Ai trả lại sự trong trắng lại cho tôi?
Lần đầu tiên gần gũi nhau, anh đã rất buồn khi biết tôi không còn trong trắng
Tôi tự nhận thấy mình là một người con gái bất hạnh và chịu nhiều thiệt thòi. Tuổi thơ tôi không có được nhiều niềm vui, hạnh phúc như bao bạn bè cùng trang lứa. Mẹ tôi mất khi anh em chúng tôi vẫn còn rất nhỏ, cuộc sống gia đình tất cả đổ lên đôi vai gầy của bố.
Bố vất vả nuôi dạy chúng tôi khôn lớn thành người. Nhưng cũng vì thương ba đứa con còn quá nhỏ và muốn các con được sống đầy đủ trong sự yêu thương, bao bọc của cả bố lẫn mẹ nên bố đã quyết định tái hôn với một người phụ nữ hiền lành, phúc hậu trong làng. Cuộc sống gia đình tôi từ đó cũng dần trở lại bình thường và vui vẻ hơn.
Rồi bà ngoại xin bố đón tôi về ở với bà cho vui. Nhà bà tôi cũng nghèo lắm… nhưng ở cùng bà và các bác, tôi cảm thấy không còn cô đơn như ngày trước. Vì dù sao ở bên này, cũng có nhiều anh chị con bác chơi cùng tôi.
Nhà bác tôi có bốn người con, ba anh trai và một chị gái. Ngày ấy, anh chị tôi cũng đã lớn và đi học cấp hai, còn tôi lúc đó đang học lớp mẫu giáo lớn. Một hôm, chỉ có anh thứ hai con nhà bác và tôi ở nhà. Tôi cũng không nhớ rõ mọi người trong gia đình đi đâu nữa, chỉ biết rằng lúc đó, anh rủ tôi lên rẫy chơi với anh và tôi cũng ngoan ngoãn đi theo. Nhưng khi vừa lên đến rẫy thì anh họ đã ép tôi làm chuyện ấ y. Ban đầu, tôi không biết gì nên cũng làm theo anh… nhưng khi anh làm xong thì tôi cảm thấy rất đau đớn và sợ hãi vô cùng.
Khi tôi khóc thì anh dỗ dành tôi bảo: “Đừng nói cho ai biết nhé! Chút nữa anh lại đưa em đi chơi”. Vậy là tôi đã im lặng từ ngày ấy đến tận bây giờ, ròng rã suốt 13 năm.
Chính người anh họ đã hủy hoại cuộc đời tôi (Ảnh minh họa)
Tôi luôn nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ tâm sự câu chuyện đau lòng này cho ai biết… nhưng tôi luôn bị ám ảnh bởi quá khứ đau buồn đó. Thật sự, tôi rất muốn xua đuổi những hình ảnh xấu xa đó ra khỏi tâm trí mình… nhưng tôi không thể làm được….
Giờ đây tôi đã là sinh viên đại học và đã tìm cho mình được một người mình yêu thương hết lòng. Thế nhưng, cái quá khứ ấy lại một lần nữa ùa về, xâm chiếm lấy tôi, ám ảnh tôi trong nỗi sợ hãi…
Video đang HOT
Người yêu tôi, anh hơn tôi một tuổi, là người rất hiền lành, tốt bụng. Anh đã luôn ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo. Chúng tôi yêu nhau được ba tháng thì tôi quen Khánh, một anh bạn đồng hương của mình.
Thời gian tôi quen Khánh cũng là thời gian tôi và người yêu thường xuyên giận nhau. Chính vì điều đó nên tôi đã tìm đến Khánh để chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Anh ấy luôn nhắn tin, gọi điện hỏi han và quan tâm tôi rất nhiều… mặc dù vậy, tôi chỉ xem anh như một người bạn.
