Ai rồi cũng sẽ khác
Họ vỡ mộng. Ký ức ngọt ngào thuở thanh xuân nay bị thực tại nghiền nát. Cô chợt nhận ra, lâu nay họ chỉ sống bằng ảo mộng về nhau…
Cô gặp anh trong những tháng năm tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Thời điểm ấy, họ vừa rời ghế phổ thông, bỡ ngỡ bước vào cuộc sống sinh viên tự lập. Cái thuở nhìn đời còn trong veo, những rung cảm đầu đời, cô âm thầm chôn chặt trong lòng, không dám để tình cảm tiến lên mức cao hơn. Còn anh mãi chờ một tín hiệu, không dám sỗ sàng, sợ không những tình cảm chẳng tiến được thêm lại hỏng mất những gì hai người đang có. Cứ thế, họ đi bên nhau, nuôi dưỡng một tình yêu không lời.
Ảnh minh họa
Trong tận cùng trái tim, cô cũng không định nghĩa được tình cảm mình dành cho anh. Nó hơn một tình bạn, nhưng tình yêu thì cô còn quá hoang mang và mơ hồ. Để đến một lần, khi dừng xe đạp dưới tán phượng mùa hè đương độ rực rỡ và tiếng ve râm ran, anh mạnh dạn tỏ tình: “Cho anh cơ hội để đến gần em hơn nhé! Cả cuộc đời này, anh tình nguyện sẽ ở mãi bên em”. Cô giật mình thảng thốt, em chưa sẵn sàng, anh cho em thêm thời gian suy nghĩ nhé!
Rồi cô chần chừ mãi chuyện cho anh lẫn chính mình cơ hội nắm bắt tình yêu, đến gần nhau hơn. Cô tránh mặt anh. Còn anh, tính tự ái đàn ông trỗi dậy, nghĩ chắc tình cảm cô ấy dành cho mình hời hợt lắm nên mới ra nông nỗi; hẳn trong trái tim cô, hình bóng anh không có chỗ neo đậu. Thôi thì nên buông tay nhau, để còn giữ chút hoài niệm đẹp. Theo chí hướng của riêng mình, anh dốc lòng ôn thi sang trường khác. Cô vẫn ở lại giảng đường cũ, miệt mài với những giờ lên lớp, lên thư viện tự học. Tình cảm chớm nở thuở ban đầu, chẳng ai nói, họ tự gác lại trong một góc sâu tâm hồn.
Ảnh minh họa
Năm năm sau, anh ra trường và ổn định cuộc sống. Cô cũng đã có vị trí nhất định. Họ đã đủ trưởng thành để đối diện với tình cảm của bản thân. Tình cờ gặp lại trong một lần về quê, họ nhận ra, cả hai đã suýt lỡ chuyến đò tình. Trong tâm trạng cuống quýt vì sợ để mất nhau lần nữa, họ mở lòng, cho nhau cơ hội. Nhưng càng tìm hiểu sâu, họ càng ngỡ ngàng vì hình như những mộng tưởng họ từng thêu dệt về nhau trong suốt thời gian qua đều vỡ vụn. Họ cãi vã, xung đột quan điểm nhiều hơn.
Anh nói cô không phải cô gái ngoan hiền mà anh từng thầm thương trộm nhớ 5 năm về trước. Còn cô phiền não thấy anh chẳng như chàng thư sinh thuở nào kiên nhẫn lắng nghe tâm tư của cô, nhìn sâu vào đáy mắt cô, đợi một cái gật đầu dưới tán phượng mùa hè. Giờ cô chính thức nhận lời yêu anh rồi, anh nói xẵng với cô nhiều hơn, đôi khi xen trong lời nói là sự độc đoán, gia trưởng.
Họ vỡ mộng. Ký ức ngọt ngào thuở thanh xuân nay bị thực tại nghiền nát. Cô chợt nhận ra, lâu nay họ chỉ sống bằng ảo mộng về nhau. Nếu ngày ấy, họ gật đầu đến với nhau, có lẽ rồi họ cũng sẽ bộc lộ tính cách như bây giờ, nhưng sẽ dễ dàng chấp nhận nhau hơn, khi có thời gian để cùng nhau vượt qua khác biệt. Nhưng họ đã bỏ lỡ thời trưởng thành ấy rồi; để hôm nay, họ đã định hình, chẳng còn cách chi uốn nắn.
Video đang HOT
Thu Thảo
Theo phunuonline.com.vn
Ai cũng muốn có người đợi mình, nhưng đừng để chờ đợi thành nuối tiếc
Phải đến khi đánh mất người yêu mình vĩnh viễn, cô gái trẻ mới đau đớn nhận ra hai từ "chờ đợi" và "giá như" nó đáng giá đến mức nào. Nó có thể khiến một người dành cả đời còn lại để nuối tiếc.
