Ám ảnh câu nói cuối cùng của vợ trước khi ra đi…
Vợ tôi đã rời xa bố con tôi thật rồi mọi người ơi. Tất cả những ngày tháng tươi đẹp của 3 người nhà tôi vẫn còn đó chỉ có vợ là đã không còn.
Tính đến hôm nay, người vợ yêu dấu của tôi mới rời khỏi thế giới này được 10 ngày mà sao tôi và con đã thấy chông chênh và trống vắng thế này. Nhìn vợ mất, tôi buồn, tôi đau và bất lực quá. Hơn 2 năm qua, em đã dũng cảm chống lại căn bệnh ung thư vú để có thể kéo dài thêm thời gian ở bên chồng con và người thân. Song rồi, vẫn có một ngày em không thể cầm cự được…
Vợ tôi và tôi giờ đã là người của 2 thế giới cách biệt. Nhưng tôi và con trai 5 tuổi vẫn nhớ em thật nhiều. Cả bà nội, bà ngoại và các chị em 2 bên nội ngoại của em ngày nào cũng mang hoa tươi về thắp hương tưởng nhớ em đây. Rồi khi đó, cả nhà lại nhắc tới em, kể những chuyện về em. Mắt ai cũng nhòe đi vì nước mắt. Tôi biết, cũng như tôi, họ đã, đang và sẽ nhớ mãi về em trong tâm trí của mình.
Tôi không quên được cái ngày lần đầu gặp em trong quán cà phê. Nhìn em ngồi trầm lặng mà tôi thấy em có gì khác lạ so với những người con gái khác. Thời điểm ấy, em mới chia tay người yêu. Và tôi đã đến bên em thật nhẹ nhàng, lân la làm quen. Rồi chính tôi cũng dần cảm mến em từ bao giờ không biết.
Phải mất hơn 1 năm sau, khi đã có tôi bên cạnh những lúc vui buồn, em mới tiếp nhận tình cảm của tôi. Ngày hai đứa làm đám cưới, em dịu dàng trong chiếc váy cưới lộng lẫy khiến tôi cảm giác như mình là một chú rể hạnh phúc nhất thế gian này. Những ngày sau, em cứ dịu dàng ở bên cạnh, chăm sóc cho tôi từng bữa cơm, từng chiếc áo quần được tay em là lượt thẳng thớm trước khi tôi đến công sở.
Ngày em sinh bé Su, hạnh phúc của vợ chồng càng được nhân lên. Em vất vả hơn khi con chúng tôi hay khóc quấy, ốm đau liên miên, nhưng chưa bao giờ tôi thấy em kêu ca hay phàn nàn về sự vất vả này. Ngược lại, nhiều lần em còn nói với tôi, em rất vui vì có chồng và con bên cạnh.
4 năm qua, vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng với nhau. Em cứ nhẹ nhàng vun vén cho gia đình. Còn tôi vì thương vợ con, không muốn vợ con phải sống cuộc sống vất vả nên luôn phấn đấu hết mình trong công việc. Những thành quả của tôi đạt được trong công việc đều có bóng dáng người vợ yêu thương của tôi. Và chúng tôi cũng từng bước có được căn nhà riêng to đẹp của mình.
Gia đình nhỏ nhà tôi đang sống yên vui như thế thì hơn 2 năm trước, em bắt đầu có những biểu hiện bất thường ở vùng ngực. Em liên tục bị tiết dịch ở núi đôi và dịch có lẫn máu hoặc dịch màu hơi đen. Rồi ngực của em cũng bắt đầu bị tổn thương và có nhiều vết lở loét. Đi khám bệnh thì bác sĩ đã kết luận tin dữ: em bị ung thư vú.
Suốt hơn 2 năm qua, bao lần vì con, vì chồng, em đã tự nhủ cố gắng hết sức để vượt qua chính mình trong nhiều lần điều trị. Có những lần nhận được kết quả vui, em lại háo hức và hăm hở vẽ ra nhiều dự định trong công việc của mình. Song cũng có những lúc, nhận thấy quá trình điều trị không khả quan, em lại buồn và lo lắng. Em nói cái chết là vô thường, em không lo lắng cho bản thân em mà chỉ lo cho con, cho chồng mình và cả những người thân ở lại.
