Ám ảnh quá khứ!
Những lúc anh ấy ôm tôi vào lòng lại khiến tôi hoảng loạn tinh thần. Bờ môi anh ấy đặt lên môi tôi mà tôi lại mường tượng đến đôi môi của Thủy. Cảm giác ấy rất đáng sợ…
Như một thói quen, cái cảm giác ôm Thủy vào lòng tôi thấy thinh thích và hay hay. Thế nên tôi bắt đầu cố gắng tạo ra những cơ hội được ôm Thủy nhiều hơn thế nữa
Chuyện ngày ấy khiến tôi rất hoang mang. Nó còn ám ảnh tôi mãi đến tận bây giờ. Có những lúc tôi nhớ, rồi tôi lại muốn quên. Lúc nhớ, lúc quên… nhưng tôi không dễ gì thoát ra được. Mệt mỏi bởi có lúc tôi đặt ra câu hỏi: Liệu mình bị bệnh gì không?
Tôi còn nhớ như in ngày nhỏ, tôi có thích một người bạn gái tên là Thủy. Cô bé ít hơn tôi một tuổi nhưng hai đứa chơi với nhau rất thân. Chúng tôi cứ quấn lấy nhau suốt ngày, chỉ những lúc đi học hay lúc ngủ thì mới “xa” nhau. Tôi rất thích Thủy và Thủy cũng dành tình cảm ban sơ ấy cho tôi. Thủy rất yếu đuối và hay khóc nhè. Ở nhà có chuyện gì buồn hay bị mẹ mắng, Thủy cũng sẽ ra mách tôi. Lúc ấy tôi như một người chị lớn, và tôi chỉ có thể an ủi Thủy bằng cách chia cho em mấy cái kẹo, rồi ôm em vỗ về và hai đứa cùng khóc…
Như một thói quen, cái cảm giác ôm Thủy vào lòng khiến tôi thấy thinh thích và hay hay. Thế nên tôi bắt đầu cố gắng tạo ra những cơ hội được ôm Thủy nhiều hơn. Cũng có nhiều lần Thủy bảo tôi kỳ kỳ, nhất là khi tôi đã học lớp 8, còn Thủy học lớp 7. Những lúc ấy, khi bị từ chối, tôi rất giận và tủi thân. Thậm chí uất ức, nhất là khi có một anh lại còn thích Thủy nữa.
Tôi có cảm giác ghen tuông, nói đúng hơn là cảm giác hụt hẫng, mất mát một cái gì đó lớn lắm. Tôi cũng không hiểu sao lại như vậy. Nhưng tôi không dám nói cho ai biết cả. Cũng không biết Thủy có nhận ra thái độ buồn cười và điên khùng của tôi hay không nữa? Nhưng tôi không chịu được khi nhìn thấy Thủy đi bên anh ta. Chẳng nhẽ Thủy đã không còn dành tình cảm cho tôi nữa ư? Tôi đã từng ngây ngô khi đặt ra câu hỏi cho mình như vậy…
Tôi tìm cách ngăn cản cậu ta không được lại gần Thủy nữa. Tôi còn nói với Thủy rằng tôi nhớ em, tôi muốn được ở bên em nhiều hơn nữa! Thậm chí có lúc tôi còn có ý muốn ngủ cùng Thủy nữa. Lúc ấy Thủy chỉ hét lên: “Đồ khùng” rồi em chạy mất. Tôi khóc như mưa, như một người đang thất tình thật sự…
Khi ấy tôi mới có 15 tuổi. Phải chăng tôi đã yêu Thủy mất rồi?
Tôi rất thích cảm giác khi được ở bên Thủy.
Video đang HOT
Không biết Thủy suy nghĩ thế nào nhưng hôm sau nó lại sang làm lành với tôi. Và Thủy đã chiều theo ý tôi. Tôi bảo gì Thủy cũng làm theo. Có lẽ nó nhìn thấy tôi khổ sở lắm. Chúng tôi không làm gì cả, thực tình là như thế, chỉ cởi hết quần áo trên người rồi ôm lấy nhau trên giường. Rồi Thủy lại khóc, em bảo em sợ, em không muốn như thế nữa… Thủy sợ người lớn biết chuyện sẽ xấu hổ mà chết mất… Và từ đó, em bảo ghét tôi, em không muốn tiếp tục trò chơi ấy với tôi nữa…
Đến khi tôi vào học lớp 10 thì tôi đã thật sự không còn cái cảm giác ấy nữa. Khi ấy, tôi đã là nữ sinh cấp 3, còn Thủy đang học cấp 2. Do đó chúng tôi cũng không còn được gặp nhau nhiều như trước kia nữa. Đứa nào lo việc của đứa đó. Tôi và Thủy cũng không còn ngồi trò chuyện thân mật, rồi khóc lóc hay an ủi như trước kia nữa. Cũng vì lẽ, tôi cũng đã có bạn trai. Tôi bắt đầu chia sẻ những chuyện của mình với người bạn trai đó. Khi ấy, tôi chợt hiểu đây mới thật là rung động yêu đương trai gái. Còn những cảm giác đã có trước đây với nhỏ bạn chỉ giống như một thói quen “ăn nhiều’ thì “khó bỏ” thôi.