Khi bạn vừa nhận ra người trước mặt là người trong tim cũng là lúc họ rời xa bạn mãi mãi, cảm giác ấy chẳng có một ngôn từ nào diễn tả được - hơn cả một chữ "đau". Cuộc sống này có những lần nói câu: "Giá như..." khiến ta phải hối tiếc cả một đời như vậy đấy!
Vẫn là nên trân trọng người trước mắt
Ai trong chúng ta khi lớn lên cũng đều trải qua dăm ba lần thầm thương trộm nhớ, cảm nắng yêu thương ai đó, trước khi đến với mối tình sâu đậm, khắc cốt ghi tâm. Và cũng trong khoảng thời gian thanh xuân oanh oanh liệt liệt ấy, cứ ngỡ cuộc đời còn dài lắm để làm điều mình thích, giữ người mình thương, người ta lại vội vàng đánh rơi những điều quý giá nhất.
Người trước mặt là người trong tim.
Giống như cô bạn 26 tuổi trong câu chuyện sắp kể dưới đây, mãi mãi mất đi người mình yêu thương bằng cả sinh mệnh khi chỉ vừa nhận ra nhau sau 4 năm dài đằng đẵng để "anh ấy" chờ đợi đơn phương.
"Cô và anh gặp nhau tại CLB tiếng Anh khi cô còn là sinh viên năm 2. Anh hơn cô 2 tuổi, tên Nam và có ngoại hình khá lạnh lùng. Trong lần cô bạn cùng bàn không đến CLB, anh đã chủ động sang ngồi cùng cô. Anh bắt chuyện trước, hôm ấy, anh còn cho cô đi nhờ xe về nhà vì lỡ chuyến bus. Cứ thế, anh âm thầm quan tâm, chăm sóc cô em gái nhỏ, cả hai thân đến mức nhiều người trêu rằng: "Yêu nhau được rồi đấy!". Chẳng biết ý anh ra sao, còn cô chỉ coi anh như một người anh trai để chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, không tồn tại một thứ tình cảm nào đặc biệt hơn.
Năm 3 đại học, cô hẹn hò cùng một anh khóa trên trong trường. Ngày cô khoe anh đã có bạn trai, anh chỉ vui vẻ cười: "Chúc mừng nhá. Cuối cùng cũng có người thay anh đưa đi đón về, may mà có đứa rước đấy". Những ngày sau đó, cô cuốn vào tình yêu, ít gặp anh hơn, nhưng anh vẫn quan tâm cô bằng cách dịu dàng nhất. Anh hỏi: "Cậu ấy đối với em tốt không, em có chịu ấm ức gì không? Em cũng như em gái anh, nếu dám động đến em thì biết tay anh", cô vẫn nghĩ đó là sự lo lắng của một người anh trai.
Cho đến hôm sinh nhật 22 tuổi của cô, anh đã tỏ tình. Anh tặng cô một hộp quà và một bó hoa 99 bông hồng. Anh nói: "Anh yêu em. Anh biết em có người yêu rồi, anh làm thế này không đúng. Nhưng anh muốn nói cho em biết rằng, anh yêu em. Ngày mà anh bắt chuyện với em, anh có để ý em từ trước. Chắc em không nhớ, có một lần em qua đường và giúp một bà cụ bị ngã ấy, anh đã nhìn thấy và có cảm tình. Dù sao bây giờ em cũng đã có sự lựa chọn cho mình, anh cũng chẳng thể làm gì hơn nữa. Chỉ biết chúc em một sinh nhật thật vui vẻ".
Hôm ấy anh đã tỏ tình cô bằng một đóa hoa hồng.
Cô chỉ có thể đáp trả tình cảm ấy bằng một câu: "Em xin lỗi". Từ hôm đó, cả hai chẳng nhắc chuyện tình yêu ấy nữa, anh vẫn quan tâm cô kể cả khi đang ở một phương trời mới du học. Cuối cùng thì mối tình đầu với cậu bạn khóa trên của cô cũng tan vỡ với đầy những vụng dại. Cô khóc lóc mấy ngày, anh đã nói một câu khiến cô ghi nhớ cả đời: "Đừng vì người không yêu mình mà hao tâm tổn sức, cuối cùng người gánh mọi đau lòng là em".
Lúc này, cô mới nhận ra tình yêu đơn phương của anh hẳn cũng đau lắm. Trong cái sự cô đơn, khắc khoải nhất, cô nhận ra mình nhớ anh: "Anh, anh còn đợi em không?".