Khánh học ở Hải Phòng còn tôi học ở Thái Nguyên. Đã rất nhiều lần anh rủ tôi xuống chỗ anh chơi nhưng tôi đều từ chối. Nhưng rồi, có một lần anh rủ tôi xuống chơi, nhân tiện dự sinh nhật anh luôn nên tôi đã quyết định xuống đó thăm anh. Và cũng chính ngày ấy, tôi mới biết được anh là con người như thế nào…
Hóa ra, anh cũng giống như người anh họ của tôi, chỉ gặp tôi là muốn chiếm đoạt để thỏa mãn nhu cầu của mình. Nhưng bây giờ tôi lớn rồi, tôi đã có thể tự bảo vệ mình để không bị người khác lợi dụng, hãm hiếp. Khi người đó ôm ghì tôi xuống, tôi đã khóc lóc và van xin: “Xin anh hãy buông tha cho tôi. Tôi đã có quá nhiều nỗi khổ tâm rồi… xin đừng làm khổ tôi thêm nữa”. Cuối cùng, anh ta cũng đồng ý buông tha cho tôi, rồi ôm chặt lấy tôi vỗ về, an ủi.
Nhưng cũng từ đó, sự ghê tởm, sợ hãi, đau đớn và nhục nhã của quá khứ lại ùa về khiến tôi ớn lạnh. Tôi nghĩ về người yêu mà ứa nước mắt. Tôi thấy có lỗi với người yêu mình rất nhiều…
Sau hôm ấy, tôi vội vàng về gặp người yêu mình. Tôi cũng kể với anh chuyện tôi xuống Hải Phòng thăm một người bạn. Người yêu tôi nói rằng: “Anh yêu em nên dù em như thế nào thì anh vẫn chứ yêu”. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì anh đã hiểu và luôn yêu thương tôi như vậy!
Cách đây 4 tháng, cũng là lần đầu tiên tôi và người yêu tôi quan hệ với nhau. Nhưng lần đầu tiên ấy không có một giọt máu nào làm chứng cho sự trong trắng của tôi đã khiến cả hai chúng tôi vô cùng thất vọng. Tôi biết anh nghĩ gì nhưng tôi không dám nói cho anh quá khứ của mình bị anh họ lạm dụng… Còn anh, tôi biết chắc anh nghĩ tôi đã dễ dãi trao thân cho người đến sau, là Khánh.
Những lúc thấy anh buồn, tôi chỉ muốn nói cho anh biết về quá khứ của mình… nhưng sợ sau này khi lấy nhau, anh lại ác cảm vớ họ hàng tôi nên tôi không đủ cam đảm để nói cho anh điều đó.
Tôi cảm thấy uất hận cuộc đời này quá! Hận cả người anh họ của tôi nữa… Chính anh ta đã hủy hoại cuộc đời tôi khiến tôi không dám ngẩng cao đầu để nhìn người yêu mình. Tôi cảm thấy có lỗi với anh nhiều lắm… nhưng tôi không biết làm cách nào để anh hiểu rằng, trong trái tim tôi, chỉ có mỗi bóng bình anh!
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Bây giờ tôi phải làm sao để đối mặt với người yêu? Thật sự tôi cảm thấy rất sợ hãi khi nghĩ về tương lai của mình…
Theo VNE
Anh ra đi vì tôi đã không còn sự trong trắng
Anh nói con trai ai cũng ích kỷ, dù từng làm 'chuyện ấy' nhiều lần nhưng không muốn vợ mình đã 'mất'.
Tôi thấy đơn độc, hay dằn vặt mình về những chuyện đã qua và sao tôi không "xứng đáng" với từ hạnh phúc?
Chuyện của tôi đi qua cũng đã khá lâu nhưng những tàn dư của nó thì vẫn còn ám ảnh tôi quá nhiều. Bên cạnh tôi vẫn có những người thân thiết, những người yêu thương tôi nhưng tôi chưa bao giờ nói được những chuyện của mình. Một phần là tôi khó nói vì những chuyện xưa đều không hay và đó không phải là cách tốt. Tôi hay theo dõi tâm sự của mọi người trên báo Báo và tôi viết ra những dòng này mong mọi người chia sẻ, cho tôi lời khuyên tốt.
Khi còn là một sinh viên như bao người khác, tôi cũng có những rung động của cuộc đời. Chuyện bắt đầu với một người bạn từ thời học sinh, khi lên đại học, được gặp nhau, tiếp xúc với nhau nhiều, chúng tôi dần có tình cảm. Tôi rất ngưỡng mộ bạn ấy vì bạn học rất giỏi và là một người hiểu biết. Bạn cũng học ở một ngôi trường có tiếng và sau này sẽ làm công việc có ích cho đời là bác sĩ. Ngưỡng mộ vì học thức, tính cách, đặc biệt là cả một ngoại hình hoàn hảo (không phải tôi choáng ngợp vì ngoại hình mà ở đây cũng là mấu chốt chính của sự việc nên tôi muốn nhấn mạnh).