Video đang HOT
Trước ngày mất 2 ngày, em đã nắm chặt lấy tay chồng con mà dặn dò trong nước mắt. Em nói, bố con tôi đừng có nhớ tới em nhiều khi em đã đi xa. Bởi em ra đi mà lòng vẫn rất hạnh phúc. Em bảo sẽ đến một thế giới thật xa và ở đó em sẽ chờ bố con tôi trước. Cứ nghĩ em quá cả nghĩ mà nói những lời không đâu. Nào ngờ, đó là những lời nói tiễn biệt cuối cùng của vợ tôi trước khi rời xa cõi đời này.
Trước ngày mất 2 ngày, em đã nắm chặt lấy tay chồng con mà dặn dò trong nước mắt.
Vợ tôi đã rời xa bố con tôi thật rồi mọi người ơi. Tất cả những ngày tháng tươi đẹp của 3 người nhà tôi vẫn còn đó. Tất cả đồ đạc của em vẫn còn đó. Chiếc điện thoạicủa vợ vẫn còn để ảnh nền cả 3 người nhà tôi. Trong phòng ngủ của vợ chồng vẫn có ảnh của 2 chúng tôi, rồi ảnh của cô ấy với con nữa… Chỉ có vợ tôi là đã không còn hiện hữu bên cạnh bố con tôi thôi.
10 ngày qua, ngày nào tôi cũng như vẫn thấy bóng dáng của em trong nhà này. Tôi vẫn như đang nghe thấy giọng em nói cười. Tôi và con chẳng biết làm gì và chẳng thể làm gì nên hồn khi vắng em cả. Đặc biệt, tôi chẳng biết phải làm sao khi con thơ cứ chốc chốc lại hỏi mẹ nó đâu. Sao tôi và con vẫn nhớ em, cần em đến vậy mà em vẫn đành lòng bỏ bố con tôi mà đi?
Ngày mai tôi sẽ ra sao khi bản thân đang héo mòn từng giờ từng phút? Sao chưa lúc nào tôi ghét số phận như lúc này. Số phận gì lại trớ trêu và ác nghiệt để tôi phải mất vợ mãi.
Sao số phận không để vợ tôi sống, để vợ tôi chỉ nằm đó thôi nhưng có thể chứng kiến từng bước trưởng thành của con tôi? Bởi tôi biết em cũng thương con và muốn sống với con nhiều lắm. Em đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thể được đúng không? Sao những ngày vui vẻ của chúng mình lại ngắn ngủi thế, vợ ơi!
Theo Trí Thức Trẻ
Tâm sự của người cha cứ đêm đến là đóng giả mẹ để ru con ngủ
Giá mà tôi dậy sớm đi chợ cho vợ thì đã không xảy ra cơ sự này. Giá mà tôi không đòi ăn sáng, không để vợ tôi phải vất vả rời giường khi thời tiết đầy sương mù như vậy...
Hiện nay Hạ Nhi đang đọc lớp mầm non ở gần công ty tôi. Con cũng đã quen với việc buổi sáng bố đưa đến trường, buổi tối mẹ sẽ xuất hiện. Dù là con gái nhưng con rất quả quyết bảo vệ ý kiến của mình và bênh vực bố mẹ. Mặc dù vậy, tôi vẫn đang phải nhọc nhằn đối phó với những câu hỏi ngày một sắc sảo thông minh hơn của con.
Nhiều khi thấy con nhìn tôi chăm chú, tôi chột dạ và lảng tránh ánh mắt con bằng cách nói chuyện với con để con phân tán tư tưởng, bớt săm soi hình dáng của tôi. Tôi biết mình không giấu giếm con được lâu nữa. Rồi một ngày nào đó cái kim trong bọc này sẽ lộ ra. Có thể tôi sẽ làm tổn thương đến con, nhưng hơn ai hết, tôi là người hy vọng con được hạnh phúc nhất.
