Ám ảnh kinh hoàng mỗi đêm gần chồng
Làm vợ hai của người ta, tôi mới hiểu lý do người chồng hiện tại rõ ràng hiền lành tử tế này lại bị bỏ. Thấm đẫm nỗi đau mỗi đêm ở với chồng khiến tôi luôn ám ảnh.
Tôi vốn là cô gái quê nghèo, lên thủ đô cố gắng bươn trải để còn nuôi hai đứa em ở quê. Tôi lấy một người chồng làm cùng xưởng sản xuất khi ở cái tuổi được gọi là gái già. Thì cũng đúng, phận làm gái già nên tôi cũng làm vợ hai của người ta. Chồng tôi là quản lý khu xưởng sản xuất của tôi, anh hiền lành, tử tế và cũng được lòng mọi người. Một người đàn ông như vậy thì chẳng có điều gì đáng chê trách.
Tôi đưa anh về giới thiệu với gia đình mình, cả gia đình đều quý mến anh. Tính tình của anh hòa đồng, thu nhập khá và lại còn là cấp trên của tôi nữa nên gia đình tôi cũng nhanh chóng nhận lời khi anh ngỏ ý cưới tôi. Phần về tôi, ở cái tuổi này rồi thì cũng không còn đòi hỏi gì nhiều nữa. Chỉ có điều khiến tôi lăn tăn, tại sao anh hiền lành, tốt bụng đến vậy mà người vợ cũ của anh nhất định đâm đơn lên tòa xin ly hôn.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ bản thân tôi cũng không có thể nghĩ thấu đáo được hết, tất nhiên có cả việc này nên tôi mặc kệ mọi chuyện. Cứ kết hôn thôi, dù sao cũng đã có tình cảm và anh ấy sẽ là một chỗ dựa không chỉ cho mình tôi mà còn cả cho cả gia đình tôi sau này.
(Ảnh minh họa)
Thế là một đám cưới nhỏ cũng được diễn ra, nào ngờ đêm tân hôn mới là lúc tôi hiểu rõ con người tốt đẹp đến không còn điều gì để chê ở người chồng lại có một hành động kinh khủng đến vậy. Vào phòng anh lao vào người tôi như một con thú hoang, con thú ấy như ăn thịt con mồi, nuốt chửng nó mà chẳng cần vờn. Anh cứ vậy, lao vào tôi như điên dại, xé toạc váy, mạnh bạo đến nước mắt tôi cứ rơi mà anh chẳng mảy may đến điều đó. Đêm đầu tiên, bao nhiêu tủi hờn tôi nhận đủ, vậy mà anh còn hành cái thân xác của tôi đến thân tàn ma dại với những mấy hiệp mà không biết mệt mỏi của mình.
Tôi chấp nhận cố gắng, cố để tha thứ, vì có thể do anh thiếu hơi ấm người phụ nữ đã lâu, hay cũng do rượu khiến anh mất kiểm soát. Tôi đã tự cho mình những lý do đó để có thể dễ dàng tha thứ cho anh hơn. Để cố gắng chứ không thể ly hôn ngay sau ngày cưới được. Nhưng con người thì chỉ có giới hạn của nó, chỉ một tuần lấy chồng mà nhìn vào gương mặt trước gương tôi đã không còn nhận ra chính mình. Ngày nào đi làm về anh cũng hành hạ tôi bằng chuyện đó, chưa kể anh còn quái dị đến mức nghĩ ra đủ trò chỉ để thấy vui, thỏa mãn cơ thể của chính anh mà không hề biết tôi cần gì.
Đến đêm thì không kể, vậy mà một tuần đều đều anh cứ tỉnh dậy là lôi tôi và làm cho một hiệp trước khi đi làm. Đến giờ tôi mới hiểu anh bị người vợ cũ bỏ vì lý do khủng khiếp này. Cô ấy chắc cũng giống tôi, bị anh hành hạ đến khủng khiếp không chỉ về thể xác mà còn cả những ám ảnh về tinh thần mãi không dứt.
