vết dao cứa vào trái tim. Không chịu đựng được, tôi đặt bút viết đơn ly hôn, anh đọc xong nhưng không ký, không nói gì mà đi ngủ. Không còn cách nào khác, tôi cũng đành tắt điện đi ngủ theo, bỏ lại lá đơn chưa được giải quyết. Nhưng không ngờ, trong giấc mơ đêm ấy, chúng tôi ly hôn thật. Chúng tôi đối mặt với nhau tại tòa, chính thức đường ai nấy đi. Nhà cửa, tài sản được chia đôi, con chung duy nhất là do tôi nuôi. Đúng ra, sau giờ phút ấy, tôi phải vui mừng vì được giải thoát khỏi người chồng đã làm cho tôi cảm thấy chán ngán. Vậy mà, tòa xử xong, tôi lại khóc đến mức ngất lên ngất xuống. Cảm giác mất đi một thứ quen thuộc mới hụt hẫng làm sao. Sau này tôi sẽ sống sao khi chỉ còn một mình? Tôi sẽ trả lời thế nào khi con hỏi bố đâu? Và tôi có đủ can đảm để bước qua nỗi đau này mà tiến thêm bước nữa? Ước gì thời gian quay trở lại, để làm lại tất cả từ đầu.
Thế rồi cơn ác mộng vụt tan, tôi tỉnh dậy khi nước mắt đã ướt đẫm gối. Chồng tôi vẫn nằm đó, vẫn ôm tôi như mọi ngày. Hình như anh đã quên trận cãi vã lúc tối. Tôi vội rúc vào ngực anh, ôm chặt lấy anh để anh không chạy mất. Anh vỗ về, ru tôi ngủ lại. Nhưng tôi thức liền tới sáng với mớ suy nghĩ bộn bề, sau đó tất bật dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Trong lòng hạnh phúc vì tất cả chỉ là giấc mơ. Gia đình nhỏ đầm ấm của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Những cơn ác mộng đã qua cho tôi trải nghiệm đủ mọi cảm xúc. Tôi đã từng chán chồng, từng muốn tìm được người hiểu mình, cũng đã từng muốn ly hôn chồng để giải thoát khỏi những bế tắc của cuộc sống. Trải qua những cơn ác mộng, tôi mới nhận ra tôi yêu anh và sợ mất anh như thế nào.
Ngẫm lại, thì ra chồng mình còn rất nhiều điều tốt. Người lắng nghe mọi chuyện vui buồn của tôi là anh, chứ không phải người đàn ông lạ mặt trong giấc mơ. Người chăm sóc tôi những lúc tôi thai nghén, sinh nở cũng là anh. Người nấu cho mẹ con tôi những bữa ăn ngon như nhà hàng, cũng chính là anh… Anh không chỉ toàn điểm xấu như tôi vẫn nghĩ. Tôi càng thấm thía câu: Vợ chồng không ai hoàn hảo, phải biết chấp nhận những khuyết điểm của nhau. Phải chăng tôi đã quá cầu toàn? Có lẽ, tôi cần thay đổi bản thân mình trước, để anh cũng chấp nhận thay đổi vì tôi.
Nếu có ai đã từng mơ về sự chia ly như tôi và tác giả kia, chắc hẳn sẽ quý trọng hơn những gì mình đang có, để nỗ lực hơn gìn giữ hạnh phúc gia đình. Từ giờ, tôi sẽ cố gắng hơn, không bao giờ kêu chán chồng hay đòi ly hôn nữa. Tôi không muốn những cảm xúc trong giấc mơ thành sự thật. Giữ gìn hạnh phúc mới khó, còn phá bỏ nó, dễ thôi.
Theo Ngoisao
Bảo đợi em đến 27, anh đùng đùng đi lấy vợ
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng.
Ngày đó, chúng em đã ra trường và đi làm, công việc cũng tương đối ổn định nên anh có tính toán chuyện cưới xin. Em vì không muốn cưới vội, muốn tập trung cho công việc nên đã bảo anh chờ. Khi đó em mới 25.
Chúng em yêu nhau từ khi mới ra trường. Tình yêu nảy nở sau khi làm chung một công ty rồi dần dần hai đưa chuyển việc, đứa làm nơi này, đứa làm nơi khác nhưng tình cảm vẫn mặn nồng. Em với anh luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Em thuê nhà ra ở trọ, anh cũng vậy, vì em còn ở với một người bạn của em từ hồi còn là sinh viên nữa. Anh cũng đồng ý chuyện đó vì chúng em chưa xác định cưới nhau nên mọi chyện còn từ từ.