Chuyện ấy xảy ra lâu lắm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ như in rằng những ngày tháng sau đó, tôi không còn cảm giác muốn được gần gũi Thủy nữa nhưng vẫn bị ám ảnh. Tôi thấy sợ chính bản thân mình. Tại sao tôi lại dở hơi và kỳ quái như thế? Rõ ràng tôi là con gái mà. Vậy tại sao tôi lại đi làm những chuyện điên rồ với một người con gái khác? Mỗi lần bạn trai ôm tôi vào lòng là tôi lại mơ tưởng, nói đúng hơn là ám ảnh bởi những chuyện với nhỏ bạn trước đó… vì tôi cũng đã từng ôm hôn Thủy như người yêu mình bây giờ.
Điều đó làm tôi rất khổ sở nhưng không thể nói ra. Dù muốn thoát ra khỏi những ám ảnh đáng sợ đó nhưng tôi không thể…. Càng cố gắng thì tôi càng không thể quên được. Bạn trai tôi tưởng tôi không yêu anh ấy nên đã nói lời chia tay. Lúc ấy, tôi lại quay lại với Thủy để than thở, khóc lóc và tìm lại cảm giác ban đầu khi ôm nhỏ.
Mỗi khi gần gũi với bạn trai, tôi lại nhớ đến những hình ảnh của tôi và Thủy ngày ấy
Khi ấy tôi đã học cuối lớp 11, còn Thủy đang học lớp 10. Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại thấy chán, lúc muốn lúc lại không, cứ như vậy mới lạ chứ? Rồi tôi lại có người yêu mới. Cũng như lần trước, bình thường thì không sao nhưng nhất là những lúc anh ấy ôm tôi vào lòng là tôi lại hoảng loạn. Bờ môi anh ấy đặt lên môi tôi mà tôi lại mường tượng đến đôi môi của Thủy. Cảm giác ấy rất đáng sợ. Có lần tôi còn bất ngờ vùng bỏ chạy. Anh ấy sốc. Anh ấy không tin tôi thật lòng với anh ấy nên mới phản ứng mạnh như vậy. Rồi tình yêu ấy lại tan vỡ.
Giờ đây tôi đã lấy chồng và có hai đứa con. Ở bên chồng bên con, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng lạ một điều là thi thoảng vào phòng tắm, tôi vẫn có cảm giác ghê rợn, thậm chí ghê tởm những chuyện ôm hôn nhỏ bạn ngày xưa. Nhất là khi đi tắm ở biển hay những hồ bơi công cộng, tôi rất hay để ý những thân thể đàn bà qua những mảnh áo tắm. Có lẽ là do tôi tò mò chăng?
Tôi không biết sao lại như vậy nên thi thoảng tôi vẫn khóc một mình vì thấy tâm lý mình không bình thường. Tôi không thể nói cái sở thích chết người của mình cho chồng biết được. Anh ấy chắc chắn sẽ bảo tôi bị khùng, bị điên hay có “vấn đề” gì đó là cái chắc. Bởi vì thi thoảng khi hai vợ chồng cùng ngồi xem một bộ phim nào đó có một nhân vật nam ẻo lả một chút là anh ấy bĩu môi nói ngay: “mấy cái loại pê đê ăn no rửng mỡ”. Những lúc ấy tôi rất tủi thân. Tôi thấy mình cũng hơi hơi giống như thế.
Tại sao trước kia tôi lại đi thích Thủy, dù cô ấy cũng là con gái? Có phải Thủy đã “đánh cắp” trái tim của tôi rồi không? Tôi thường hỏi mình như thế. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể quên được những chuyện động trời kia. Tại sao không phải là một trai với một gái mà lại là hai người con gái với nhau?
Làm sao để tôi có thể thoát khỏi những ám ảnh này?
Theo VNE
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...