Ám ảnh quá khứ khiến tôi khao khát được ôm sếp
Để rồi khi về đến nhà nhìn thấy chồng con, tôi lại dằn vặt và xỉ vả chính bản thân mình là một người đàn bà hư hỏng.
Năm nay tôi 29 tuổi, đang làm điều dưỡng của bệnh viện. Cách đây 8 năm tôi có yêu Hiếu, mối tình đầu của tôi. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Cả hai gia đình đều thỏa nguyện vì chúng tôi rất đẹp đôi. Vậy mà mọi thứ trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng khi anh đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Đau đớn hơn là khi đó tôi tận mắt chứng kiến anh ra đi như thế nào. Tôi đã ngất đi vì sợ hãi. Suốt nhiều năm trời, hình ảnh thê thảm của anh luôn hiện về trong giấc mơ của tôi và cả trong những lúc tôi nhớ về anh.
Sau khi anh ra đi, tôi mất một thời gian dài để điều trị tâm lý. Khi mọi thứ dần ổn định, tôi đi làm và cố gắng giữ thăng bằng cho cuộc sống của mình. Hơn 5 năm sau tôi mới kết hôn, chồng tôi làm kế toán cho một công ty vật liệu xây dựng. Hai vợ chồng cũng đã có một cháu trai 3 tuổi. Nhưng trong sâu thẳm lòng tôi hình ảnh của Hiếu vẫn cứ tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy tai nạn giao thông là tôi nghĩ về Hiếu, cả người tôi nổi gai, cảm giác tim đập nhanh và nhói buốt. Tôi vẫn còn bị dày vò và dằn vặt chính mình, sao ngày đó tôi không ra đi cùng anh, hay người bị tai nạn là tôi có lẽ giờ đã thanh thản hơn.
Ảnh minh họa
Vậy mà cách đây khoảng 3 tháng, chúng tôi đón chào trưởng khoa mới. Hôm đó tôi như người mất hồn, cứ đờ đẫn và đứng không vững. Khi trưởng khoa mới của tôi quá giống Hiếu. Gương mặt, dáng người, cả nụ cười với một đồng tiền bên má đều giống. Tôi bàng hoàng và ngỡ ngàng cực độ như đang nằm mơ. Hôm ấy tôi phải xin phép về sớm. Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường khóc nức nở. Bao kỷ niệm về mối tình đầu ngày nào cứ chạy qua trước mắt. Tôi ốm suốt mấy ngày liền.
Những ngày đi làm trở lại, tôi như một kẻ bị điên. Tôi muốn được nhìn thấy trưởng khoa của mình, muốn xem hôm nay anh thế nào, anh có khỏe không, anh làm những việc gì? Dù là nhìn anh từ xa tôi cũng phải cố. Mới đầu chỉ nhìn nhưng rồi tôi muốn được nói chuyện cùng anh. Tôi muốn chia sẻ nỗi nhớ thương, nỗi buồn sâu đậm trong lòng mình với anh, dù cứ nhủ với lòng đó không phải là Hiếu.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mỗi lần họp hay làm việc chung với sếp, lúc ấy tim tôi cứ đập hối hả. Tôi bối rối, tay chân lóng nga lóng ngóng, mặt mũi thì nóng bừng, cảm giác như mình đang yêu. Để rồi khi về đến nhà nhìn thấy chồng con, tôi lại dằn vặt và xỉ vả chính bản thân mình là một người đàn bà hư hỏng.
Nhưng tôi vẫn cứ bị ám ảnh bởi bóng hình của Hiếu và giờ là vị trưởng khoa của mình. Nhiều đêm tôi còn mơ thấy mình đang ôm trưởng khoa. Tỉnh dậy, tôi ôm mặt khóc đến nghẹn lời. Chồng tôi thấy vợ dạo này thay đổi, tâm lý bất an, anh cũng lo lắng và hỏi han rất nhiều. Anh còn tưởng công việc của tôi gặp trục trặc nên ra sức động viên tôi đi chơi xa cho phấn chấn. Nhưng tôi không thể mở miệng cho anh biết, đồng thời, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ khi đối diện với chồng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Mấy tháng nay, tôi sống như kẻ hai mặt. Tôi chẳng hiểu mình là loại phụ nữ nào. Tôi muốn xóa hết quá khứ để vun đắp cho chồng con. Nhưng dù tự nhủ thế nào đi chăng nữa, khi đến chỗ làm tôi vẫn không thể chiến thắng chính mình. Tôi lại khao khát được nhìn trưởng khoa, được trò chuyện cùng anh và nhìn thấy nụ cười thân thiện giống với người xưa trong trí nhớ.
