Ám ảnh phim se.x, người yêu suýt cướp đời con gái của tôi
Tôi sợ hãi cùng cực đến nỗi không thể mở miệng to lên mà hét được, càng va.n xi.n anh, anh càng như muốn nuốt chửng lấy tôi.
Đọc tâm sự của bạn Lạc Nhi, tôi thấy đó như câu chuyện của chính mình. Nhưng, bạn trai bạn còn biết giữ cho bạn, còn người yêu tôi suýt nữa đã cướp đi đời con gái của tôi bởi những bộ phim người lớn đó.
Tôi bây giờ không còn là cô sinh viên nhí nhảnh, hồn nhiên, luôn vui cười như trước nữa. Tôi sống khép kín, chỉ biết lầm lũi đi học rồi trở về nhà như một người vô hình, sống trong câm lặng. Đó là một ngày mà có lẽ, suốt cả đời này tôi cũng không thể nào quên được.
Ngày Lễ tình nhân, tôi vui sướng khi tự tay chuẩn bị cho anh một món quà, cảm thấy trái tim mình đậ.p loạn nhịp như hồi mới yêu, đó cũng là ngày kỷ niệm tình yêu đầu đời của tôi tròn 6 tháng. Vẻn vẹn 6 tháng nhưng tôi đã nếm đủ mọi cung bậc cảm xúc, mọi buồn vui sướng khổ.
Hôm ấy, bạn cùng phòng của tôi về quê, sau khi tặng quà cho anh thì anh bảo tôi nấu cơm cho anh ăn, trổ tài nấu nướng để sau này còn “lấy lòng” mẹ chồng. Tôi thẹn thùng và nghĩ cũng phải, chẳng hề nghi ngại điều gì, tôi lon ton đi chợ mua đồ ăn với ý nghĩ sẽ chuẩn bị một bữa thật ngon cho người con trai tôi yêu nhất.
Đang mải mê rán trứng, bỗng thấy vòng tay anh ôm từ phía sau, lúc đầu tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì lâu rồi anh mới ôm chặt tôi như thế, vậy nhưng, bàn tay anh từ từ di chuyển… lên ngực, sờ mó khắp người. Tôi giận dữ, đẩy anh ra xa. Càng đẩy anh càng ôm tôi chặt, hôn ngấu nghiến và đòi cở.i quầ.n á.o của tôi. Tôi vùng chạy nhưng không kịp mở cửa vì cửa đã bị khóa từ lúc nào.
Video đang HOT
Sức con gái yếu, tôi không biết phải làm thế nào, tôi khóc nhưng anh chẳng để ý. Ánh mắt mải mê chăm chú như những lần anh xem phim khiê.u dâ.m trước đây. Tôi sợ hãi cùng cực đến nỗi không thể mở miệng to lên mà hét được, càng cố từ chối, anh càng như muốn nuốt chửng lấy tôi, anh hôn càng mạnh, càng đau, tôi càng bất lực.
“Linh ơi, sáng có mua đồ giúp bác không?” – Tiếng của bác chủ nhà làm cho anh ngừng lại. Tôi cố nói chuyện với bác chủ nhà bên ngoài trong lúc tìm chìa khóa đã bị anh vứt ở góc tường.
Từ hôm đó đến bây giờ, đêm nào tôi cũng khóc, cũng sợ, cũng đau và cả hận anh nữa. Cổ tôi, mặt tôi đỏ lửng, tóc tai tôi xõa xượi. Tại sao một người tôi yêu thương hết mực lại đối xử với tôi như thế? Tại sao lại nỡ ép buộc tôi, khi sớm muộn gì tôi cũng sẽ dành cho anh tất cả. Tôi đã cố gắng bỏ qua tất cả để tha thứ cho anh những lần trước đây khi biết anh là một người nghiệ.n sex, tôi đã cố quên để bắt đầu lại từ đầu nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy đa.u đớ.n. Anh từng thề non hẹn biển với tôi, từng hứa sẽ không làm tôi đau, sẽ giữ gìn cho tôi, bảo vệ tôi. Nhưng…
Tôi nuốt những giọt nước mắt mặn chát khi anh đến tìm tôi trong điệu bộ đáng thương, anh quỳ xuống xin lỗi nhưng trong tôi giờ đây chỉ còn lại hình ảnh một con thú ma mãnh với đôi mắt thèm khát, đáng sợ.
Tự hỏi nếu lần đó tôi không có người gõ cửa, tự hỏi nếu anh cướp đi đời con gái, tôi sẽ cảm thấy thế nào?
Rồi tôi quyết định chia tay, chuyển chỗ ở và không liên lạc với anh nữa. Tôi biết anh vẫn đến tìm tôi qua bạn bè thân thích nhưng tôi không thể nào quay lại bởi cứ nhắm mắt tôi lại tưởng tượng ra cảnh đó, nó theo tôi ám ảnh cả trong giấc mơ. Nếu tôi tự nguyện thì khác, đằng này… Tôi sống trong sợ hãi, sợ khi đứng gần 1 người con trai nào đó, sợ những lời nói ngọt ngào, sợ bị ai đó tán tỉnh.
Tôi biết sẽ rất lâu để có thể quên anh và yêu tiếp một ai đó. Lạc Nhi ạ, nếu tình yêu của bạn và người yêu bạn đủ lớn, hãy cùng nhau vượt qua cú sốc này. Hãy kéo anh ấy ra khỏi những thước phim đen bằng việc cùng nhau học tập, cùng tham gia các hoạt động xã hội. Chúc bạn tìm thấy bình an trong tâm hồn và giữ được tình yêu của mình.