Làm sao để con bình thản chấp nhận chuyện mẹ đã không còn trên đời này, làm sao để con chấp nhận người bên con mỗi tối chính là người cha đang giả gái luôn là nỗi trăn trở khiến tôi không sao ngủ được. Đêm ôm con vào lòng, tôi chỉ ao ước con mãi mãi bé nhỏ như vậy để sống dưới đôi cánh che chở của tôi. Tuy tôi biết suy nghĩ như vậy là ích kỷ, nhưng ai ở trường hợp của tôi sẽ thấu hiểu.
Dù con chưa thật sự hiểu cặn kẽ nhưng tôi vẫn thường kể cho con nghe về chuyện của bố và mẹ, về những năm tháng đại học khi chúng tôi mới biết nhau. Hồi ấy tôi là một gã mọt sách ngốc nghếch và ngây thơ lắm, chưa biết yêu đương là gì. Mới cầm tay bạn gái thôi là tôi mặt đỏ không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa. Tôi quen mẹ của Hạ Nhi trong một buổi sinh hoạt đoàn. Mẹ Hạ Nhi là người rất năng động, luôn vui vẻ, lạc quan. Nhìn qua thì chẳng có chút gì hợp với một gã rụt rè chỉ biết học hành như tôi. Thế nhưng rồi chúng tôi vẫn yêu nhau. Thời gian đó là những ngày tháng kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong tôi.
Vợ tôi mất trong một buổi sáng mờ sương đi chợ sớm. Khi cả tôi và con còn đang cuộn tròn trong chăn thì vợ tôi đã dậy lục đục vo gạo nấu cơm. Trong cơn mơ màng tôi vẫn nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ chiếc nồi cơm điện, tiếng khép cửa khe khẽ, rồi tiếng dép lê loẹt quẹt của vợ tôi đi ngoài ngõ. Khi đó, công việc của tôi vẫn chủ yếu ở phòng thí nghiệm. Thông thường buổi tối tôi về rất muộn nên sáng ra thì ngủ nướng chờ tới khi cơm chín vợ sẽ gọi dậy.
Nhưng hôm đó, tôi nằm rất lâu mà vẫn chưa thấy tiếng vợ mở cửa đi vào. Đến khi con ngọ nguậy vì ướt mông, tôi mới choàng tỉnh giúp con thay tã sau đó bồng con đi lại trong nhà. Chờ đợi mãi, từng giây phút trôi qua tôi càng thấy kỳ lạ. Bình thường vợ tôi không khi nào về muộn như vậy. Cô ấy luôn ý thức được giờ giấc tôi đi làm và con thức dậy. Một sự lo lắng không rõ nguyên nhân cứ ùn ùn kéo đến, cộng thêm tiếng khóc của con khiến tôi càng bối rối và sốt ruột. Tôi gọi điện nhưng điện thoại của vợ tôi đang bỏ quên trên bàn.
Chờ đợi mãi tới hơn 8 giờ sáng, đã muộn giờ đi làm, tôi đành gõ cửa nhà hàng xóm nhờ bác gái bên đó trông giúp con một lúc để đi tìm vợ. Hạ Nhi lúc này đã uống tạm được chút sữa bột và giờ đang ngủ ngoan. Tôi lấy xe men theo đường từ nhà ra chợ, đi được một đoạn thì gặp một đám người tụ tập bàn tán xôn xao. Dưới đường là vệt máu và bản vẽ một vụ tai nạn nào đó cảnh sát vẫn đang giải quyết. Nhìn thấy chiếc xe của vợ tôi nằm chỏng chơ ở đó mà tôi sững sờ. Lắp bắp mãi tôi mới hỏi được người bị nạn hiện ra sao. Sau đó dưới sự trợ giúp của một người đi đường, tôi được chở vào viện nơi vợ tôi đang cấp cứu.
Vợ tôi không kịp nói với tôi một lời cuối. Đợi tôi là tấm khăn trắng muốt che kín đầu và khuôn mặt tái nhợt của vợ. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy cô ấy mà gào khóc. Cuộc sống của chúng tôi đang vô cùng tốt đẹp, một nhà ba người hạnh phúc và vui vẻ. Vợ tôi mới 26 tuổi đời, còn quá trẻ, cô ấy chưa được hưởng thụ cuộc sống mà tôi luôn thề hứa mang tới cho vợ con. Con chúng tôi cũng vừa mới chào đời, còn chưa nhìn rõ mặt mẹ mà đã phải chia lìa.