Thời gian đó, công việc của em cứ bấp bênh, nay chuyển chỗ này, mai chuyển chỗ nọ nên em cũng lo lắng và gầy đi nhiều. Anh luôn ở bên cạnh em, quan tâm em, chăm sóc cho em. Anh lúc nào cũng bảo em là cô gái kiên cường, vì anh thấy em cố gắng rất nhiều, cố gắng lo cho gia đình, bố mẹ và các em khi mình đi làm và có thu nhập. Bù lại công sức của bố mẹ bỏ ra thời em còn đi học.
Đi làm mấy năm nhưng tiền lương không đáng là bao lại còn chi trả chuyện nhà trọ, tiền cơm nước, bạn bè. Thế nên, em nhiều khi buốn lắm, vì lo lắng sau này không có kinh tế thì xây dựng gia đình cũng có nhiều cả trở. Em nói với anh rằng, cứ khi nào ổn định thì cưới xin. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc đó, anh bảo, bố mẹ anh giục anh cưới vợ rồi nên hai đứa cưới sớm. Nếu công việc không ổn định em có thể về quê anh, xin việc và hai đứa sống cùng với bố mẹ, khỏi phải tha hương. Em nghe không thấy hợp lý lắm. Vì lúc này, gia đình em, các em em còn cần đến lương của em. Em muốn phụ giúp bố mẹ một khoản trước khi đi lấy chồng. Chứ nếu có gia đình rồi, lại sinh con ra thì làm gì lo cho bố mẹ được. Vả lại, về nhà chồng mà cứ mang tiền cho bố mẹ đẻ thì không hay, nhiều khi nghĩ phận con gái thật khổ.
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. (ảnh minh họa)
Anh không nghe, anh bảo anh đã yêu và đợi em một thời gian dài rồi, em đừng bắt anh đợi thêm nữa. Em có lý của em nhưng bố mẹ anh cũng mong có cháu bế, với lại, em cũng 25 rồi, không còn trẻ trung gì nữa. Thực sự, có người yêu lâu nhưng em chưa từng nghĩ tới chuyện lấy chồng. Em cũng muốn tích cóp chút vốn chứ giờ tay trắng, về nhà chồng lại bị coi thường.
Cuộc sống tự do còn nhiều cái phải lo và thích làm gì thì làm, chứ chồng con vào rồi, cái gì cũng phải lễ nghĩa, phép tắc. Em mới 25, con gái tuổi ấy còn trẻ, ở thành phố, người ta còn 29-30 cũng không sao, nên em chẳng xác định lấy chồng. Em muốn làm được cái gì đó cho bố mẹ em, ít ra cũng là góp sức về kinh tế. Nhưng anh không chịu, anh còn dọa em, nếu em không chịu cưới, anh sẽ đi lấy người khác. Trong cơn bức bối em đáp trả: "Anh thích thì cứ đi mà lấy người khác, em thách đấy". Sau câu nói đó, anh bỏ ra đi và từ hôm đó, anh cũng không liên lạc gì nữa.
Hai tháng sau, anh gọi điện cho em thông báo là tháng nữa anh sẽ cưới vợ và mời em đến chung vui. Em như chết lặng. Em thực tình không thể tin vào tai mình. Em còn nghĩ là anh vẫn còn giận em nên dọa em, nhưng sao anh lại làm thế? Em lên mạng, mò vào FB của anh để kiểm tra xem có ảnh cưới hay không, và thật bất ngờ, anh cưới của anh đầy trên trang. Em hoảng quá, gọi cho anh và khóc lóc. Em không nghĩ anh làm thế, vì đó chỉ là câu nói trong lúc tức giận, anh yêu em lâu như vậy thì cũng nên hiểu và thông cảm cho em chứ. Tại sao anh lại làm việc khiến em đau lòng như thế.
Giờ thì mọi thứ đã an bài, anh cũng đã ăn hỏi và chụp ảnh cưới, còn cách nào khác đâu. Em đã mất anh thật rồi, không còn đường lui nữa. Em bây giờ chán nản lắm, phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng nặng lòng với gái làng chơi Có vợ con rồi, suốt hai năm qua hai vợ chồng sống yên ấm nhưng có vẻ như anh vẫn không quên được người con gái đã qua tay anh. Đó chỉ là một phút chơi bời một phút nông nổi rồi anh gặp người đàn bà đó. Ngày ấy, khi còn yêu nhau, vì thời gian chuẩn bị cưới xin cũng bận...