Ám ảnh khi bắt quả tang chồng dẫn bồ về nhà
Bước chân về đến nhà tôi thấy có một chiếc xe lạ đặt cạnh xe chồng ngoài sân, chỉ nghĩ đơn thuần bạn chồng đến nhà chơi. Nghe tiếng mở cửa, chồng vội vàng ngó xuống từ phòng ngủ tầng hai, thấy tôi thì tá hỏa đưa bồ ra trốn ngoài nhà giặt.
32 tuổ.i, những tưởng tôi đã có một số vốn kha khá với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một người chồng yêu vợ thương con, một đứa con trai 2 tuổ.i thông minh kháu khỉnh, một công việc tạm ổn có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi cũng cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có trong tay nhưng đúng là cuộc đời không ai có thể nói trước được.
Tôi của thời điểm 4 tháng trước hạnh phúc bao nhiêu thì tôi của hiện tại lại đau khổ giằng xé bấy nhiêu. Tôi bế tắc và không tìm ra lối thoát trên con đường mình đang đi nên hôm nay viết bài này mong mọi người cho tôi một sự sẻ chia, đồng cảm.
Sáng thứ 7 của một ngày cách đây 4 tháng, tôi đang đi làm thấy mệt, xin nghỉ quay về nhà, bước chân về đến nhà tôi thấy có một chiếc xe lạ đặt cạnh xe chồng ngoài sân, cũng chỉ nghĩ đơn thuần là bạn chồng đến nhà chơi. Tôi mở cổng nhẹ nhàng đi vào, nhìn qua cửa kính vào phòng khách không thấy ai mà đậ.p vào mắt lại là một đôi giầy cao gót của phụ nữ. Thực sự lúc này tim tôi như thắt lại, ngồi yên lấy lại bình tĩnh một lúc tôi giật cửa chính thì thấy chốt trong.
Chồng vội vàng ngó xuống từ phòng ngủ tầng hai, thấy tôi thì tá hỏa đưa bồ ra trốn ngoài nhà giặt, chạy xuống mở cửa và mong tôi bình tĩnh cho cô gái kia ra về sau đó hai vợ chồng giải quyết. Lúc đó thực sự tâm tôi như chế.t, không đủ tỉnh táo để hành động bất cứ điều gì. Tôi ngồi yên ở phòng khách 30 phút suy nghĩ cho thật thấu đáo thiệt hơn, không làm ầm ĩ, phần vì suy nghĩ chả hay ho gì trò vạch áo cho người xem lưng, phần vì không muốn hàng xóm láng giềng biết chuyện lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tôi gọi cô gái kia xuống cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Cô đã nhớ kỹ mặt tôi chưa” rồi cho ra về. Hai vợ chồng ngồi nói chuyện một cách thẳng thắn, tôi phỏng vấn và anh trả lời hết tất cả những điều tôi hỏi. Chồng thú nhận đã phát sinh quan hệ ngoài luồng được hơn hai tháng nay và dẫn về nhà 3 lần. Cô gái kia đã có chồng con, hai người thống nhất với nhau quan hệ tình cảm nhưng không để ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
Tôi hỏi tại sao anh lại dẫn về nhà, là.m chuyệ.n đ.ó lên chính chiếc giường mà tối nào cả gia đình vợ chồng con cái đùa vui trên đó? Chồng bảo đi nhà nghỉ lúc nào cũng lo lắng có người nhìn thấy nên nghĩ về nhà tôi sẽ không biết được (do điều kiện công tác tôi phải đi từ sáng đến 6h tối mới có mặt ở nhà).
Chồng cũng đưa ra một số lý do ngụy biện cho việc ngoạ.i tìn.h chung chung giống như tất cả những người đàn ông từng đi ngoạ.i tìn.h nêu ra mà báo chí đã phản ánh rất nhiều như: Ham của lạ, thích chinh phục, vợ bận chăm con nên không có nhiều thời gian dành cho mình… Chồng cầu xin tôi tha thứ.
Phận đàn bà, tôi suy nghĩ đến bố mẹ già hai bên, con trẻ thơ dại, rồi nghĩ chồng ngoạ.i tìn.h mình cần phải xem xét lại bản thân, bên cạnh đó cũng không cam tâm với số phận mình nên đồng ý cho anh thời gian thử thách. Tôi cũng không làm ầm ĩ mọi chuyện, không làm gì kẻ thứ 3, để cho chồng chủ động gọi điện cắt đứt.