Cú sốc này khiến tôi cảm thấy suy sụp, không thể đứng dậy được. Nhiều đêm tôi ôm di ảnh của vợ mà rơi nước mắt thương vợ. Giá mà tôi dậy sớm đi chợ cho vợ thì đã không xảy ra cơ sự này. Giá mà tôi không đòi ăn sáng, không để vợ tôi phải vất vả rời giường khi thời tiết đầy sương mù thì gia đình chúng tôi đã không rẽ ngang như vậy.
Đến giờ nỗi đau mất vợ bị tôi gói ghém lại, cất giấu ở một nơi thật sâu trong trái tim. Tôi đang sống những ngày giả gái vui vẻ với con gái. Chúng tôi sẽ tiếp diễn tình trạng này đến khi nào không thể giấu giếm được nữa. Lúc đó tôi sẽ mở lại vết thương cũ để san sẻ với con và được con gái san sẻ.
Mọi người đừng đánh giá tôi quá tốt. Nếu nhìn thấy tôi ngoài đời, có lẽ mọi người sẽ bật cười và cảm thấy tôi ngớ ngẩn. Hạ Nhi đã nữ tính hơn rất nhiều, con bắt đầu thích làm đẹp và ép "mẹ" phải đẹp theo. Tôi tết tóc cho con xong, con cũng đòi tết lại giùm "mẹ". Tôi sơn móng tay cho con, con cũng giúp "mẹ" sơn để đẹp như con. Vì thế mà thỉnh thoảng tôi vẫn để nguyên bộ móng tay đỏ chót đi làm chỉ vì quá vội vã nên quên mất việc phải tẩy móng.
Cũng có nhiều người thương cảnh gà trống nuôi con của tôi nên giới thiệu mai mối rất nhiều. Kể cả mẹ đẻ, mẹ vợ và các anh chị em trong nhà, bạn bè thân thiết cũng không yên tâm về bố con tôi nên cứ thúc ép tôi nghĩ tới chuyện đi bước nữa. Song thú thật vì chưa sẵn sàng nên tôi vẫn phụ lòng mọi người và đều từ chối.
Tôi biết, mọi người yêu quý bố con tôi nên luôn muốn những điều tốt đẹp nhất đến với chúng tôi. Nhưng bản thân tôi thấy, cuộc sống hiện giờ của 2 cha con tôi cũng đang rất tốt. Ít nhất thời điểm này, tôi muốn bù đắp cho con gái. Muốn chăm lo cho con lớn và hiểu biết hơn, có thể phân rõ phải trái, lúc đó tôi mới nghĩ tới những chuyện khác.
Hơn nữa, đến giờ phút này dù đã mấy năm trôi qua, nhưng chừng ấy thời gian vẫn chưa làm tôi quên được vợ. Mỗi đêm không ngủ được, hay những lúc tôi vui buồn, những lúc con gái bị ốm,... tôi vẫn thường xuyên nghĩ về cô ấy. Tôi vẫn nhớ cô ấy thật nhiều, thật nhiều mọi người ạ. Mai này, chắc chắn tôi sẽ kể lại cho con gái nghe về người mẹ mà con chưa từng gặp mặt.
Một lần nữa cảm ơn sự quan tâm và tình cảm của tất cả các bạn đã dành cho tôi và Hạ Nhi. Tôi hàng ngày vẫn tranh thủ thời gian check bài tâm sựcủa mình qua điện thoại nên vẫn đón nhận từng comment mới dành cho 2 bố con tôi. Mỗi comment chân thành của các bạn gửi, tôi coi là một lời động viên, khích lệ, cổ vũ tinh thần to lớn với tôi. Tôi mong tất cả các gia đình đều hạnh phúc trọn vẹn.
Theo Trí Thức Trẻ
Tôi yêu con gái riêng của bố dượng Em trách tôi sao không dám đương đầu với dư luận để bảo vệ tình yêu. Tôi 29 tuổi, là bác sĩ, bố mất khi tôi mới hai tuổi trong một tai nạn giao thông. 5 năm sau mẹ đi bước nữa với một người đàn ông, là bố dượng tôi bây giờ. Ông cũng là một bác sĩ, vợ mất nên cũng...