Còn tôi là người dễ thương, dịu dàng, kín đáo. Yêu nhau được môt thời gian dài, có một dịp nghỉ hè, tôi về quê với gia đình, anh ấy ở lại trực bệnh viện, không được về. Hơn nửa tháng chưa gặp nhau, anh ấy muốn tôi lên thăm. Quãng đường khá xa nên tôi không thể đồng ý ngay được. Tôi do dự rất nhiều. Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy, cả ngày trời tôi không liên lạc nên thấy rất lo lắng và bất an. Qua ngày sau, anh ấy có nhắn tin lại là: anh ấy bị tai nạn, phải bó bột nên cả gia đình anh ấy đã lên đấy. Rồi cũng như một người vừa lớn lại vừa trẻ, thương và dành nhiều tình cảm nên tôi cũng đến thăm. Cả đêm trên chuyến tàu ấy, tôi đã không ngủ được. Nhưng anh đã nói dối tôi, anh đứng chờ tôi từ khi tàu sắp tới bến. Tôi lúc ấy không thể giận, không hề trách cứ mà còn thấy vui vì yêu mà.
Tôi đã trao thứ quý giá nhất cho mối tình đầu.
Tới phòng trọ, tôi cũng ở lại đấy và tôi đã đặt vé khứ hồi cho sáng hôm sau. Vì yêu đã đủ lâu để tin tưởng nhau nên vào cái đêm định mệnh đó, tôi cũng trao thứ quý giá nhất của đời mình cho anh. Xin đừng trách tôi dễ dãi hay là gì cả. Sau chuyện đó, bản thân tôi cũng đã suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều. Từ trước tới giờ, tôi không nghĩ bản thân mình lại như vậy, sai một li là đi cả ngàn dặm.
Chuyện đấy cũng chỉ có hai chúng tôi biết, tôi buồn và suy nghĩ khá sâu về "sự cố", lắm lúc tâm trí rất mệt mỏi. Ngược lại, mọi sự như đã rồi, anh ấy lại bảo tôi phải làm chuyện ấy nhiều hơn vì " tôi đã là của anh". Tôi đã chia sẻ với anh suy nghĩ của mình rằng tôi không muốn tình yêu đi kèm với tình dục nhưng anh một mực khăng khăng rằng tôi như vậy là không còn sự đồng cảm.
Tôi rất buồn bã và có một thời gian, tôi lơ là, bỏ anh sang một bên. Trong những đoạn tin nhắn, cuộc nói chuyện mà nhắc tới việc ấy thì làm tôi thấy phiền. Cũng ngay lúc đó, tôi nghĩ rằng cuộc đời có số phận, như là bộ phim có những cảnh sắp đặt sẵn, người bạn thân của tôi đem lòng yêu anh, tán tỉnh anh với những lời mật ngọt chết ruồi. Trong khi đó, tôi lại dần cảm thấy anh xa tôi hơn. Nhưng mọi người hãy hiểu, tôi không muốn một tình yêu có sự đòi hỏi như vậy, tôi thực sự không biết vì lúc đấy tôi còn trẻ.
Như sét đánh ngang tai, người ấy và bạn thân tôi tuyên bố: họ có tình cảm với nhau, tôi là người nên nhường bước. Tôi như chết đứng và dường như phát điên lên. Rồi cũng bị bỏ rơi lại phía sau, tôi với mảnh tình rách rưới ôm trong mình, đau khổ mà không làm được gì. Tôi đâu muốn đi theo con đường ấy, đâu phải tôi hết tình cảm, chỉ là lúc đấy tôi muốn im lặng để anh có thời gian suy nghĩ và hiểu cho tôi vì cả hai chúng tôi còn đi học, tôi không muốn làm theo ý anh. Với tôi, như thế là hư hỏng, không đúng với lương tâm mình.
Hai năm trôi qua, tôi cảm thấy buồn vì họ đang hạnh phúc. Còn tôi thì chỉ có một mình. Tôi ngừng lại những yêu thương trong lòng mình. Tôi dằn vặt, liệu một đứa con gái không còn trinh tiết như tôi có người nào chịu chấp nhận không nhỉ? Có người nào đủ yêu thương tôi không? Những người nhìn tôi thì thấy tôi luôn ngoan ngoãn, hiền lành, không ai nghĩ tôi gây ra chuyện như vậy. Mỗi lần ai đó nhắc tới chuyện đứa này hay đứa nọ không còn trong trắng là tôi chạnh lòng, tôi sợ. Tôi thương chính bản thân tôi, khắc khoải với mối tình ấy khá dài.