- Đợi, vẫn đợi. Đợi được 4 năm rồi thì đợi lâu thêm nữa cũng không sao. Nhưng em có thể đợi anh 1 lần không? Đợi anh đặt chuyến bay sớm nhất, mai sẽ quay về với em. À, anh yêu em".
Nghe xong cô như muốn vỡ òa: "Được, được em đợi. Em cũng yêu anh".
Họ trở về bên nhau sau 4 năm với nỗi nhớ và sự tổn thương của mối tình đầu tan vỡ. Nhưng hạnh phúc mong manh ấy hóa thành tiếc nuối của đời người con gái, khi mùa đông năm ngoái anh vĩnh viễn ra đi vì một tai nạn xe.
Ngày tiễn anh về với đất mẹ, cô đau đớn, khóc đến ngất lịm. Cô nghĩ về khoảng thời gian đã để anh phải chờ đợi. Cô ước mình có thể yêu anh sớm hơn và bên anh nhiều hơn ".
Phải chăng khi cô có người yêu cũng là lúc anh trách mình sao không nói câu tỏ tình sớm hơn.
Câu chuyện được chia sẻ trên trang NEU Confession đã nhận về rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng. Nó như một nốt "lặng" giữa những vội vã yêu, vội vã rời của người với người. Nếu như cô gái biết mối duyên với chàng trai ấy ngắn ngủi đến thế, thì hẳn đã yêu anh nhiều hơn, bên anh lâu chút nữa để sự nuối tiếc bớt thênh thang. Nhưng, đời mà, được vậy thì đã chẳng có ai phải nói "giá như" và nỗi đau không nhiều như thế ở kiếp nhân sinh này.
Ai cũng muốn có người đợi mình, nhưng đừng để chờ đợi thành nuối tiếc
Người ta nói hãy trân trọng người vì mình mà chờ đợi. Nhưng đừng quên mọi thứ đều có giới hạn, kể cả sự chờ đợi, có thể bạn sẽ không hiểu được điều này cho đến khi trải qua nó. Đó chắc chắn là một trong những điều khó chấp nhận và nhiều nuối tiếc nhất trên cuộc đời này. Thế mà có mấy ai biết sớm để nhận ra, nếu biết người trước mặt là người trong tim thì ta đã chẳng để họ đợi lâu đến thế!
Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ.
Cô gái trong câu chuyện trên có chút may mắn là khi quay đầu lại, chàng trai năm ấy vẫn còn đứng đó đợi mình trở về. Nhưng cái giá mà cô phải sớm trả đó là mất đi người yêu thương nhất khi chỉ vừa nhận ra họ rất quan trọng trong cuộc đời mình.
Tuổi trẻ có dài rộng đến đâu thì cũng phải thua sự khắc nghiệt của thời gian và những điều không vui chẳng báo trước, nên đôi khi giữa sự tự do bay bổng, hãy có đôi lúc lắng lòng để kịp nhận ra điều quan trọng cần giữ. Vì không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đứng yên mãi ở đó đợi bạn, nên đừng đánh mất người vì bạn mà dành cả thanh xuân để chờ đợi. Đó thật sự là món quà quý giá mà không phải ai cũng may mắn có được.
Và nếu, dù cố gắng nhưng vẫn không thể đón nhận người ấy, hãy dùng sự trân trọng nhất để từ chối. Bởi, những tổn thương cho sự khước từ mà bạn vô tình gây ra cho họ hôm nay, rất có thể sẽ khiến bạn ân hận vào một ngày nào đó. Vì chẳng ai biết trước được tương lai nên nhất định phải nâng niu từng cảm xúc đẹp đẽ nhất giữa ta với người, để chẳng phải nói ra lời "hối tiếc".
Bạn đã bao giờ dành nhiều năm tháng để chờ đợi một ai đó hoặc để họ đợi mình chưa? Cảm xúc ấy như thế nào vậy? Hãy cùng chia sẻ nhé!
Theo bestie.vn
Cẩm nang nhắn tin cưa đổ crush: hạn chế hỏi "đang làm gì" và đừng dại nhắn "chúc ngủ ngon" Chỉ cần chú ý đến những nguyên tắc nhỏ nhặt trong khi nhắn tin dưới đây, bạn sẽ nhanh chóng chiếm được sự chú ý và tình cảm của nửa kia, và chuyện hẹn hò, gặp mặt sau đó chỉ là chuyện sớm muộn. Thầm thương trộm nhớ người nào đó luôn là một trải nghiệm thú vị mà ai cũng nên có...