Ám ảnh chuyện bạn trai phản bội
Em còn yêu anh, nhưng ngày nào cũng bị ám ảnh hình ảnh anh cùng cô gái đó, em rất đau khổ, chỉ biết khóc, vừa nhớ vừa hận anh. Anh giờ cũng tội nghiệp lắm, lúc nào cũng sợ bị em bỏ rơi.
Ảnh minh họa
Em và anh quen nhau từ thời học chung cấp 3, cho đến giờ đã 10 năm, trong khoảng thời gian này có vài lần chia tay rồi quay lại. Em rất yêu anh, anh cũng nói cho dù đi đâu cũng không ai bằng em, có chia tay thì trong lòng anh luôn nhớ và phải tìm về với em. Lần quay lại này em thấy anh rất nghiêm túc, tình cảm tốt đẹp.
Anh là con một gia đình khá giả, học xong đại học có ngay công việc ổn định, gia đình hai bên đều biết chúng em yêu nhau, hai bên đều ủng hộ. Anh năng động, thích thể thao, là con cưng nên rất được nuông chiều, có tính hơi bốc đồng. Anh còn chăm chỉ, hiền lành và rất dễ tin người, đôi lúc hơi trẻ con. Trong lúc quen nhau dù anh không biết cách chăm sóc em tỉ mỉ nhưng em biết anh rất thương mình, thật lòng muốn tính chuyện lâu dài với em. Tuy chưa về sống chung nhà nhưng hai đứa yêu thương nhau như vợ chồng.
Video đang HOT
Cho đến một ngày nọ có cô gái gọi vào số di động của anh, nói là nhầm số rồi làm quen luôn, hẹn anh ra uống nước cho biết mặt và xin anh nhận làm em gái nuôi vì khi gặp cô gái đó anh nói đã có người yêu rồi. Sau đó anh biết được cô là nhân viên trong công ty của ba anh đang làm giám đốc. Ban đầu anh nghĩ cô ấy là nhân viên của ba nên cũng tiếp xúc bình thường, nghĩ có thêm người bạn cũng vui, nhưng cô ấy liên tục nhắn tin, gọi điện rủ đi nhậu, karaoke, xem bóng đá vì anh rất thích đá bóng.
Biết được anh nhắn tin với cô gái đó, em đã khóc và nói anh phải chấm dứt tuyệt đối. Anh nghe lời em, không nhắn tin, cô đó gọi cũng không nghe máy, anh nói trong lòng chỉ có mỗi em, yêu em, đã xác định sẽ cưới em chứ không ai khác. Vậy mà cô ấy vẫn liên tục rủ rê anh. Mọi chuyện xấu dần, anh luôn nói giữa hai người chỉ là bạn bè, còn em mỗi lần cô gái đó nhắn tin gọi điện cho anh em lại ghen, lại cãi nhau. Biết chúng em cãi nhau, cô đó lại đến nói chuyện làm anh vui và rất chiều chuộng anh.
Một hôm em cãi nhau với anh nên anh đi nhậu, rồi cô ấy gọi điện rủ anh đi bar chơi, anh đang say và buồn nên lên xe đi luôn, sau đó họ đã vào khách sạn và làm chuyện đó. Anh tiếp tục nhắn tin qua lại với cô, em chỉ biết ghen, không biết làm gì hơn. Hễ thấy anh nhắn tin là chúng em lại cãi nhau, dường như anh cố tình cãi nhau với em để em tin giữa anh và cô đó không có gì. Vài tháng sau đó em lén xem điện thoại của anh, phát hiện ra tin nhắn của cô gái đó, em mới biết tất cả, khóc rất nhiều.
Em muốn ngã quỵ nhưng cố bình tĩnh hỏi anh cho ra lẽ chuyện là sao, diễn biến thế nào, anh thú nhận tất cả và xin em tha thứ. Anh nói không thể nào mất em, rằng anh không hề có tình cảm gì với cô kia nhưng không hiểu sao khi đó không thể kiềm chế được, giờ anh rất hối hận, xin em cho anh được ở lại bên em.
Thật tình em còn yêu anh, nhưng ngày nào cũng bị ám ảnh hình ảnh anh cùng cô gái đó, em rất đau khổ, chỉ biết khóc, vừa nhớ vừa hận anh. Anh giờ cũng tội nghiệp lắm, lúc nào cũng sợ bị em bỏ rơi, năn nỉ em cho anh ở lại, đừng bỏ rơi anh, rồi anh sẽ chứng minh mình hối cải thế nào. Em đau khổ, bị dằn vặt, ám ảnh vì anh phản bội. Em nên làm sao đây, xin mọi người cho em lời khuyên. Em chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Anh hạnh phúc nhé
Kết thúc không phải là câu "mình đừng quen nhau nữa" mà là câu "anh hạnh phúc nhé!".
Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
Theo VNE
Nhật ký Hà Nội chớm đông Đã lâu rồi chẳng còn cảm xúc để cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm như vậy. Yên bình làm sao. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về mang theo những hạt mưa dạt dào mà nhẹ nhàng đúng như vốn có của một mùa đông vẫn thế. Không gian chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió thổi vi vu và cảm giác...