Ai rồi cũng phải già, chẳng biết có cậy được con?
Nhiều người khuyên: Hãy dành tiền, hãy…tự trông cậy vào bản thân. Phải tập tành không được ốm đau. Phải quen với sự cô đơn, đừng làm phiền.
ảnh minh họa
Không phải chuyện con có hiếu hay không, mà là con không còn có thể nuôi cha mẹ già được nữa rồi, phải thế không? Chuyện này là của….Tây, hay của người Việt ở đô thị? Còn nhà quê thì sao? Các bậc cha mẹ có lương hưu, có tài chính đã đành. Những người không có tiền thì trông vào ai? Chưa có một điều tra nào toàn diện.
Những người già bây giờ được khuyên qua hò vè nhiều lắm, nào là 3 có, 5 không (có tiền, có nhà riêng, có bạn bè. Không ở chung với con, không cho con hết tài sản, không nuôi cháu, không tham gia việc nội bộ gia đình của con), nghe như thù hận chống nhau. Thời đại nó thế. Kinh nghiệm của cha mẹ cũng chả bằng bác “Gugồ”. Sự độc lập cá nhân lên cao. Nam thanh nữ tú bây giờ cá tính, nhiều khi…ác lắm (Con gái nói thẳng vào mặt mẹ già lý do cô không thể ở chung là: Bà…bẩn lắm). Mà già yếu chậm lụt có khi…bẩn thật. Còn cô ấy…thẳng thắn trung thực?
Kiểu gì cũng có người khen kẻ chê, chả biết đâu đúng sai. Chỉ thấy muốn khóc.
Thử nhìn nhà mình ở đô thị mà xem. Có con trai nhé, vài đứa nhé, có cả con gái nhé, nhưng thiếu gì chuyện tỵ nạnh nhau, để cha mẹ già phải làm “đại sứ lưu động” ở nhà đứa này một thời gian, sang đứa khác. “Hoa thơm mỗi người ngửi một ít” cho công bằng.
Video đang HOT
Con trai có học, đẹp trai, kinh doanh thành đạt cũng…chịu. Nó bận tối mắt. Có thời gian rảnh còn phải đưa cô vợ xinh với thằng con khôn đi ăn sáng, sinh nhật, du lịch, sang nhà mẹ vợ, du hý cà phê với bạn bè. Mở mắt không ra. Các nàng dâu thời đại còn bận theo đuổi học hành thăng tiến, thời trang, sắc đẹp, và nhìn bà mẹ chồng chả có kí lô nào. Ngay bà có của để lại cũng chả việc gì mang ơn. Chết bà có mang đi được không?
Ảnh minh họa
Đấy là bình thường. Không thèm nói chuyện bọn bất hiếu ngược đãi đánh đập ở đây. Đời sống đô thị, văn minh mà người già vẫn không giải quyết được câu hỏi khó nhất, ai sẽ giúp đỡ mình sống đoạn tuổi già?
Nhiều người khuyên: Hãy dành tiền, hãy…tự trông cậy vào bản thân. Phải tập tành không được ốm đau. Phải quen với sự cô đơn, đừng làm phiền. Khổ quá, đã già yếu thì sao mà độc lập đây, tự làm lụng được đâu nữa? Bao nhiêu người Nhật sống căn hộ một mình, chết chả ai biết đó thôi. Thậm chí những làng quanh Tokyo có khối căn nhà bỏ không. Con cái ở thành phố, cha mẹ già sống ở nhà quê, chết đi, nhà bỏ đó không người ở, thiếu gì.
“Tuổi già là một cuộc …đắm tàu “- lời của một vĩ nhân đó nhé. Nghĩa là bản thân sự già đã là một bài toán khó giải hơn cả …bổ đề Langland của Giáo sư Châu chăng?
Già là phải khổ, sướng làm sao được? Các nước văn minh có giải pháp bằng Nhà dưỡng lão, gọi là Nhà Nurse – y tá chăm sóc. Nghe văn minh. Nhưng rồi giờ đây người ta lại bảo, đó là một…mô hình thất bại? Là vì, cũng có những nơi họ đánh người già, thậm chí báo đăng ở Mỹ có tới cả ngàn người già trong nhà dưỡng lão bị…lạm dụng tình dục. Trời đất ơi, rõ bất ngờ chưa?
