Ám ảnh cái Tết đầu tiên của một nàng dâu ở nhà chồng
Nhớ lại cái Tết đầu tiên ở nhà chồng đến bây giờ Phương vẫn còn hãi hùng.
Ngập đầu trong công việc khiến Phương phát ốm (Ảnh minh họa IT)
Phương lấy Hùng năm nay đã là năm thứ 4, cũng có nghĩa là chị đã đón 3 cái Tết ở nhà chồng. Trong ba lần ấy, mỗi lần nhớ về cái Tết đầu tiên Phương vẫn thấy rùng mình.
Nhà Hùng có 3 thế hệ sống cùng nhau, ngoài bố mẹ và em gái Hùng còn có cả ông bà nội. Năm đầu tiên về làm dâu Phương khá hồi hộp, mặc dù cô cũng biết nấu nướng nhưng Phương lo lắng không biết nấu có hợp khẩu vị nhà Hùng hay không. Với lại xưa nay Tết nhất ở nhà Phương, hầu hết chỉ có mẹ Phương chuẩn bị và nấu nướng, hiếm khi cô phải động tay vào việc gì nên Phương càng thấy lo hơn. Nhưng trái với sự lo lắng của Phương, trước khi về quê Hùng an ủi Tết không phải làm gì nhiều đâu khiến Phương cũng an tâm hơn.
Thế nhưng, mọi việc lại trái ngược hoàn toàn với lời nói của Hùng. Hóa ra, là con trai trưởng trong nhà nên Tết Hùng chỉ ăn, ngủ rồi đi chơi là chính, ngay cả việc thắp hương cúng bái cũng là bố Hùng làm hết. Mọi năm chưa có Phương nên việc bếp núc mẹ Hùng làm, nhưng năm đó có con dâu mới nên ông bà tuyên bố năm nay để con dâu mua sắm, chuẩn bị hết. Chưa về đến nhà đã nhận được lệnh đó khiến Phương khá chán nản.
29 Tết, vừa sắp xếp xong công việc, hai vợ chồng Phương vội vàng khăn gói về nhà nội. Vừa đặt chân xuống nhà, cất xong đồ dạc vào phòng là Phương lao vào dọn dẹp. Nhà có em gái nhưng em Hùng lại lười chảy thây, dù đã cận Tết rồi nhưng nhà cửa chưa dọn dẹp gì, tất cả chờ Phương về làm. Thế là chưa kịp nghỉ ngơi Phương đã tay chổi, tay lau từ nhà ngoài vào nhà trong. Xong đó, Phương lại vội vàng nấu cơm tối. Ăn tối xong, cô lại tiếp tục công việc dọn nhà, rửa bát, lau chùi nhà cửa… Đến khi lên giường cũng đã là 11h đêm, vậy nhưng Phương cũng chưa được nghỉ, cô lại phải nằm tính toán xem mai đi chợ phải mua những gì.
Video đang HOT
Sáng 5h, Phương đã phải dậy chuẩn bị bữa sáng bởi ông bà và bố mẹ Hùng dậy rất sớm, khoảng 6h sáng là đã ăn rồi. Ăn sáng xong, Phương lại dọn dẹp trong lúc chờ Hùng dậy để chở đi chợ vì không biết đường. Mua mua sắm cả một ngày cuối cùng Phương cũng thở phào vì đã sắm sửa xong. Nhưng sự vất vả của Phương mới chỉ là bắt đầu. Nhà Hùng lại có tục lệ, bắt đầu từ chiều 30 là làm mâm cúng. Cứ thế, ngày 30 Tết phải sửa soạn 2 mâm, ngày mùng 1 là 3 mâm, mùng 2 Tết lại tiếp tục hai mâm nữa. Mà mỗi lần mâm cỗ lại là món mới chứ không được dùng đồ cũ.
