Ám ảnh tuổi thơ bị mẹ đánh đập, tôi căm thù con gái
Những đứa con gái mà tôi tiếp xúc, tôi tin rằng chúng cũng chẳng khác nào mẹ tôi. Nếu sau này có đẻ ra một đứa con như tôi, chúng nó cũng sẽ đánh con không thương tiếc cho mà xem.
Là một thằng con trai rất bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi chỉ thích chơi với con trai mà không bao giờ chơi với con gái. Tôi thật sự rất ghét bọn con gái, cho dù đó là những đứa con gái nữ tính, dịu dàng, yểu điệu hay những đứa mạnh mẽ, cá tính thì tôi đều ghét. Lý do là bởi mẹ tôi…
Ngay từ lúc sinh ra, tôi đã bị mẹ ghét bỏ. Chẳng hiểu lý do tại sao mẹ tôi lại có thể ghét tôi đến mức ấy. Bà bảo rằng thật sai lầm khi mang bầu và sinh ra tôi. Lúc mới sinh thì hình như vẫn không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, phải sau đó gần 1 tháng, khi ngày đầy tháng của tôi đến gần thì công ty của bố bắt đầu lâm vào cảnh nợ nần và phá sản. Kể từ đây, tuổi thơ của tôi bắt đầu phải hứng chịu những bất hạnh. Tôi không những không nhận được sự yêu thương, mà còn thường xuyên bị đổ lỗi. Mọi người cho rằng một đứa trẻ lúc ấy còn đang ẵm ngửa là tôi chính là kẻ mang tai họa đến nhà. Bởi vì tôi mệnh Kim, khắc với bố mẹ nên mới khiến cho công việc của bố bị như vậy.
Mẹ tôi dường như là người ghét tôi nhất. Trong mắt bà, tôi chính là tai họa của cả nhà. Bao nhiêu tội lỗi đều do tôi gây ra. Có thể vì như thế nên mẹ tôi luôn coi tôi giống như cái gai trong mắt. Chỉ cần tôi làm sai một chút là lại bị mắng, bị đánh. Mỗi lần bị mẹ cho ăn đòn, tôi chỉ biết khóc và rối rít xin lỗi cho dù chẳng biết mình đã gây ra lỗi lầm gì. Bố tôi cũng không bao giờ bênh vực tôi, cứ để mẹ đánh tôi, mắng tôi như thế.
Lúc em trai tôi ra đời thì tôi càng khổ hơn. Nó được mẹ tôi cưng như cục vàng. Tôi bất đắc dĩ đã trở thành một thằng ô sin cho nó dù lúc đó tôi mới học lớp 7. Nó tè ra, ị ra thì mẹ bắt tôi dọn. Nó chơi bày bừa ra nhà, đập phá đồ đạc thì tôi bị mắng, bị đánh. Nếu tôi có lên tiếng giải thích hay đổ tội cho nó thì mẹ tôi càng đánh tôi nặng hơn vì dám “đổ tội cho em”. Nhiều lúc nựng nó, mẹ tôi còn bảo rằng: “Ui, cục vàng của mẹ ngoan nào. Con ngoan nhé, đừng có như thằng T. nhé! Có con rồi thì mẹ chẳng cần thằng con nào nữa, nhờ…”. Lúc nghe câu ấy, tôi đã hận vô cùng.
Video đang HOT
Từ bé cho đến bây giờ, những trận đòn roi của mẹ cứ ám ảnh tôi. Lúc nhỏ thì tôi hay bị tét vào mông và má, rồi bị nhéo tai. Cứ tức cái gì là mẹ lại cho tôi ăn bạt tai. Lớn lên, tôi còn nhận được cả những trận đòn roi. Mẹ đánh tôi bằng cán chổi, bằng thước, bằng bất cứ cái que nào trong nhà…
Có lần, lúc mẹ tôi đang đút cháo cho thằng em tôi ăn, nó khóc nên bị nghẹn. Mẹ gọi tôi rót nước ra cho nó nhưng vì phải rót nước nóng từ phích ra để pha nước ấm nên tôi lóng ngóng làm đổ vào chân, vì thế mà mang ra chậm. Thế là thằng em khóc um lên, mẹ tôi tức quá đã bạt tai cho tôi mấy nhát liền dù biết rằng tôi cũng đang đau vì bị bỏng ở chân. Lúc ấy, tôi vừa đau, vừa ức. Một mình tôi chạy lên ban công ôm má và cái chân đau khóc tức tưởi.
Lần bị ăn đòn đau nhất là hôm tôi ở nhà trông em một mình và làm nó bị ngã. Lần đấy là khi tôi nghỉ hè năm lớp 8. Tôi phải ở nhà trông em để cho bố mẹ đi làm. Trong lúc tôi ngồi học bài, nó chơi trên giường và không may bị ngã xuống nền làm tím một bên trán. Thế là buổi tối đi làm về, mẹ tôi phát hiện ra. Bà đã lôi tôi ra giữa nhà và dùng cán chổi đánh túi bụi vào lưng và mông tôi không thương tiếc. Đấy lại là cái chổi quét nhà, những cái dằm từ cán chổi bị đập mạnh thì cắm đầy vào lưng tôi. Rồi chẳng hiểu sao mẹ tôi lại có ý nghĩ là tôi ấm ức chuyện bố mẹ chiều em hơn nên cố tình làm ngã nó. Bà cứ thế vừa đánh, vừa mắng chửi tôi, sau đó thì bắt tôi úp mặt vào tường. Lúc sau, bố tôi đi làm về, thấy vậy thì cũng chỉ hỏi qua loa rồi mặc kệ, coi như là chuyện rất bình thường.
