Ám ảnh hàng đêm khi bố lột quần, túm tóc đánh mẹ
Tôi rất khó cảm xúc với người khác phái, chỉ vô tình bắt gặp một đặc điểm gợi nhớ đến… bố tôi là tôi rùng mình sợ hãi. Tôi sợ hôn nhân, sợ dẫm phải vết xe đổ của mẹ.
ảnh minh họa
Năm nay tôi đã 32 tuổi. Bạn bè tôi đều đã lập gia đình, thậm chí có người đã có đứa con thứ hai, nhưng tôi vẫn lẻ bóng đi về, vẫn chăn đơn gối chiếc. Lý do là vì tôi bị ám ảnh bởi người cha của mình.
Tôi không may mắn được hưởng tuổi thơ trong trẻo hồn nhiên như chúng bạn. Mẹ tôi là người phụ nữ rất hiền hậu, đảm đang, yêu chồng thương con hết mực. Nhưng tình yêu của mẹ đã dành sai chỗ cho một người đàn ông như bố tôi. Có thể nói, trong trường hợp của mẹ, câu “gái có công chồng chẳng phụ” sai hoàn toàn.
Gia đình tôi có 3 anh chị em sinh sống ở Thái Bình. Tôi là con gái út. Ngay từ hồi còn nhỏ, bố đã thường xuyên rượu chè và mượn cớ về đánh đập mẹ con tôi mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Từ hồi tôi học lớp 2, tôi đã nhớ như in những trận đòn kinh hoàng mà ông đánh tôi mỗi khi anh em tôi bị điểm kém. Ông đánh rất đau, bạ đâu đánh đấy mà toàn dùng thắt lưng da để vụt. Tôi đau chết điếng mà cố nhịn không dám khóc bởi nếu khóc ông càng đánh đau hơn. Tôi vẫn nhớ những lần đó mẹ tôi khóc lóc thảm thiết để van xin ông nhưng ông không tha. Chỉ khi nào ông nguôi giận thì ông mới dừng. Chính bởi vậy ngay từ nhỏ chúng tôi đã rất sợ cha.
Còn với mẹ thì ông còn dã man hơn nhiều, chỉ cần mẹ cãi lại ông vì bất cứ 1 lý do gì dù đúng dù sai là ông cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngay lập tức. Tôi nhớ có lần ông đòi mẹ tôi nấu món này món nọ, mẹ tôi đi làm về cũng mệt nên chỉ nói với giọng hơi khó chịu một chút, ấy vậy mà ông ấy dang ngay cái bàn tay hộ pháp ra tát mẹ tôi nổ đom đóm mắt trước ánh mắt sững sờ của mấy anh em tôi. Má mẹ tôi sưng vù và in hằn 10 đầu ngón tay sau cái tát trời giáng đó. Sau những lần như vậy chúng tôi vô cùng thương mẹ và căm ghét bố nhưng những đứa trẻ như tôi thì biết làm được việc gì khác?
Không dừng lại ở đó. tuổi thơ của tôi còn phải đau đớn khi chứng kiến cảnh bố như một con quỷ hung dữ túm tóc lột quần áo đánh mẹ giữa đêm. Hồi đó chúng tôi còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng đó là những kí ức kinh hoàng cho tới giờ tôi không bao giờ quên. Lần đó anh em chúng tôi phải chạy sang cầu cứu hàng xóm thì mẹ tôi mới được giải thoát nếu không chắc mẹ đã chẳng còn sống cho tới tận bây giờ. Cứ mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó là tôi thấy rùng mình và chảy nước mắt vì thương mẹ. Hồi đó tôi còn ngây thơ ước rằng giá như mình cao lớn một chút thì có phải mình đã xông vào đánh bố giúp mẹ không.
Mẹ tôi lại là một người phụ nữ nhẫn nhịn và có tinh thần chịu đựng phi thường. Dù ở với bố tôi phải chịu nhiều đắng cay như thế nhưng không bao giờ mẹ có ý định chống đối. Có thể chính bởi tính cách này mà bố tôi càng được đà lấn tới. Bà chỉ âm thầm chịu đựng. Thậm chí còn bao che, không muốn các con hay họ hàng biết những trận đòn thừa sống thiếu chết mà bà đã phải chịu đựng. Chính bởi vậy, anh em chúng tôi ngay từ nhỏ đã vô cùng thương mẹ. Chúng tôi luôn cố gắng học hành, phấn đấu thật tốt để mong kiếm thật nhiều tiền giúp mẹ thoát khỏi cảnh nghèo và mang mẹ chạy trốn đi một nơi thật xa.
Mơ ước đó từng bước trở thành hiện thực khi 3 anh em tôi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Chúng tôi thuê nhà, làm thêm để trang trải sinh hoạt phí. Không như những gia đình khác bố mẹ phải chạy từng đồng lo cho con ăn học, nhà tôi thì ngược lại, 3 anh em tôi học giỏi nên kì nào cũng nhận được học bổng, còn kiếm được thêm tiền gửi về cho mẹ.
Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh chị em chúng tôi không khó để xin được những công việc có mức thu nhập khá, lại hợp với chuyên môn. Chúng tôi vẫn chung sống hòa thuận và yên ấm bên nhau, hàng tháng gửi tiền về cho bố mẹ. Những lần gọi điện hỏi thăm đều thấy mẹ vui phấn khởi, cứ nghĩ thầm rằng, giờ các con trưởng thành bố mẹ đỡ vất vả chắc không còn cảnh bạo lực như xưa. Nhưng hóa ra không phải, bố vẫn đánh mẹ thường xuyên thời gian đó, có điều mẹ vẫn giấu chúng tôi, những cuộc điện thoại vẫn đầy ắp tiếng cười phấn khởi của mẹ ẩn chứa đằng sau là một nỗi đau về thể xác. Sau này tôi mới biết tính mẹ như vậy, luôn chịu đựng hi sinh, luôn muốn các con yên lòng.
Một vài năm sau, khi anh trai tôi được lên chức tổng giám đốc của một doanh nghiệp Nhà Nước cũng là thời cơ để chúng tôi tìm cách giải thoát cho mẹ. Chúng tôi một căn hộ ở Hà Nội để đón mẹ lên ở cùng. Căn nhà cũ ở Thái Bình đành phải bán đi để thêm thắt vào căn hộ ở trên này. Và dù không muốn thì bố tôi cũng lên ở cùng chúng tôi. Chúng tôi hi vọng giờ đây bố đã thay đổi tâm tính, chứng kiến thành quả của con cái thì sẽ khác xưa. Nhưng hóa ra chúng tôi đã sai lầm.
Video đang HOT
Cái khổ vẫn còn đeo bám mãi mẹ tôi cho tới lúc già. Giờ đây hàng ngày hàng giờ chứng kiến cảnh người bố vũ phu vẫn không tiếc tay đánh mẹ khiến lòng tôi quặn thắt.
Ông ấy rất khỏe, những lúc ông ấy lên cơn thì một đứa con gái chân yếu tay mềm không thể làm gì nổi. Người anh trai của tôi những lúc đó cũng chỉ dám giữ ông để cho mẹ chạy mà thôi. Có người hỏi tôi: tại sao con cái lớn thế mà lại để bố đánh mẹ, nhưng tôi thực sự không biết làm cách nào khác. Bởi lúc đó trong ông như một con thú hoang rất đáng sợ. Ông sẵn sàng đánh đập lại bất cứ một đứa nào nếu dám chống đối lại ông. Ngay cả anh trai tôi đã từng bị ông ấy cầm dao dọa chém bởi khi đã ‘lên cơn” thì ông ấy bất chấp, không khác gì một kẻ thâm thần.
Tôi khuyên mẹ nên ly dị nhưng chưa bao giờ mẹ có khái niệm đó. Mẹ nói: Mẹ cố sống đến giờ này là vì chúng tôi. Dù ông ấy thế nào đi chăng nữa thì vẫn là bố của chúng tôi. Có còn hơn không. Mẹ đã chứng kiến biết bao gia đình tan cửa nát nhà, con cái khổ sở vì vợ chồng ly tán, nay bà không muốn các con phải khổ. Tôi thuyết phục bà hàng nghìn lần vẫn không được.
Nhiều lúc tôi thầm nghĩ, rất may anh trai của mình bản chất hiền lành, nên không có án mạng xảy ra chứ không chắc chắn cảnh giết cha vì bênh mẹ đã xảy ra ngay trong chính căn nhà này.
3 anh em tôi đã từng rủ mẹ bỏ ra ngoài thuê nhà, để mặc ông bố ở trong căn nhà rộng thênh thang đó 1 một mình không người hầu hạ nhưng rồi kế sách đó chẳng được bao lâu. Ông ấy gọi điện xin lỗi khóc lóc với mẹ tôi khiến mẹ tôi lại mủi lòng. Một ngày ông ấy gọi cho mẹ tôi gần 20 cuộc điện thoại để xin lỗi, oán trách bản thân và bảo… nhớ bà. Cứ xong mỗi lần như thế mẹ tôi lại mủi lòng, và sự việc chỉ êm êm trong khoảng thời gian ngắn. Nhiều khi tôi vừa giận vừa thương vì người mẹ nhu nhược yếu đuối của mình nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thấy mẹ quá vị tha và độ lượng. Mẹ bảo không nỡ nhìn ông ấy chết. Đấy cứ thế mẹ tôi phải chịu đựng bố tôi cho tới tận bây giờ.