Theo Tiin.vn
Không tin đời còn đàn ông chung thủy
Tôi như con chim sợ cành cong, không dám đậu vào đâu sau hai lần yêu hết mình và đều bị lừa dối.S o với bạn bè cùng trang lứa, tôi có lẽ được coi là người thành đạt. Học vấn có, năng lực có, công ăn việc làm ổn định, dáng vẻ cũng không đến nỗi tệ và bản thân tôi không bao giờ nghĩ rằng thân phận của tôi lại ảm đạm, đen tối đến vậy. Ở với bố mẹ từ bé, trong vòng tay ôm ấp, bao bọc của cha mẹ, anh em và có lẽ vì thế mà khi bước chân ra xã hội, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ toàn gặp phải những con người không tốt.
Năm 23 tuổ.i tôi mới có tình yêu đầu tiên. Trái tim vừa mới rung động với những tình cảm đầu đời, còn rộn ràng, khát khao thì lại đa.u đớ.n khi nhận ra rằng người đàn ông ấy đã có vợ, có con và lớn hơn mình tận 16 tuổ.i. Tôi cũng không trách họ, chỉ trách bản thân mình yêu mù quáng, để rồi không phải vợ anh ta mà lại là bồ của anh ta ghen. Thì ra người đàn ông ấy không chỉ có vợ, không chỉ có tôi mà còn có nhiều người phụ nữ khác nữa. Sau cuộc điện thoại hơn một tiếng đồng hồ với người phụ nữ tự xưng là vợ sắp cưới của anh, tôi từ bỏ hoàn toàn cái ý định, cái mong mỏi mà bất cứ người phụ nữ nào cũng thèm khát là yêu và được yêu.
Hai năm sau, qua một chị làm cùng cơ quan, tôi gặp và quen anh - người đàn ông mà lúc bấy giờ ai gặp cũng bảo hiền lành, ngoan ngoãn, con người tử tế. Ấy vậy mà yêu nhau ba năm, tôi chưa bao giờ thấy anh nói với tôi rằng sẽ cưới tôi và lấy tôi làm vợ. Trong khi đó, gia đình anh ấy từ ông bà, chú bác, bố mẹ và anh chị em thì mặc nhiên coi tôi là con dâu. Thế là dù có bất cứ công to việc lớn gì trong nhà cũng gọi cho tôi. Đại gia đình ấy hễ có ai lên Hà Nội khám chữa bệnh, đi chơi là đương nhiên tôi phải phục vụ. Hồi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng trước sau gì mình cũng là con dâu, bố mẹ hai bên đã có cơi trầu nói chuyện, có lễ dạm ngõ rồi thì cưới xin chỉ là sớm hay muộn. Tôi chăm chỉ, cần cù như một người con hiếu thảo, hết lòng cung phụng gia đình nhà chồng.
Nhưng cuộc đời đúng là lắm đắng cay và số phận dường như là một trò đùa mà ta có cố gắng cải số thì vẫn không sao tránh được. Thời gian trôi càng nhanh thì tuổ.i xuân cũng càng chóng hết và tôi cần một đám cưới. Tôi thèm khát được mặc váy cô dâu, được tổ chức hôn lễ trang trọng trước sự chứng kiến và chúc phúc của bạn bè, gia đình, xã hội. Tôi cần một tờ giấy hôn thú của pháp luật để được chính thức về nhà chồng. Càng mong, càng mất, càng chờ, càng thêm buồn. Rồi khi sự chịu đựng không thể lâu hơn được nữa, khi gia đình bắt đầu có sự phản đối và khi tôi lại rơi phải sai lầm giống lần thứ nhất.
Một lần, anh ta sơ ý để điện thoại trên bàn để vào bếp, tôi thấy tò mò nên mở máy anh ta đọc tin nhắn. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Con người mà bạn bè, gia đình đều đán.h giá ngoan ngoãn, hiền lành, thật thà là đây sao? Con người mà tôi tin tưởng trao cái quý giá nhất của cuộc đời lại là người đàn ông khốn nạn, bạc bẽo vậy sao? Anh ta đã chung sống như vợ chồng với một người phụ nữ khác. Bố mẹ anh ta cũng biết nhưng vì họ không đồng ý nên anh không làm dám cưới.
Câu chuyện đã trôi qua hai năm, giờ tôi như chim sợ cành cong, không còn dám đậu vào đâu. Liệu trên đời còn người đàn ông nào thật sự tốt và chung thủy nữa không? Thiên hạ vẫn cứ đàm tiếu ngày càng nhiều. Những người không biết chuyện nói tôi kén. Họ nói rằng người như tôi lấy đâu chẳng được chồng: công việc nhà nước ổn định, lương cao, đi xe đẹp lại là gái Hà Nội. Ấy vậy mà khi đang đứng ở ngưỡng cửa của tuổ.i 30, khi đã đi được gần hết tuổ.i thanh xuân, tôi vẫn một mình giữa xã hội này, vẫn lẻ bóng đi về, vẫn tìm một bờ vai để có thể tựa vào, có thể chia ngọt sẻ bùi.
Con chim cần có tổ, đũa cần có đôi và tôi cần có một người đàn ông thực sự yêu thương, che chở cho tôi. Điều mong ước ấy chẳng lẽ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực với tôi hay sao?
Theo Ngoisao
"Cháy" hết mình cùng người trong mộng! Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo trên người Nam. Khi ấy, người tôi nóng bừng. Đôi môi khẽ đặt lên môi Nam. Thân thể ấy phát ra một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi muốn ngấu nghiến, vần vò gã trai ấy trong đêm nay... Đêm ấy, Nam đã cho tôi sự cuồng nhiệt của tuổ.i trẻ, cái mà...