Ám ảnh bố chồng “rình mò”
Có những hôm, chúng tôi phải dừng “cuộc vui” vì phát hiện bố chồng đang “rình rập” bên ngoài.
Chúng tôi kết hôn chưa tròn hai năm. Năm nay tôi mới 25 còn chồng tôi chỉ 27. Là vợ chồng trẻ, lại chưa vướng bận con cái nên xem ra cuộc sống của hai chúng tôi từ lúc mới cưới đến giờ khá thoải mái. Vì gia đình hai bên nội ngoại cũng có điều kiện, lại chẳng muốn phát sinh sớm mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu… chúng tôi được hai bên hỗ trợ để tậu cho mình tổ ấm nho nhỏ.
Đầu năm nay, mẹ chồng tôi qua đời sau cơn đột biến. Bố chồng tôi đã đề nghị đến ở nhà mỗi con trai một tháng cho đỡ cô quạnh. Ông năm nay 55 tuổi và có ba người con trai. Chồng tôi là con trai út. Nhưng rồi sau vài tháng thực hiện, ông lại rất thích ở nhà chúng tôi, cũng một phần do ông và chồng tôi rất hợp tính nhau, một phần xung quanh khu chúng tôi ở có rất nhiều bạn già có thể hàng ngày cùng ông chơi cờ vua, chăm sóc cây cối.
Nói về hai vợ chồng, do cả hai đều bận rộn với công việc nên gần như lịch “quan hệ” đều vào các buổi tối. Cuộc sống cứ thế mấy tháng đầu chẳng có gì đáng phàn nàn. Nhưng thời gian gần đây, cứ sau mỗi lần chăn gối, tôi và chồng mình đều lọ mọ xuống nhà bếp kiếm thức ăn vì đói thì đều bắt gặp bố chồng ngồi xem tivi ở phòng khách. Dù lúc đó gần 1h sáng. Một lần, hai lần, rồi ba bốn lần đều nhìn thấy ông ngồi đó khiến tôi hoài nghi. Khi tôi đề cập chuyện này, chồng tôi cũng bắt đầu để ý đến. Có những hôm, chúng tôi phải dừng “cuộc vui” giữa chừng để anh ấy ra ngoài thám thính thì phát hiện bố chồng đang “rình rập” bên ngoài. Nhưng ông cũng nhanh nhảu chống chế rằng bị khó ngủ nên tính ra phòng khách xem tivi.
Video đang HOT
Hai ngày sau, chồng tôi liền mua cho ông một chiếc tivi nhỏ để trong phòng.
Chỉ một tuần thôi mà tôi đã héo hon, sụt cân vì lo nghĩ (Ảnh minh họa)
Rồi cho đến cách đây một tuần. Khi chúng tôi quan hệ, nhưng có chút gì đó không thoải mái, lợn cợn trong đầu khiến tôi không hào hứng. Tôi liền nói với chồng mình rằng dường như có người ở bên ngoài cửa. Quả đúng vậy, tôi rón rén mở cánh cửa phòng thì đã thấy bố chồng mình đang đứng trước mặt. Nhìn thấy tôi ông rất sợ hãi. Tôi lúc đó chẳng biết nói gì, nên làm gì, chỉ hỏi “Cha à”. Rồi ông gật đầu, đi về phía phòng mình.
Kể từ đêm đó, không khi trong nhà tôi rất ngột ngạt. Dường như bố chồng tránh mặt tôi. Chỉ những khi có chồng tôi ở nhà, hay khi cả ba ăn cơm tối cùng nhau ông mới xuất hiện. Những bữa cơm không còn kể cho nhau nghe các câu chuyện vui. Giờ sinh hoạt chung của cả nhà, cùng nhau xem tivi, thời sự tối cũng không còn. Không khí trong nhà nặng nề khiến tôi khó chịu. Đến ngay cả vợ chồng tôi cũng ít thủ thỉ, ôm ấp nhau hơn.
Hiện tôi không biết mình nên làm gì, ứng xử sao với bố chồng, bởi hình ảnh của ông đứng bên ngoài cửa phòng cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tôi rất muốn ông về lại căn nhà xưa hoặc có thể sang nhà hai anh trai ở một thời gian nhưng chưa biết đề cập chuyện này với chồng thế nào. Vì tôi biết, anh là người rất thương bố, muốn sống cùng ông để săn sóc cho ông. Nhưng cứ sống như vậy lại chẳng ổn chút nào. Chỉ một tuần thôi mà tôi đã héo hon, sụt cân vì lo nghĩ. Có ai rơi vào hoàn cảnh oái ăm như tôi không?
Theo VNE
"Vợ ơi, cho anh... ở bẩn một lần"
Anh muốn lấy vợ, chứ không mong lấy phải một cô robot cầu toàn như thế này!
Chuyên của anh Tâm là câu chuyên thât mà như bịa, vì sẽ khôi người liêt anh vào dạng "chán cơm thèm đât".