Giờ tôi lên cấp 3 rồi. Thế nhưng những trận đánh thì vẫn chẳng hề giảm. Chỉ khác một điều là giờ tôi không khóc nữa. Tôi chỉ cắn răng chịu đựng. Sự hận thù của tôi với mẹ cũng ngày một nhiều lên, giống như số lần ăn đòn mà tôi phải gánh chịu. Tôi chẳng còn tin vào những chuyện mà người ta vẫn nói là “tấm lòng người mẹ”, “hổ dữ không ăn thịt con”… Những đứa con gái mà tôi tiếp xúc, tôi tin rằng chúng cũng chẳng khác nào mẹ tôi. Nếu sau này có đẻ ra một đứa con như tôi, chúng nó cũng sẽ đánh con không thương tiếc cho mà xem. Tôi ghét, tôi căm hận bọn con gái.
Theo VNE
"100 phụ nữ đã mất màng trinh kia sẽ để cho ai yêu quý và nâng niu?"
Phụ nữ, trót trao thân khi chưa lập gia đình, nhìn chung sẽ cắn rứt lương tâm, đau đớn, lắm khi còn cho rằng mình đáng ghê tởm biết bao nhiêu, cái nỗi ghê tởm chính bản thân tăng lên bội phần khi tình yêu chẳng có được kết cục đẹp.
Tôi có nhiều thì giờ rảnh rỗi, cũng vào một số diễn đàn của chị em, thấy nhiều người than khổ và lo sợ một tương lai mù mịt vì trót "ăn cơm trước kẻng". Vẫn biết truyền thống văn hóa của Việt Nam chưa thực sự cởi mở với vấn đề này, nhưng có thật là, mọi thứ đã bi quan đến thế?
Tôi quen một cô gái trẻ - 22 tuổi, ôm tôi khóc cả một buổi chiều vì chia tay người yêu sau 4 năm nồng thắm (tất nhiên, hai người đã "đi quá giới hạn"). Tôi phải hỏi cô gái rằng, em có bị gã đó bắt ép trao thân hay không. Nếu gã trai kia thật sự đã ép buộc em phải làm điều em không muốn, khi bản thân em chưa sẵn sàng, khi em còn đầy rẫy nhưng đắn đo và lo lắng, thì tin tôi đi, gã trai đó chỉ đáng giá một cái bạt tai. Với một gã đàn ông rẻ rúng đến như thế, thì hà cớ gì em phải ngồi đây, ủ rũ khóc than cho một sự rẻ rúng hết sức phi lý mà mình đã phải chịu đựng?
Ảnh minh họa
Còn nếu em và người đó, từng rất thương yêu và trân trọng nhau, và những giây phút bên nhau là tự nguyện hiến dâng dù là tâm hồn hay thể xác, là những xúc cảm chân thành và dịu ngọt, thì hãy tận hưởng nó như một kỷ niệm đẹp của riêng hai người. Dẫu có đến được với nhau hay không, thì chẳng phải bản thân em (và cả cậu thanh niên kia) cũng đã có ít nhiều phút giây hạnh phúc? Xếp nó gọn gẽ trong tim và bắt đầu một cuộc sống mới. Đó từng là hạnh phúc của em cơ mà.
Đàn ông, vốn dĩ nhiều ích kỷ. Anh ta có thể ngủ với 100 người nhưng vẫn muốn vợ mình còn trinh trắng. Thế thì, 100 phụ nữ đã mất màng trinh kia sẽ để cho ai yêu quý và nâng niu? Em phải thấy đây là một điều phi lý.
Vì thế, chẳng có lý gì em cứ ngồi đó mà khóc than, trách cứ bản thân nhẹ dạ. Hãy dành thời gian đó làm mình đẹp hơn và đáng yêu hơn trong mắt mọi người. Tươi tắn, vui vẻ, đoan trang và thành thật. Tôi luôn tin, đàn ông có thể tham lam, ích kỷ, nhưng đàn ông cũng là người hiểu chuyện. Một gã đàn ông đàng hoàng, sẽ ko vì cái màng trinh mà đánh mất cơ hội được thương yêu em trọn đời.
Miễn là, em không hư hỏng.
Miễn là em không ngả ngớn lao vào bất cứ cái lưới tình nào, vội vàng đến với tình dục mà coi nhẹ hay quên mất tình yêu.
Sex trước hôn nhân, sẽ tàn phá gia đình em sau này, nếu em là người chỉ ôm khư khư quá khứ và thích than trách bản thân mình, còn chồng tương lai của em cũng là kẻ tham lam và dốt nát.
Nhưng sex trước hôn nhân, sẽ chẳng khiến hạnh phúc của em sứt mẻ tí nào, nếu em và người ấy, cả hai đã thật sự thấu hiểu và trân trọng nhau.
Theo VNE
"Về nhà đi! Em xin anh" Trước mắt chị, người đàn ông bấy lâu đầu kề gối ấp đang buông lời lả lơi ong bướm với một cô sinh viên ngây thơ nào đó. Họ đang tán tỉnh nhau, đang cợt nhả với nhau, đang hẹn hò nhau khất lần qua ngày, và hôm nay, là lần cuối họ thống nhất. Cuối tuần, chồng chị về quê sau nhiều...