Nghe bố mẹ Hùng phổ biến mà Phương đã thấy choáng. Tuy có bố mẹ chồng giúp một tay nhưng việc nấu cỗ vẫn là do một tay Phương đảm nhiệm hết. Thế là 3 ngày Tết trong lúc bạn bè khoe ảnh đi chơi nhà nọ nhà kia thì Phương cắm mặt vào bếp và chậu rửa bát. Chưa kể khách khứa, họ hàng đến nhà ăn uống, cứ mỗi lần xong một mâm cỗ là cả núi bát đĩa đang chờ Phương. Cái Tết ở miền Bắc lại rét buốt nên bàn tay Phương hầu như không ấm bao giờ bởi cả ngày dìm trong nước lạnh. Quần quật 3 ngày tết ở trong nhà đến lúc khách vãn, ngẩng mặt lên thì cũng đã đến lúc Phương và Hùng phải khăn gói lên thành phố đi làm.
Mang tiếng là về nghỉ Tết nhưng Phương chẳng thấy nghỉ đâu, chỉ thấy còn nặng nề hơn cả ngày bình thường, đến mức mà giờ thấy mâm cao cỗ đầy là cô thấy ám ảnh. Vất vả là thế nhưng Phương cũng không dám kêu ca nhiều, cô nghĩ một năm chỉ có một lần Tết mình phải về phục vụ vì trách nhiệm của người làm con, làm cháu cho nhẹ lòng vậy. May sao, đến Tết thứ 2 và thứ 3 Phương mang bầu và sinh con nên việc về tết nhà chồng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Theo Dân Việt
Nàng dâu phố ám ảnh với 'những cuộc hành xác khủng khiếp' tại nhà chồng
Tôi chỉ mong một ngày kia có thể thay đổi được phong tục này, chứ mỗi năm cứ thấy đến ngày giỗ là tôi thấy sợ hãi và ám ảnh quá
Tôi sợ hãi những bữa cỗ liên miên ở nhà chồng. (Hình minh họa)
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Đông, tuổi thơ của tôi gắn liền với những con phố nhỏ hẹp và chưa bao giờ phải lấm lem bùn đất. Khi vào học đại học, tôi có mối tình sinh viên với cậu bạn cùng học và cũng là ông xã tôi bây giờ. Biết được vợ chồng tôi muốn làm việc ở Hà Nội, gia đình 2 bên đã góp tiền để mua cho chúng tôi một căn hộ nhỏ để ở.
Chồng tôi sinh ra ở một làng quê nghèo khó. Quê anh đến bây giờ vẫn tồn tại thứ văn hóa làng xã mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ và sợ hãi. Sau khi về quê anh 1 lần, tôi đã nói thẳng là nếu 2 vợ chồng không ở Hà Nội, chắc tôi cũng không cưới anh và tìm người khác.
Bắt đầu là chuyện quê anh vẫn còn giữ hủ tục trọng nam khinh nữ. Với họ, người phụ nữ luôn luôn là người phục tùng tất cả những người đàn ông trong gia đình. Khi tôi về quê, cứ sáng đến trong khi đàn ông trong nhà được ngủ đến bao lâu tùy thích thì đàn bà, con gái đặc biệt là con dâu thì phải dậy thật sớm để...nấu đồ ăn và ăn. Mọi việc bếp núc, giặt giũ, dọn dẹp trong nhà đều do đàn bà con gái làm cả, đàn ông không phải làm gì ngoài ăn và uống rượu.
Khi tôi về quê, tôi cũng không dám nhờ chồng làm bất cứ việc gì vì sợ họ hàng nói ra nói vào. Tôi có cảm giác như những người đàn bà ở quê họ đã sống phục tùng, lầm lũi cả đời nên đã quen rồi.
Giỗ ông nội chồng tôi năm nào cũng được tổ chức vào ngày mùng 10 tháng Chạp hàng năm. Và theo tôi để ý, năm nào cũng là những ngày đại hàn, không mưa phùn thì cũng giá rét 8-9 độ C. Vậy mà chồng tôi năm nào cũng bắt tôi phải về từ sớm để phục vụ nấu nướng, dọn dẹp.
Mấy năm đầu tôi háo hức về quê chồng lắm vì được anh giới thiệu với cả họ ngoại nên cố gắng "thể hiện". Nhưng càng sau tôi càng thấy kinh hãi và chỉ muốn ra Hà Nội càng sớm càng tốt.