Anh - môt ông chông sướng như tiên khi lây được cô vợ đảm đang và giỏi quán xuyên viêc gia đình, giờ lại ngôi câu mong vợ mình chây lười đi môt chút. Nêu nghe được lời mong ước của anh, khôi thằng đàn ông chắc sẽ muôn cho anh ăn môt trân đòn ra trò.
Không phải quá tự tin, nhưng anh dám chắc rằng đám cưới của 2 vợ chông đã khiên nhiêu đông nghiêp nam của vợ anh ngân ngơ và tức tôi. Hương - vợ anh - tuy không phải dạng "sắc nước, hương trời" nhưng lại được nhiêu chàng trai dòm ngó vì sự năng đông, tháo vát và những dịp liên hoan của công ty, cô luôn thê hiên khả năng nôi trợ tuỵêt vời. Có thê nói, trong mắt cánh đàn ông, cô là môt người vợ lý tưởng.
Tâm hoàn toàn công nhân điêu đó. Hơn 2 năm làm vợ và làm dâu, Hương chưa môt lân nào đê anh hay bô mẹ anh phải chê trách điêu gì. Vân hàng ngày đi làm, nhưng khi vê nhà, chuyên cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa luôn được vợ anh thực hiên đâu đấy, gọn ghẽ. Mẹ anh vôn là người khó tính và câu toàn, thê mà bà không thê ngớt lời khen con dâu. Lúc nào bà cũng bảo anh: "Con lây được nó là có phước lắm đây!"
Thê nhưng, có thê do anh "sướng quá hóa rô" thât, và cũng có khi "ở trong chăn mới biêt chăn có rân". Cái tính chu toàn, cẩn thận của Hương khiên vợ anh đâm ra quá kỹ tính và chi li. Nhiêu khi anh thây mình nghẹt thở trong ngôi nhà lúc nào cũng bóng sạch và thơm tho của mình.
Nhiêu khi, anh chỉ ước giá như vợ anh lười nhác môt chút, luôm thuôm môt chút cũng được (Ảnh minh họa).
Vợ anh rât thích sự sạch sẽ, ngăn nắp và gọn gàng. Điêu này chẳng có gì sai và cũng sẽ không đên nôi làm anh khó chịu nêu cô không thê hiên và áp dụng nó môt cách thái quá.
Môi sáng, sau khi anh đánh răng rửa mặt, nêu anh vôi vàng chuân bị đi làm mà vắt chiêc khăn mặt không được vắt thẳng cho lắm, vợ anh sẽ cằn nhằn và chỉnh lại cho ngay ngắn, "vuông thành sắc cạnh" mới thôi. Áo quân anh thay ra không được treo sau cánh cửa hay để trong nhà tắm, phòng ngủ, mà phải xêp gọn và cho vào trong giỏ đô mang đi giặt. Nêu giúp vợ rửa bát, anh phải xêp bát đĩa theo đúng thứ tự lớn - nhỏ, vào đúng ngăn trên - dưới, không được đê lôn xôn trừ khi anh muôn nghe vợ than phiên rằng mình không chịu đê ý và không cân thân.
Khổ nỗi, cái tính sạch sẽ của vợ lại "gieo họa" cho chính anh. Gần đây, một lần anh vừa đi gặp mặt đối tác triển vọng về, nghĩ bụng chiêc áo vest mới mặc môt lân chưa cân gịăt, anh treo vào trong tủ gọn gàng đê hôm sau mặc tiêp. Vì mêt mỏi sau môt ngày làm viêc căng thẳng, anh quên không cât tâm danh thiêp còn đê trong túi áo. Sáng hôm sau đi làm, không nhìn thây áo đâu, thì ra vợ anh đã dây sớm giặt đô và giặt luôn chiêc áo vest anh treo trong tủ.
Anh tiêc tâm danh thiêp môt thì anh giân vợ anh mười. Vừa giân cô lúc mang đô đi giặt không hỏi ý mình, cũng không kiêm tra kỹ trước khi cho vào máy, anh lại vừa giân cả thái đô của cô khi mắng anh: "Có cái danh thiêp của khách hàng mà cũng không chịu cât cho cân thân. Anh làm viêc bât cân thê thì có ngày mang họa như chơi đây!"
Quá ngao ngán với vợ mình, anh chỉ biêt thở dài chán nản. Nhiêu khi, anh thầm ước giá như vợ anh lười nhác môt chút, luôm thuôm môt chút cũng được. Nếu một ngày đẹp trời nào đó, được môt lân mặc lại chiêc áo không sực nức mùi nước xả vải, thì như thế có nghĩa là vợ anh bắt đầu giông môt cô vợ bình thường thực sự. Anh muôn lây vợ, chứ không mong lây phải môt cô robot câu toàn như thê này!
Theo afamily
Thầy giáo bất đắc dĩ Tôi đang học dang dở lớp 12 thì miền Nam giải phóng. Tôi về quê xung phong vào bộ đội. Trong lý lịch, tôi khai trình độ văn hóa là tốt nghiệp "tú tài". Và chính cái phần "trình độ văn hóa" này đã khiến tôi dở khóc dở cười... Ở quân đội, tôi được bố trí công tác văn thư, công việc...