Ám ảnh mỗi lần tặng quà cho mẹ chồng
Đồ chổi cùn giẻ rách tôi không dùng, không mang đi tôi cho bà giúp việc hết đấy. Từ nay đừng có mua gì nữa, tôi không thích kiểu thẩm mĩ nhà quê. Với quê nhà cô thì đây là đẹp nhưng với chúng tôi không ai mặc được đâu.
Mai được trời phú cho khuôn mặt khả ái, vóc dáng ưa nhìn và mồm mép giảo hoạt. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá của một trường danh tiếng, không quá khó để cô tìm được công việc thu nhập tương đối ở thủ đô. Gặp và yêu Sơn – một chàng trai ưa nhìn, có gia đình khá giả. Hai người kết hôn trong sự trầm trồ khen ngợi của người lớn và không ít những lời ghen tỵ của các cô gái trẻ. Nhưng sự thật có ai biết cuộc sống của Mai cũng chẳng sung sướng thoải mái gì. Cô luôn bị mẹ chồng chê là cô không có thẩm mỹ ăn mặc bởi cô thích màu tối. Tuy nhiên cũng chưa có ai chê cô không biết cách lựa chọn, phối đồ cả. Nhưng đây là mẹ chồng, nên không mấy vui nhưng cô lấy lý do mỗi người một gu thẩm mỹ để thưa gửi.
Muốn thể hiện tình cảm của mình với mẹ chồng. Mai mua vải may tặng mẹ một bộ quần áo. Trước đó cô đã quan sát kỹ, mẹ chồng cô thích mặc đồ tân thời, sáng màu, may vá cầu kỳ. Cô tìm và đặt may mẫu cho là phù hợp. Cô hí hửng mang về nói con tặng mẹ. Bà cầm lên với thái độ không trân trọng gì, miễn cưỡng nói “màu này á, mẹ tưởng con may cho mẹ đẻ con”. Thực sự Mai rất buồn nhưng cố gắng cười nói bà cứ thử đi, cô tin là phù hợp. Bà lẳng lặng cất vào tủ, và không thấy mặc bao giờ. Cứ có bạn đến chơi là mẹ chồng cô lại kể với giọng mỉa mai: Các bà biết không tôi được con dâu may tặng bộ quần áo đấy. Tôi chả hiểu thẩm mĩ của nó thế nào chứ. Người như tôi mà mặc loại đó à. Đưa ra thì có người khen, người thì an ủi quan trọng là tấm lòng của nó… tuyệt nhiên bà không bao giờ đụng vào bộ đồ đó kể cả thử bà cũng chưa 1 lần.
Video đang HOT
Mùa đông năm đầu tiên về nhà chồng, Mai lại đưa mẹ chồng đi mua 1 cái áo khoác. Rút kinh nghiệm từ lần trước cô nài nỉ đưa bà đi chọn và bà cũng chọn được 1 cái tương đối đắt t.iền nhưng quan trọng là bà ưng ý. Dù cho cô không thấy đẹp, không phù hợp với bà. Các bạn của bà lại vào bình phẩm, đa số nói là không phù hợp với t.uổi, vóc dáng của bà. Bà bực tức, vứt luôn cái áo vào phòng Mai và nói: Từ giờ đừng bày vẽ tặng quần áo gì cho tôi nữa nhé. Mua cho tôi mấy thứ đồ hạ giá, chẳng phù hợp gì. Cô cất đi, mang về cho mẹ đẻ cô ở quê thì hợp hơn.
Uất nghẹn Mai chỉ nói lại áo là do mẹ chọn, con muốn đưa mẹ đi để thể hiện tình cảm và con thực sự muốn tặng mẹ. Bà vu là Mai cãi bà, lại nói với Sơn là cô mua cho bà được cái áo hạ giá rẻ t.iền mà về khi người khác chê cô lại tỏ ra cáu gắt mẹ. Sơn vốn bênh mẹ nên mắng cô, nói cô thiếu tôn trọng, lịch sự trong việc tặng quà mẹ anh. Nhưng cô không giải thích chỉ khóc. Cô thấy uất ức, tại sao bà lại có thể đổi trắng thành đen như thế.
Đỉnh điểm của cơn tức sáng hôm sau, bà gọi người giúp việc vào cho quần áo. Bà gọi cả cô vào và nói: “này, mang về cho mẹ cô này. Đồ chổi cùn giẻ rách tôi không dùng, không mang đi tôi cho bà giúp việc hết đấy. Từ nay đừng có mua gì nữa, tôi không thích kiểu thẩm mĩ nhà quê. Với quê nhà cô thì đây là đẹp nhưng với chúng tôi không ai mặc được đâu”. Mà đó là gì, là bộ quần áo cô may tặng bà khi vào thu và cái áo khoác hôm qua. Mai thực sự choáng váng với cách cư xử của mẹ chồng, một câu là mẹ cô, hai câu nhà quê… cô thấy bị xúc phạm ghê gớm, lấy hết sức bình tĩnh cô nói: “quà con tặng mẹ, mẹ không thích mẹ cho ai thì cho. Nhưng mẹ đừng xúc phạm con như thế, quê con nghèo nhưng chúng con có lòng tự trọng và con yêu cầu mẹ tôn trọng con cũng như gia đình con”. Mai tập xác định luôn, sẽ có biến. Đúng thế bà gọi cho Sơn, yêu cầu tối về sớm để họp gia đình. Tối nay Mai sẽ nói gì đây? Có nên tiếp tục nhẫn nhịn để êm ấm gia đình hay kể hết mọi chuyện với chồng mình để anh hiểu rõ tại cô láo hay tại mẹ anh khó chiều, quá đáng?