Để rồi hết giờ làm, khi một mình trên đường tôi lại ngập chìm trong cảm giác tội lỗi. Nhưng tôi cũng không đủ can đảm để nghỉ việc. Một phần vì tôi gắn bó với bệnh viện vài năm rồi, tôi cũng rất quý những đồng nghiệp ở đây. Huống chi lương bổng hiện tại của tôi khá tốt. Một phần khác cũng là vì tôi vẫn muốn nhìn thấy trưởng khoa, muốn được ôm anh để ôn lại kỷ niệm xưa.
Vì thế mà tôi luôn bối rối và hoang mang. Tôi không biết mình nên làm như thế nào bây giờ? Thổ lộ với sếp về nỗi bất hạnh và mối tình đầu của mình, để anh hiểu và không cảm thấy coi thường tôi. Hay cứ âm thầm như vậy, mặc kệ cảm xúc đến đâu thì đến? Còn cả chồng tôi nữa, tôi có nên nói cho anh biết mọi chuyện?
Theo Tinngan
Trót yêu lái xe của người sắp lấy làm chồng
Là một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, tôi phải chật vật lắm mới qua được 4 năm học.
Tốt nghiệp ra trường, tôi không biết kiếm việc làm ở đâu. Giữa lúc đó, tôi gặp Chí là Giám đốc 1 công ty TNHH chuyên kinh doanh những mặt hàng xuất nhập khẩu.
Biết hoàn cảnh của tôi, Chí sẵn sàng nhận tôi vào làm việc ở công ty anh chỉ với 1 công việc là trực văn phòng, nghe điện thoại, tiếp khách và đánh một vài tài liệu khi cần thiết. Anh đã trả lương tôi 4 triệu đồng/tháng.
Như người chết đuối vớ được cọc, tôi vui vẻ và yên tâm với công việc tuy biết rằng mình đựợc đặt không đúng chỗ.
Sau một thời gian làm việc, tôi linh cảm thấy mình được Chí để ý. Trái tim con gái mách bảo tôi rằng anh yêu tôi, chứ không có ý chơi bời hay lợi dụng gì. Chí hơn tôi 10 tuổi, năng động, hoạt bát, có tài kinh doanh.
Mới ngoài 30 tuổi đã dám mở công ty và đứng đầu đã 4 năm, tạo công việc cho hơn 50 người. Tôi thầm cảm phục anh. Chí rất nghiêm túc trong sinh hoạt, không nhậu nhẹt, la cà các nhà hàng, quán bar.
Tuy vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm vì tự thấy mình còn thua kém, chênh lệch nhiều so với anh. Người như anh thì hoàn toàn có thể yêu những cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, có thế lực ở thành phố.
Tôi đem chuyện này tâm sự với 1 người bạn lớn tuổi hơn mà tôi hằng kính nể, tin yêu thì được họ khích lệ và củng cố thêm niềm tin. Với trái tim xốn xang, lại thêm lời động viên, tôi đã tiếp nhận tình yêu của Chí và cảm thấy thật mãn nguyện, hạnh phúc, tưởng không còn gì hơn thế.
Ảnh minh họa
Chí đã dang rộng cánh tay che chở và lo cho tôi chu toàn. Tuy nhiên, tôi đã kiên quyết từ chối tiền mặt mỗi khi anh đưa. Những lần như vậy, anh đều nói: 'Trước sau rồi chúng ta cũng là vợ chồng, em không ngại gì, coi như em giữ hộ anh, sẽ cẩn thận, yên tâm hơn'.
Nhưng tôi vẫn không chịu nhận. Anh lại tìm cách 'bí mật' bỏ vào xắc hoặc túi của tôi.
Công việc quản lý, điều hành công ty khiến Chí luôn bận rộn. Việc kinh doanh, tìm các đối tác khiến anh phải thường xuyên vắng nhà, đi đến nhiều tỉnh khác. Vài tuần, chúng tôi không gặp nhau là chuyện bình thường.
Anh sắm cho tôi điện thoại di động, bắt tôi phải nhận để nói chuyện từ xa trong những dịp đi công tác. Nhưng thường anh chỉ nói được vài câu rồi lại 'xin lỗi' vì có công chuyện không thể tiếp tục.
Lúc đầu, ngày nào anh cũng nói chuyện vào lúc 23h đêm, sau thưa dần. Tôi nghĩ là có lẽ anh quá căng thẳng và mệt mỏi với nhiều công việc nên có thể ngủ thiếp đi đến sáng rồi lại lao vào 1 ngày mới.
Tuy cảm thấy buồn và có chút tủi thân nhưng tôi đã tự an ủi, tìm cớ cảm thông với anh. Và tôi cũng thấy thương anh nhiều.