Giỗ ông nội chồng tôi lúc nào cũng chia làm 2 ngày. Ngày hôm trước cả nhà sẽ thịt lợn và bày 10 mâm cỗ. Ngày hôm sau là giỗ chính, cả nhà sẽ hì hục nấu 20-25 mâm cỗ. Tính là riêng giỗ ông nội chồng tôi, cả nhà tự nấu, tự dọn dẹp 35 mâm cỗ- quy mô ngang ngửa một đám cưới nhỏ.
Vì mời nhiều khách khứa, họ hàng, đám giỗ nhà chồng tôi cũng dựng rạp đàng hoàng. Trong 2 hôm đó, tôi phải dậy từ 4 giờ sáng để thịt gà, nấu cỗ, nhặt rau, dọn rửa bát đĩa. Tôi cùng với những người họ hàng xa mà tôi chẳng biết mặt, chẳng biết tên cứ thế hì hụi làm từ 4 giờ sáng đến 10 giờ sáng khi khách khứa nhà chồng ùn ùn kéo đến.
Sau khi nấu ăn, tôi và mấy cô bác lại lo chạy bàn, bưng bê và rửa bát, nhiều người cũng chẳng kịp ngồi xuống mà ăn một bát cơm. Nhìn cái mâm bát gần 30 mâm chất đống ở giếng, tôi chỉ muốn òa khóc. Khi ăn thì hơn cả tá người đến nhưng đến lúc rửa bát, dọn dẹp thì chỉ còn tôi với vài người khác. Tôi có cảm giác ngày giỗ ở quê không phải là ngày sum họp, chuyện trò giữa mọi người trong gia đình mà chỉ là một "cuộc hành xác quy mô lớn" của những người đàn bà trong nhà.
3 giờ chiều, sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong, tôi vào giường thì thấy chồng tôi đã ngủ say từ lúc nào. Khi tôi than vãn, kêu mệt mỏi, đau lưng thì chồng tôi bảo: "Người ở quê họ quen làm thế rồi em ạ. Không làm giúp, họ không đến ăn đâu. Cứ nhà này có việc thì họ hàng làng xóm lại đến làm giúp rồi lại cùng ăn, thế mới vui em ạ".
Tôi bảo: "Sau này nếu em được quyền quyết định, em sẽ thuê 100%. Như nhà em, làm giỗ 5-6 mâm cũng thuê toàn bộ, mọi người đến chỉ ngồi chơi và ăn uống. Chứ cứ "hành xác" thế này em ám ảnh lắm, chẳng muốn về ăn giỗ nữa".
Chồng tôi nói: "Em không sống ở quê nên em không hiểu. Phép vua thua lệ làng. Mọi ở quê anh đi ăn cỗ, làm cỗ...quen rồi mà. Ở quê anh cứ thứ 7, chủ nhật là tổ chức giỗ chạp, khao thọ, thôi nôi...Hầu như ai cũng kín lịch đi ăn cỗ".
Nghe chồng nói, tôi chỉ biết quay đi. Một năm họ đi ăn cỗ liên tục như thế, mỗi đám cỗ họ lại nghỉ làm để đi làm cỗ thì thời gian đâu mà làm ăn. Trách gì họ nghèo nên vẫn cứ nghèo. Tôi chỉ mong một ngày kia có thể thay đổi được phong tục này, chứ mỗi năm cứ thấy đến ngày giỗ là tôi thấy sợ hãi và ám ảnh quá.
Theo Dân Việt
Tết đến có bố chồng thế này nàng dâu nào chẳng sướng Lần đầu về làm dâu Lê lo lắng đủ thứ, nhất là dịp Tết đến khi mà nhà chồng Lê lại chỉ còn mỗi bố chồng và một ông em trai của Hải, - chồng Lê. Thế nhưng, Lê đã phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ khi trải qua cái Tết đầu tiên ở nhà chồng trong sung sướng. ảnh minh họa...