Video đang HOT
Tôi không theo dõi, cũng chẳng kiểm tra điện thoại vì không thể kiểm soát được suy nghĩ của chồng thì kiểm soát làm gì phần hình thức. Chả biết tôi làm thế có đúng không? Có nhẹ nhàng quá không? Chỉ thấy chồng bảo cảm ơn vì tôi đã đủ bình tĩnh và cư xử như thế.
Anh là một người đàn ông đẹp trai, phong độ, từng là một người đàn ông mẫu mực, người chồng lý tưởng trong mắt tất cả mọi người. Họ hàng, bố mẹ, bạn bè ai cũng bảo tôi may mắn và hạnh phúc khi lấy được anh làm chồng. Chúng tôi yêu nhau 9 năm và cưới được hơn 3 năm. Tôi cũng như bao người phụ nữ khác, hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của chồng và sai lầm ở chỗ quá toàn tâm toàn ý chăm lo cho chồng con.
Tôi luôn tạo dựng cho chồng một bề ngoài chỉn chu phong độ, cũng không đặt nặng gánh kinh tế lên vai chồng vì thu nhập của tôi đủ trang trải sinh hoạt phí, chồng làm để tiết kiệm và sắm đồ đạc. Hôn nhân của chúng tôi xây dựng trên cơ sở tình yêu nhưng về sống với nhau cũng không tránh khỏi những va chạm. Trải qua cuộc sống hôn nhân rồi mới biết tình yêu là có hạn sử dụng và chẳng có tình yêu nào vĩnh cửu trường tồn với thời gian.
Con trai tôi năm nay mới hai tuổ.i nhưng cháu là một đứ.a tr.ẻ khá nhạy cảm. Trong một lần mất bình tĩnh, tôi đã cãi nhau với chồng trước mặt cháu và bỏ xuống tầng một. Cháu nhất định không ngủ, bắt bố bế xuống chỗ mẹ, lại bắt mẹ bế lên chỗ bố, rồi bắt bố mẹ nằm cạnh xoa lưng ru ngủ. Cháu bảo “Bố ăn mẹ đi”. Buổi tối cả nhà nằm xem tivi trên giường vợ chồng tôi thường hôn trộm nhau, cháu nhìn thấy hỏi thì bố cháu lại bảo bố đang ăn mẹ, bố ăn con nhé. Thế là hai bố con nó lại hôn hít nô đùa. Giọng con ngọng nghịu, ánh mắt chan chứa, hai chúng tôi đều bật khóc. Thực sự không nghĩ con mình lại nhạy cảm như thế này. Tôi đồng ý tha thứ và cho chồng một cơ hội làm lại.
Cuối cùng cuộc sống của chúng tôi đã quay trở lại với sự bình lặng vốn có nhưng giữa chúng tôi đã không còn được hạnh phúc như trước kia. Sự việc đó giống như một cái xương mắc ở cổ, nuốt không nổi mà nhổ không ra, vô cùng khó chịu. Nỗi đau này chỉ có ai trải qua rồi mới hiểu. Mới ngày hôm trước tôi vẫn nghĩ sẽ ly dị ngay khi chồng phản bội, thế mà hôm nay tôi vẫn phải cắn răng sống chung với lũ, vết thương ấy mỗi ngày một loét rộng miệng.
Tôi với chồng đang cố xây dựng lại tình cảm đã mất nhưng vô cùng gượng gạo. Sự ám ảnh khi tận mắt bắt quả tang chồng dẫn gái về nhà ám ảnh và ăn mòn tâm trí tôi, chỉ cần bước chân vào đến cổng tôi lại cố tìm xem có chiếc xe lạ nào dựng gần xe chồng, có đôi giầy cao gót nào đặt ở vị trí ấy, có người đàn bà lạ nào mặc cái váy kẻ, cầm cái túi xách màu ấy đi từ tầng hai xuống?
Tôi cũng phải nói qua mình là một người vô cùng mạnh mẽ và lý trí, lúc nào cũng phải đè nén nỗi đau ấy xuống. Trong tôi đang tranh đấu giữa hai con người, một người muốn dứt áo ra đi và một người hy sinh nhẫn nhục chịu đựng. Nỗi đau này chồng tôi không hiểu được, không cảm nhận được. Tôi tự xây dựng cho mình một bức tường thành tưởng như vững chắc lắm, thế nhưng thực tế nó mong manh dễ vỡ vô cùng. Từ ngày đó chồng tôi trở thành người đàn ông toàn tâm toàn ý đối với gia đình, về sớm cùng vợ nấu cơm, trông con cho vợ đi với bạn bè. Sáng chủ nhật cùng vợ con đi uống cà phê ăn sáng thay đổi không khí.