Video đang HOT
Tôi rời khỏi nơi khủng khiếp với biết bao ám ảnh này chỉ sau một tuần cưới. (Ảnh minh họa)
Ngày mai anh có đợt đi nhận hàng bên kho đem lên xưởng sản xuất, tất nhiên anh sẽ đi trong hai ngày. Tôi không còn gì luyến tiếc với anh nữa. Sẵn sàng chấp nhận mọi tiếng xấu chứ tôi không thể cố gắng thêm để tiếp tục cuộc sống địa ngục này.
Sáng sớm anh đi khỏi, tôi cũng viết vội một lá đơn ly hôn cùng chữ kí của mình để trên bàn, nhanh chóng thu quần áo rồi rời khỏi nơi khủng khiếp với biết bao ám ảnh này chỉ sau một tuần cưới. Số phận của tôi rồi không biết sẽ đi về đâu, nhưng tôi tin rời xa người chồng khủng khiếp ấy với tôi ngày mai đã là một ngày tươi sáng.
Theo Một thế giới
Tuần trăng mật ám ảnh vì sự kỳ quái của người chồng Tây
Đêm đó, khi đang ôm tôi lãng mạn ngắm mưa bên cửa sổ, bỗng nhiên anh òa khóc nức nở. Tôi phải gặng hỏi mãi anh mới bảo rằng trời mưa khiến anh có cảm giác nhớ nhà.
Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn được 8 năm và đang có con trai 7 tuổi. Tôi gặp anh, người chồng Anh, hơn tôi 2 tuổi, khi vừa tốt nghiệp đại học và đang kinh doanh một cửa hàng quần áo ở phố cổ. Khi đó anh sang du lịch ở Việt Nam và ở ngay tại khách sạn đối diện với cửa hàng của tôi.
Hàng ngày, mỗi tối sau mỗi chuyến chu du theo lịch trình, anh lại ghé cửa hàng tôi để mua đồ lưu niệm. Chúng tôi quen nhau từ đó và tôi lọt vào mắt xanh của anh gần như ngay từ hôm đầu.
Anh bảo anh thích nụ cười tỏa nắng của tôi và ngưỡng mộ tôi vì không chỉ có khả năng ngoại ngữ lưu loát mà còn rất hiểu tâm lý khách hàng, rất linh hoạt trong giao tiếp nữa.
Còn tôi dù ban đầu niềm nở với anh đơn giản chỉ vì xã giao nhưng quả thực càng ngày tôi càng quý mến anh. Tôi học được ở anh nhiều điều từ sự lịch lãm, đến sự chân thành hiếm có. Anh bảo anh sẵn sàng nghỉ việc một năm để ở lại Việt Nam vì không muốn rời xa tôi. Nghe vậy tôi rất xúc động, tuy vậy tình yêu chỉ thực sự đến khi nửa năm sau khi trở về nước, anh quay lại Việt Nam để xin dạy Tiếng Anh cho một trung tâm mà mục đích không gì khác là nhằm để... tán tôi.
Tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào đó yêu và si mê tôi đến vậy. Và chúng tôi đã có những ngày tháng yêu đương hạnh phúc.
Ngày cưới, tôi cũng hạnh phúc đến rơi nước mắt khi được bố mẹ chồng và em trai chồng từ tận nửa vòng trái đất bay sang để dự lễ cưới. Khi nhận những món hồi môn quý giá từ mẹ chồng mà tôi thấy lòng mình dưng dưng, một cảm giác hạnh phúc như muốn nghẹt thở.
Còn tôi và anh, giữa không gian đám cưới lãng mạn và nên thơ ở khách sạn năm sao, anh đã thề với tôi rằng sẽ không để cho tôi có một giây phút nào buồn và nhìn vào mắt anh, tôi cũng tin như thế.
Nhưng hóa ra, mọi mơ mộng, lãng mạn đã kết thúc ngay sau đám cưới khi chúng tôi bước vào tuần trăng mật.
Hồi đó, vì chiều lòng tôi, anh đã đặt tour trăng mật bằng chuyến xuyên Việt. Tôi những tưởng mình sẽ được hạnh phúc lắm khi có anh giữa mảnh đất quê hương thân thuộc. Song tôi đã nhầm.