Giờ đây hàng ngày hàng giờ tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho mẹ nhiều nhất có thể, đi làm được bao nhiêu tiền tôi dành tiền đưa mẹ tôi đi du lịch, bồi bổ chăm sóc mẹ tôi từng li từng tí. Đi làm về tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng về bên mẹ.
Chính bởi vậy giờ đây tôi không dám lấy chồng cho dù đã 32 tuổi. Một phần vì cảm thấy không yên tâm khi phải xa mẹ, sợ lỡ có ngày bố đánh chết mẹ thì sao.
Còn phần nữa là bởi trải qua quá nhiều biến cố nên tôi thấy mình già dặn quá so với tuổi. Tôi quá nhạy cảm và tinh đời trước người khác phái. Người ta yêu thì phải nhắm một mắt nhưng tôi không làm thế được. Người ta nhìn đời bằng lăng kính màu hồng thì tôi nhìn đời bằng lăng kính không số. Tôi khó mà rung động được người khác phái. Chỉ một hoặc vài lần tiếp xúc, tôi đã có thể “đọc gia vị” người đó tốt hay xấu, hiền lành hay gia trưởng, đến với tôi vì mục đích gì.
Tôi sợ đi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi sợ hôn nhân.
Theo VNE
Đau đớn với tuần trăng mật đầy xót xa
Ngày đưa thi hài của vợ về lại Hà Nội, bố mẹ vợ đau đớn nhìn tôi mà nói rằng: "Đấy, đó là lý do bố mẹ ngăn cấm hai con trong mấy năm nay đấy. Giờ thì đã muộn rồi. Con có trả được đứa con gái ngoan hiền cho chúng ta không?".
Nỗi buồn ngậm ngùi trong thơ Xuân Diệu mà tôi đã được học từ ngày cấp 3: "Tôi đâu dám nghĩ rằng mãi mãi. Hôm nay yêu mai có thể xa rồi" làm tôi tha thẩn. Thi nhân thảng thốt khi tình đến tình đi chóng vánh. Xuân Diệu còn được ngắm tình nhân cả khi đã xa rồi. Còn tôi vẫn chờ em, dù biết em chẳng thể trở lại.
Chẳng phải tôi là chàng lãng tử chỉ biết lãng mạn yêu thơ hay tôi là kẻ si tình đến mê muội. Nỗi đau của tôi dữ dội, đột ngột và day dứt hơn nhiều. Tôi đã mất em - người vợ xinh đẹp ngay trong kỳ trăng mật hạnh phúc của 2 đứa.
Mà có dễ gì tôi và em đến được với nhau đâu. Tôi và em như nước với lửa từ thuở cắp sách tới trường. Em cứ làm kiêu khi tôi tán tỉnh. Mặc dù hàng chục cô nàng khác tình nguyện đổ rạp dưới chân tôi.
Em bĩu môi chê tôi là thằng công tử bột trông bộ dạng như con chích chòe bởi bộ cánh sặc mùi hàng hiệu từ tiền của cha mẹ. Em cẩn trọng nghe ngóng đối phương có đang cá cược với hội bạn nào khi theo đuổi em không. Em làm tôi phát điên, phát hờn vì nhớ em và bị em cự tuyệt tình cảm.
Bản lĩnh đàn ông trong tôi trỗi dậy đòi giành bằng được trái tim em. Tôi quyết thay đổi mình...vì em. Tôi từ bỏ thói kiêu căng, chơi bời trước đây để mong chạm tới được trái tim em.
Những ngày mật ngọt ở biển thật đẹp. Vợ chồng tôi cùng đi dạo trên bờ cát hít thở không khí trong lành và cùng tận hưởng đêm đầu tiên ở bên nhau như dài bất tận (Ảnh minh họa)
Tôi xông pha tham gia các hoạt động tình nguyện, giúp đỡ vùng khó khăn. Tôi không ngại nhọc làm chân phục vụ bàn ở quán ăn - nơi mà tôi thường là khách VIP. Tôi tự kiếm tiền nhằm chuốt bỏ cái danh "ăn bám mà học đòi trưởng giả"...
Tôi làm tất cả để hình ảnh mình đẹp lên trong mắt em. Tuy em vẫn làm ngơ nhưng nhìn thấy tôi, em đã nở nụ cười thân thiện. Khuôn mặt em đẹp trong sáng và hiền hậu biết bao.
Tôi lại mê mải để trở thành người đàn ông hữu ích cho gia đình và những người quanh tôi. Cuối cùng, ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi cũng khiến cho trái tim ấm nóng. Tôi và em cùng bước tới thiên đường tình yêu.
Nhưng con đường này cũng quá ư trắc trở. Ngày tiếp cận gia đình em, cha mẹ em liên tục ngăn cấm bởi chê tôi có tướng dữ, sát thê. Mặc dù từ bé tới lớn tôi chưa từng làm hại ai cả.