Thời gian làm mọi chuyện phôi pha dần, những đau khổ trong lòng tôi cũng tạm lắng xuống. Lúc bấy giờ, tim tôi cũng đã bắt đầu dành tình cảm cho một người khác vì họ cũng mến tôi rất nhiều. Sau những tháng liên lạc, gặp gỡ, tôi thấy ấm dần với mối quan hệ mới. Hơn nửa năm quen nhau, người mới nói với tôi: "Nhận lời anh nhé nhưng mà anh cho em thời gian suy nghĩ đấy vì tuổi của chúng ta đâu còn nhỏ nữa, sẽ là vợ anh sau này, anh nói nghiêm túc, đừng bảo anh suy nghĩ đường đột, anh dành thời gian cho mình suy nghĩ rồi". Tôi đã suy nghĩ về đề nghị này bởi lẽ tôi phải nghiêm túc vì đây là chuyện cả đời. Có lúc anh hỏi: "Thời gian thì anh để em suy nghĩ nhưng anh hỏi em một điều, em có còn trong trắng không? Con trai ích kỷ lắm em ạ, dù từng làm qua những chuyện đó nhưng lại không muốn người đi với mình cả cuộc đời không còn trong trắng. Anh cũng không phải là ngoại lệ".
Một lần nữa, chuyện gì lại xảy ra đây nhỉ? Đúng là vấn đề mà tôi đã từng trăn trở. Tôi im lặng sau cái tin nhắn đó. Tôi trả lời, một phần vì cái danh dự của mình, tôi chỉ nói: "Em bình thường". Sau câu nói dối ấy, tôi rất thao thức. Tôi quyết định giữ lại danh dự cho mình rồi im lặng rời xa anh. Tôi trả lời rằng tôi không có tình cảm với anh, tôi từ chối anh.
Những ngày sau, thật ngẫu nhiên khi chúng tối đi cùng chuyến xe dài suốt 9 tiếng đồng hồ. Làm sao con người có thể trốn tránh tình cảm khi đang đối mặt. Anh khiến tôi cảm thấy khó dứt ra được khỏi thứ tình cảm ấy. Tôi rất muốn duy trì mối quan hệ này nhưng lòng tôi mâu thuẫn lắm. Tôi định có ngày nào đó tôi sẽ thành thật nhưng hôm trước tới phòng tôi chơi, anh vô tình đọc được những dòng nhật ký trong cuốn sổ đỏ khi tôi ra ngoài. Chuyện gì giấu mãi rồi cũng có ngày lộ ra, anh hỏi: "Sao từ đầu em không thành thật với anh? Sao em bảo với anh là em bình thường?". Tôi chỉ biết xin lỗi mà thôi. Tôi còn làm được gì?
Sau sự đổ vỡ của tình cảm đầu, tôi muốn đặt hy vọng vào tình cảm thứ hai, sao lại khiến tôi có thể thấy buồn như thế? Chuyện sau này còn dài nhưng không đi tới đâu vì cái gọi là trong trắng, lừa dối và thành thật. Tôi suy nghĩ và rất buồn về những chuyện này. Có nhiều đêm tôi nằm suy nghĩ, có ai cho tôi một lời chia sẻ? Xin quý vị độc giả hãy cho tôi lời khuyên để tôi thấy thoải mái hơn và ứng xử với tình cảm của mình sau này. Đôi khi, tôi thấy đơn độc, hay dằn vặt mình về những chuyện đã qua và sao tôi không "xứng đáng" với từ hạnh phúc?
Theo VNE
Sốc khi biết bạn gái không còn sự trong trắng Cô ấy khẳng định còn trinh nhưng sự thật lại không như vậy. Tôi bị sốc nặng khi biết cô ấy nói dối. Ảnh minh họa: Sling. Tôi và cô ấy từng yêu nhau, vì một số lý do phải chia tay. Sau 4 năm, giờ chúng tôi mới liên lạc và quay lại với nhau. Cô ấy học trung cấp y, đã...