Chúng tôi đã yêu nhau được 1 năm như vậy. Tuy anh chưa 1 lần đưa tôi đi chơi xa và ở bên nhau trọn vẹn 1 ngày nhưng tôi cũng mãn nguyện khi thấy anh ấn định ngày cưới vào dịp Tết năm sau.
Chuyện của tôi như vậy là quá ổn, sao phải kể làm chi? Vâng. Nhưng tôi thật không ngờ, số phận tôi lại có thể như vậy. Chuyện bắt đầu từ...
Do quá hiếm thời gian nên Chí đã nhờ Tạo (vừa là trợ lý, vừa lái xe) quan tâm đến tôi giúp anh. Chấp hành 'lệnh' của anh, Tạo đã làm hết trách nhiệm với tôi. Tạo kém Chí 1 tuổi nhưng tôn trọng và luôn xưng hô là 'anh, em'.
Tôi thấy Tạo nghiêm túc, đứng đắn, rất đỗi trung thành với anh nên cũng quý và tin anh ta. Ngày nào Tạo cũng đưa đón tôi đi về, vì tôi ở xa công ty, lại đi xe buýt.
Tôi băn khoăn thì Tạo nói: 'Xe này là của riêng anh Chí, em khỏi lo. Vả lại, cả công ty biết em là vợ anh ấy đến nơi rồi'. Tôi mới hoàn toàn yên tâm nhận sự đưa đón của Tạo.
Từng ngày trôi đi, khi mà Chí cứ bận mải lao theo công việc, gần như 'khoán trắng' cho người lái xe chăm sóc tôi thì Tạo lại luôn gần gũi. Anh ta tỏ ra là người tế nhị, lịch sự và rất tôn trọng người yêu của 'sếp'.
Tôi thấy anh đã quá nhiệt tình với mình vượt cả yêu cầu Chí nhờ. Đặc biệt, anh rất được bố mẹ và gia đình tôi quý mến trong khi Chí chưa làm được việc này (Chí chưa 1 lần về quê thăm gia đình tôi).
Và thật trớ trêu, tôi đã thấy yêu Tạo mạnh mẽ và chân thành hơn Chí. Bằng chứng là trong 1 lần cả 2 người đi công tác ra miền Trung, tôi nhớ và nghĩ nhiều đến Tạo hơn Chí. Khi mà Chí thường xuyên gọi điện thoại cho tôi thì tôi lại chỉ mong nhận được điện của Tạo.
Tôi đang ở vào một hoàn cảnh thật khó xử. Chí đến với tôi trước và rất tốt với tôi. Nhưng tính cách anh có phần khô khan, cứng nhắc, quá chạy theo việc kinh doanh, làm giàu.
Tạo thì ngược lại, sống tế nhị, rất tâm lý, tình cảm hơn. Tôi biết là Tạo cũng rất yêu tôi nhưng là người đến sau, nhất là lại sau chính 'sếp' của mình. Tạo đang được Chí tin dùng, trả lương hậu hĩnh.
Tôi cũng biết nếu là vợ Chí thì có cuộc sống sung sướng, nhàn hạ, còn đến với Tạo thì hẳn là không thể sung túc bằng. Nhưng tôi thực lòng thấy yêu và hợp với Tạo hơn. Còn với Chí, chỉ thấy biết ơn.
Ở bên Tạo, tôi ríu rít nói, cười cả ngày không hết chuyện. Nhưng bên Chí, ngoài ăn uống và việc anh hỏi tôi có cần gì để mua sắm thì quả tình là không có chuyện gì để nói.
Lấy Chí, tôi có phần yên tâm với dư luận và không cắn dứt lương tâm nhưng lại thấy bất hạnh và canh cánh trong lòng khi biết Tạo cũng rất yêu mình và thực sự là mình cũng rất yêu anh.
Nếu lấy Tạo thì tôi e dư luận lên án và không hiểu Chí sẽ đối xử với Tạo thế nào, liệu có còn để Tạo làm việc nữa không. Chúng tôi sẽ còn mặt mũi nào mà nhìn Chí nữa đây? Tôi vô cùng bối rối, nao núng không yên lòng. Rất mong nhận được lời khuyên.
Theo Tinngan
Đêm tân hôn của tôi, mẹ chồng nằm ngủ ở giữa giường cưới Tôi mơ ước có một đêm tân hôn hạnh phúc và lãng mạn bên chồng. Nhưng không ngờ, trong đêm tân hôn, mẹ chồng tôi vào nằm ngay giữa giường cưới. Tôi và anh hẹn hò được 3 năm rồi mới cưới. Tôi cũng đã nhiều lần đến nhà anh chơi và tiếp xúc với mẹ anh. Khi tiếp xúc với mẹ chồng...