Theo Emdep
Tớ yêu cậu vì những điều nhỏ xíu
Có những khoảnh khắc, những hành động của cậu, dù nhỏ xíu thôi, đã khiến tớ thấy "rung rinh" thật nhiều...
Đó là khi cậu í ới gọi tớ là... "Cua". Bề ngoài thì tớ nhặng xị lên mắng cậu vì tội dám gọi tên "cúng cơm" của tớ, nhưng trong lòng thì tớ lại... "rung rinh" lắm đấy. Bởi, chỉ có bố mẹ và em gái - tức là ba người tớ yêu thương và thương yêu tớ nhất là hay gọi như vậy thôi. Thế nên, khi gọi như vậy, nghĩa là cậu cũng nằm trong danh sách "yêu thương nhất" của tớ rồi.Cậu biết không, tớ đã từng tự ti vô cùng vì "chiếc mũi xấu xí" của mình, lại còn khóc lóc đòi mẹ cho đi... sửa mũi nữa chứ. Thế nhưng, cậu lại thú nhận rằng mỗi lần chiếc mũi của tớ chun lại, cậu lại thấy tớ vô cùng dễ thương và cậu yêu chiếc mũi ấy biết bao nhiêu. Tình yêu ấy đã "lây" sang tớ mất rồi, cảm giác tự ti thì bay hết sạch trơn...
Đó là khi, cậu đưa nhóc Nhím - em gái tớ đi chơi, đi ăn kem cả buổi chiều, hì hục cùng con bé xếp cả nghìn mảnh ghép thành một bức tranh, hay an ủi nhóc vì tuần này không được... phiếu bé ngoan. Tớ đã ghen tỵ biết bao nhiêu khi nhóc nói, nhóc còn quý cậu... hơn cả tớ. Thế nhưng, mỗi lần nghe nhóc khen cậu hết lời trước mặt bố mẹ tớ, tớ lại muốn "phổng mũi" vì tự hào.
Tớ vốn rất sợ... ma, nên mỗi lần đi học thêm về muộn là run lên cầm cập. Cậu biết vậy, lè lưỡi "lêu lêu" tớ là đồ nhát cáy. Tớ mở lời nhờ cậu đưa về, thì cậu tỉnh queo: "Tập đi một mình đi cho quen chứ!". Ấy vậy mà, một lần vô tình nhìn lại phía sau, thấy cậu lặng lẽ đạp xe theo tớ, đứng ở phía xa xa, nhìn tớ dắt xe vào nhà rồi lại lặng lẽ quay xe đi về. Tớ đã nhận ra, cậu quan tâm, lo lắng cho tớ đến nhường nào...
Đó là khi, cậu giả vờ nói bâng quơ rằng, cậu rất thích con gái... mập mập, tròn tròn, bởi mập thì đáng yêu và dễ thương cực kì. Nhớ lại hồi sáng, tớ vừa mới ỉ ôi, than thở với cậu rằng cái cân lại nhích lên hai vạch khi tớ leo lên. Và cậu mặc kệ, để tớ không phải lăn tăn chuyện béo - gầy, không khổ sở ăn kiêng ngày này qua ngày khác.
Đó là một ngày trời mưa bất chợt, cậu dúi vào tay tớ chiếc áo mưa, tớ lắc đầu: "Tớ không cầm đâu, cậu về bằng gì?". Cậu trả lời: "Tớ có hai cái mà, hôm nay mang nhầm 2 chiếc.". Và hôm sau, cậu lại phải nghỉ học vì sốt, cậu ướt hết vì mưa mà...
Cậu chưa bao giờ nói ra những yêu thương ấy bằng lời, nhưng qua những hành động chân thành ấy, tớ vẫn cảm nhận được một cách đầy đủ...
Hạnh phúc và ấm áp lắm!
Theo Gocyeuthuong
Yêu thương là... Đó là lời nói : "Bạn có uống cà phê không? Bạn có mệt không? Tôi có thể làm gì cho bạn..." Đó là một cú điện thoại, một lá thư, một chuyện ngạc nhiên nho nhỏ, một lời mời của con tim..... Đó là làm một số việc cho người ấy, không lý do, không tính toán...Đó là tiếp đón người ấy...