Tôi trở thành người phụ nữ yêu bản thân mình hơn với phương châm sống “Người không vì mình trời chu đất diệt”. Tôi làm đẹp, mua sắm quần áo đẹp, nhưng không phải vì chồng; tôi biết mình có đẹp thế nào chăng nữa cũng không thể bằng cảm xúc mới lạ đối với cô bồ của chồng được. Đến đẹp như hoa hậu mà còn chả giữ được chồng nữa là…
Sống với nhau gượng gạo nên càng ngày càng cảm thấy việc tôi cho chồng tôi một cơ hội là sai lầm. Đã biết trước kết thúc một câu chuyện buồn tại sao vẫn cứ cố để duy trì nó. Tôi không vượt qua được suy nghĩ của chính mình, trước mặt chồng và mọi người tôi dùng lý trí để che giấu cảm xúc vô cùng tốt nhưng quay lưng nỗi đau lại ùa về.
Ngay lúc này ngồi viết những dòng này tôi thực sự muốn buông tay, muốn được sống vì mình không phải suy nghĩ hộ ai, cho ai nữa. Tôi không muốn mở mắt ra đã phải tự trấn an bản thân hôm nay cần cố gắng hơn hôm qua. 4 tháng trôi qua mà sao nỗi đau này vẫn còn như vừa mới đến. Các anh chị từng trong hoàn cảnh này xin hãy cho tôi một lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Diệu
Theo Vnexpress
Qua khe cửa, thấy vợ đang uốn éo trước mặt 4 gã đàn ông
Tôi chế.t sững khi thấy vợ mình váy áo mỏng manh, h.ở han.g đang uốn éo đủ tư thế trước con mắt của 4 gã đàn ông.
Tôi và vợ cưới nhau được gần 1 năm nay. Vợ tôi thuộc tuýp người thanh mảnh, 3 vòng đầy đủ , có ngoại hình khá đẹp. Cũng vì thế mà trước đây, tôi phải "trầy da tróc vảy" mới cưa đổ được nàng.
Vợ vừa tốt nghiệp đại học là chúng tôi cưới ngay vì mẹ vợ tôi khi đó đang bệnh nặng. Lúc đó, tôi đã có việc làm ổn định với mức thu nhập gần 10 triệu/tháng. Còn vợ tôi thì bắt đầu lao đao tìm việc phù hợp.
Thấy tôi hàng ngày đi làm, vợ tôi tỏ vẻ sốt ruột lắm. Cô ấy nói phải tìm được việc làm, chứ ở nhà cho chồng nuôi hoài, rất nhục. Mà tôi cũng đâu nói nặng nhẹ gì vợ. Tôi luôn yêu thương, chiều chuộng vợ hết mực. Chẳng khi nào tôi nảy ra cái ý nghĩ mình đi làm, còn vợ ở nhà nên phải làm hết mọi việc. Mỗi ngày, tôi vẫn phụ cô ấy dọn dẹp nhà cửa, hay rãnh rỗi thì đưa cô ấy đi chơi, xem phim, uống cà phê cho khuây khỏa.
Đầu tháng vừa rồi, tôi đi làm về thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa sạch tinh tươm, cơm nước ngon lành với những món tôi thích bày trên bàn. Cô vợ tôi thì nhảy nhót tới ôm cổ tôi thì thầm: "Chúng ta ăn mừng em có việc làm đi anh. Tiề.n lương người ta ứng trước tháng này cho em đó. Cũng nhiều lắm đó nha."
Thì ra cô ấy được nhận vào làm cho một studio ảnh nghệ thuật. Thấy cô ấy mừng, tôi cũng vui lây. Thôi thì để cô ấy đi làm, ra ngoài tiếp xúc với mọi người cho thoải mái đầu óc.
Và tôi chế.t sững khi thấy vợ mình váy áo mỏng manh, h.ở han.g đang uốn éo đủ tư thế trước con mắt của một đám đàn ông. (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, mỗi sáng, vợ tôi lại chải chuốt, son phấn thật đẹp rồi mới đi làm. Ban đầu, tôi cũng hơi nghi ngờ, sợ vợ đẹp léng phéng bên ngoài thì nguy. Tôi âm thầm bám theo cô ấy đến tận nơi vài lần thì thấy vợ đi vào studio đó thật. Vì thế, tôi tin tưởng vợ.