Vì biết anh quen với cảnh sống sang trọng, lịch lãm nên ngay từ khi đặt tour tôi đã chọn những khách sạn cao cấp và có dịch vụ tốt. Tuy nhiên, dường như mọi thứ không luôn làm anh hài lòng.
Đêm đầu tiên khi ở một resort hướng biển, sau bữa ăn tối, tôi và anh có đi dạo một vòng bờ biển. Cuộc dạo chơi đó rất vui vẻ nhưng khi trở về phòng trên chân anh bỗng nổi vài vết mẩn đỏ. Tôi nghĩ có thể do muỗi hoặc con côn trùng nào đó ngoài biển cắn nên tôi nghĩ đơn giản chỉ cần rửa sạch bằng xà phòng là ổn.
Nhưng anh thì không vậy, anh lồng lộn gọi điện đi khắp nơi, thậm chí gọi điện về nước để hỏi bạn anh (là bác sĩ) nhằm tìm cách chữa trị. Anh tỏ ra rất lo lắng khi chúng tôi lượn khắp các hiệu thuốc ở thành phố mà không nơi nào có bán thuốc do bạn anh kê đơn.
Rồi cả đêm đó, anh vật vã trong nỗi lo bị sốt xuất huyết. Anh lo đến độ không ngủ được, cả đêm anh ôm gối, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình ipad để tìm hiểu thông tin bệnh. Chúng tôi mất cả đêm đầu tiên cho một chuyện không đáng.
Đến sáng hôm sau, anh mới thực sự trở lại bình thường khi được bạn anh trấn an.
Nhưng cũng không vì thế mà chuyến đi tốt hơn. Ngày hôm sau chúng tôi dừng chân ở một khách sạn khác. Và khi chúng tôi vừa đến khách sạn thì trời đổ mưa tầm tã. Đêm đó, khi đang ôm tôi lãng mạn ngắm mưa bên cửa sổ, bỗng nhiên anh òa khóc nức nở. Tôi phải gặng hỏi mãi anh mới bảo rằng trời mưa khiến anh có cảm giác nhớ nhà, nhớ mẹ anh vì khung cảnh mưa giống ở n hà anh quá.
Nghĩ rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời nên tôi lặng yên ve vuốt anh. Tuy nhiên, 15 phút rồi nửa tiếng trôi qua, anh vẫn không trở lại bình thường. Anh vẫn khóc nấc lên từng hồi mà tôi không sao dỗ được. Quá lạ, tôi đứng dậy lau mặt cho anh và kéo anh ra chỗ khác nhưng kết cục anh vẫn khóc. Và lại một đêm nữa chúng tôi gần như không ngủ chỉ vì cảm xúc nhất thời của anh.
Nhìn người đàn ông đa sầu đa cảm tôi bỗng thấy lòng buồn ghê gớm. Không biết sau này tôi sẽ còn bao lần phải chịu cảnh như thế này nữa.
Và quả thực trong suốt chặng đường sống chung sau này, tôi không biết bao lần muốn nổi đóa vì những hành động kỳ cục của anh. Một phần xuất phát từ tính đa sầu đa cảm nhưng phần khác có lẽ cũng vì chúng tôi khá khác nhau trong quan niệm, trong văn hóa nên khó thích nghi với nhau. Đôi lúc tôi có cảm giác chồng mình yếu đuối, không được nể trọng. Còn anh thì thấy tôi là người kém tinh tế.
Chúng tôi vẫn sống bên nhau nhưng tôi biết cả tôi và anh đều hiểu chúng tôi đang phải nỗ lực để con trai có đủ cả bố và mẹ. Có điều tôi không biết chúng tôi sẽ vì con được đến bao giờ?!
Theo Người đưa tin
Luôn sống trong ám ảnh vì từng bị bạo lực học đường Gia đình lúc ấy khó khăn, ba mẹ phải lo kiếm tiền nên một cô gái như tôi chỉ biết im lặng để một bầy con trai đánh đập, hù doạ, cô lập, chửi bới hơn 5 năm liền. Tôi 25 tuổi, đã đi làm, xuất thân từ vùng quê khốn khó, quanh năm chỉ bão lũ, mưa nắng thất thường. Hiện tại,...