Tôi lại phải bước tiếp những bước dài trong cuộc chinh phục cha mẹ em suốt mấy năm liền. Tôi dốc lòng sắm vai người con rể tương lai tốt bụng. Tôi lắng nghe chuyện đời bố em kể mỗi lần tôi tới chơi nhà. Tôi nhanh nhảu chở mẹ em đi chợ, đi chùa, đi thăm bạn bè... Tôi đã trở thành người thân thiết trong gia đình em.
Rồi ước nguyện được sánh bước cùng em trong ngày cưới cũng trở thành hiện thực. Trái ngọt cho sự kiên trì và tình yêu chân thành của tôi dành cho em suốt 7 năm qua đã đến độ chín. Tôi và em tíu tít bên nhau hạnh phúc viên mãn.
Sau buổi lễ thành hôn, trông sắc mặt em hơi xanh nhưng em không muốn hoãn tuần trăng mật. Hai bên gia đình dặn dò tôi chăm sóc vợ chu đáo khi đi xa. Đôi vai tôi đã sẵn sàng vững chắc để em tựa vào.
Những ngày mật ngọt ở biển thật đẹp. Vợ chồng tôi cùng đi dạo trên bờ cát hít thở không khí trong lành và cùng tận hưởng đêm đầu tiên ở bên nhau như dài bất tận.
Ngày thứ hai, mới bình minh lên, chúng tôi đã chạy ra biển đi dạo. Lúc lên bờ, em giẫm phải mảnh vỏ sò. Chân em rỉ chút máu. Em nhìn tôi bảo: "Lẽ nào đó là điềm dữ?". Tôi nhận nhiệm vụ cõng vợ và còn nói em ăn nói hàm hồ.
Sáng ngày thứ ba của tuần trăng mật, tôi thức dậy trước vợ. Sợ em tỉnh giấc, tôi ra bàn uống nước ngồi và bật ti vi thật nhỏ để xem lại trận bóng đá ngoại hạng Anh tối qua. Khi trận bóng kết thúc, thấy vợ vẫn nằm, tôi lại tiếp tục vào bếp tận tay chuẩn bị vài món điểm tâm sáng đơn giản để em bất ngờ.
Tất cả thời gian tôi không sát sàn sạt bên vợ có 2h30 phút. Thế mà khi tôi kết thúc mọi công việc, vợ tôi vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc. Tôi bắt đầu đến bên giường đặt bàn tay vào trán em. Trời ơi, em nằm đó gần như đã tím tái hết cả mặt, hơi thở chỉ thoi thóp lắm và gần như đã lịm đi.
Hôm nay đúng vào ngày này 3 tháng trước em đã rời xa tôi. Từ hôm qua, tôi cũng về lại địa điểm này, thuê lại căn phòng này vài tối để ở bên em. Để em dù có chết nơi đất khách cũng không cảm thấy cô quạnh. (Ảnh minh họa)
Tôi vội bế em chạy xuống bắt taxi đi cấp cứu. Trên đường đi, em đã không gượng nổi. Bàn tay em buông thoãi ra lạnh giá. Em đã mãi trút hơi thở cuối cùng và rời xa tôi vì bị cảm đột ngột ngay những ngày trăng mật.
Nỗi đau mất vợ khiến tôi như kim đồng hồ bị đứt giây, giọt nước mắt không thể chạy xuôi. Ngày đưa thi hài của vợ về lại Hà Nội, bố mẹ vợ nhìn tôi đau đớn nói rằng: "Đấy, đó là lý do bố mẹ ngăn cấm hai con trong mấy năm nay đấy. Giờ thì đã muộn rồi. Con có trả được đứa con gái ngoan hiền cho chúng ta không?". Còn bạn bè, người thân trách tôi vô cảm, không chăm sóc, để ý kỹ vợ mới cưới...
Hôm nay đúng vào ngày này 3 tháng trước em đã rời xa tôi. Từ hôm qua, tôi cũng về lại địa điểm này, thuê lại căn phòng này vài tối để ở bên em. Để em dù có chết nơi đất khách cũng không cảm thấy cô quạnh. Tôi ân hận vì đã đánh mất em giữa cuộc đời này. Em vẫn như ở bên tôi trong căn phòng này ngày trăng mật. Có phải thật sự tôi có số sát vợ như bố mẹ vợ bảo không?
Theo VNE
Bạn trai quan hệ với bệnh nhân tại phòng khám riêng Anh thường khám bệnh cho bệnh nhân hầu hết là nữ, trẻ có, già có. Trong số đó có không ít bệnh nhân cũng là tình nhân chơi qua đường và ăn bánh trả tiền của anh. Một ngày nắng đẹp, tôi rất vui và hạnh phúc khi nghĩ đến anh, trong thâm tâm chỉ có anh, nhưng đó cũng là ngày tôi...