Từ ngày vợ đi làm, thương vợ khổ sở, tôi giành hết việc nhà. Về nhà, cô ấy chỉ nằm xem ti vi và kể cho tôi nghe về một ngày làm việc đầy màu sắc. Tôi tin tưởng và yêu thương cô ấy hết mực, vậy mà không ngờ cô ấy lại làm chuyện dối trá sau lưng tôi.
Ngày hôm qua, khi nhận lương tháng xong, tôi ghé qua chỗ cô ấy làm. Định bụng rủ cô ấy đi chơi, ăn uống thỏa thích. Đến nơi, cô lễ tân vui vẻ hỏi tôi muốn chụp ảnh cưới hay ảnh gia đình? Tôi bảo tới tìm vợ và trình bày rõ tên tuổ.i vợ mình. Cô ấy bảo tôi lên tầng 2, vào phòng chụp thứ nhất.
Vừa bước lên tầng, nhìn quanh quất chưa biết phòng chụp thứ nhất ở đâu thì tôi đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ bên trong một cánh cửa. Tiếng thợ ảnh liên tục nói: "Tư thế tiếp theo. Đẹp lắm, tốt, quay sang bên trái chút ít, cong mông lên, ưỡn ngực, mắt đưa tình nào...". Tôi cũng tò mò không biết khi chụp ảnh người ta làm việc như thế nào nên đẩy nhẹ cánh cửa ghé mắt vào xem.
Và tôi chế.t sững khi thấy vợ mình váy áo mỏng manh, h.ở han.g đang uốn éo đủ tư thế trước con mắt của 4 gã đàn ông.
Nhìn ánh mắt, điệu cười, dáng đứng mỗi lần gió thổi váy cô ấy tốc lên và những cặp mắt đàn ông hau háu nhìn đăm đắm vào những đường cong trên cơ thể cô ấy, má.u nóng bốc lên khiến tôi không thể kiềm chế được.
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào với vẻ mặt giận dữ, đỏ bừng. Mọi người bất ngờ quay lại, một người còn trách tôi thiếu ý tứ, làm hỏng buổi chụp hình. Trong khi vợ tôi thì bất ngờ đến mức sửng sốt. Cô ấy vội vã đứng thẳng dậy, sửa lại váy áo cho dễ coi hơn. Còn tôi, cơn ghen khiến tôi không kiểm soát được bản thân nên đã vung tay tát cô ấy một cái rồi kéo tay cô ấy về.
Đêm đó, vợ tôi khóc lóc đủ kiểu với tôi. Cô ấy giải thích rằng đó gọi là chụp ảnh nghệ thuật chứ không có sexy hay h.ở han.g gì hết. Cô ấy còn nói bây giờ nhiều người chụp kiểu như vậy lắm, để lưu lại vẻ đẹp tuổ.i thanh xuân, còn cô ấy chụp để quảng cáo cho studio. Ngoài ra cô ấy không làm gì xấu xa hay phản bội tôi. Nhưng tôi chẳng muốn nghe gì nữa hết. Tôi không chấp nhận được cảnh vợ mình ăn mặc như mặc váy ngủ, rồi ưỡn ẹo đủ tư thế cho người khác chụp ảnh. Tôi căm ghét khi nhớ lại ánh mắt những gã đàn ông đó nhìn cơ thể vợ mình.
Từ hôm đó đến nay, chúng tôi không ngủ chung. Tôi vẫn rất tức giận. Vợ tôi đã nghỉ làm ở nơi đó và tìm mọi cách xin tôi tha thứ. Tôi vẫn giận quá mà chưa biết cách làm gì để khiến cô ấy hiểu nên và không nên làm gì, gái đã có chồng thì phải ý tứ như thế nào? Mọi người tư vấn cho tôi với!
Theo Khám Phá
Đã yêu thì phải chấp nhận đau, yêu được từ bỏ được, thế thôi... Nỗi đau không thể vơi nếu ai đó cứ muốn nghĩ đến, như chiếc bong bóng muốn thả bay lên cao để ngắm nhìn cho đẹp, rồi lại muốn nắm giữ mãi mãi, bởi biết nếu thả trôi nó sẽ không thể còn bên cạnh nữa. Nỗi đau được định nghĩa như thế nào nhỉ? Vô hình, luân phiên, mơ hồ, mông lung,...