Trong khi ta đang mơ ước những nhà dưỡng lão sao cho đàng hoàng (Giờ ở ta cũng đã có nhà dưỡng lão tư nhân cao cấp cho người giàu, ở biệt thự, phí trả cả ngàn đô!), mà phải vừa túi tiền, vậy còn lâu. Trong khi ta mơ thế chưa được thì thế giới tân tiến họ đã đi tìm phương án khác hay hơn “Không đưa người già tách khỏi nơi quen thuộc của họ”. Nghĩa là họ cứ sống trong khu dân cư, hàng ngày sẽ có các tổ chức đến giúp họ sống ổn, có môi trường cộng đồng…
Chả biết “Già có cậy con? Hay cậy ai?” Câu hỏi đặt ra nhiệm vụ cho cả người già nỗ lực, con cái thương yêu đừng bỏ rơi, và xã hội có tổ chức tốt để người già (rồi ai cũng phải già) được sống những năm tháng sau cùng của đời người bớt đớn đau và không trách móc ai cả.
Theo Tinmoi24.vn
Vì anh, chỉ vì anh mà em luôn sống trong sự cô đơn
Dù mình đã chia tay nhau hơn một năm nay, nhưng vẫn chưa giây phút nào em quên được anh. Đôi lúc, em muốn ngủ một giấc thật dài để quên đi tất cả, nhưng em vẫn không thể...
Em đã khóc rất nhiều, mỗi lần tỉnh dậy, nghĩ tới anh em lại khóc. Em tự hỏi, vì sao em lại yếu đuối tới như vậy? Vì sao em cứ nhớ mãi một người, yêu mãi duy nhất... mình anh?
Mọi người vẫn nói, em là đứa mạnh mẽ, chưa bao giờ em lùi bước trước những khó khăn, thử thách trọng cuộc sống. Nhưng tất cả, đó chỉ là vỏ bọc hoàn hảo của em. Những nụ cười, những câu nói lạc quan... chỉ là sự giả dối.
Là em... em đang cố thể hiện rằng mình không cần anh. Em cố khép vội bờ mi quay đi, mỗi khi ai đó hỏi tới anh. Em không muốn anh hiện hữu trong cuộc sống của em, vì trái tim đã tổn thương quá nhiều.
Đôi lần em tự hỏi, vì sao anh lại quay lưng bước đi mà không nói với em một lời. Vì sao anh vội vàng buông bỏ khi tình yêu của chúng ta đang tươi đẹp.
Em ước chỉ cần một lần anh xuất hiện và nói: "Anh vẫn còn yêu em" có lẽ, em sẽ mềm lòng buông bỏ quá khứ mà tha thứ cho anh, để chúng ta làm lại từ đầu.
Nhưng rồi hết lần này lần khác, em chờ đợi trong vô vọng. Em tự huyễn hoặc rằng, anh vẫn còn yêu thương em. Nhưng hôm nay khi vô tình bước qua con phố xưa, nhìn thấy hình ảnh ai kia tay trong tay bên người mới. Em hiểu ra rằng, tình mình đã không còn nữa.
Và rồi, em bước đi trong trong màn mưa trắng xóa, em bần thần, ngẩn ngơ khi nhớ về ngày xưa khi mình ở bên nhau. Dù đã ngàn lần tự nhắc mình quên đi tất cả, nhưng mỗi khi nhìn về quá khứ, em lại tự mình dằn vặt, đau khổ...
Em cố ngủ một giấc thật sâu và hy vọng những ký ức về anh sẽ tan biến. Nhưng...tất cả vẫn vô vọng.
Em phải làm sao đây? Bởi tình yêu này quá đậm sâu, bởi em vẫn còn yêu anh rất nhiều. Người yêu cũ ơi!
Bởi vì yêu anh, vì anh, nhớ anh... mà em luôn sống trong cô đơn.
Theo Khải Nguyên (Người đưa tin)
Bí mật đàn ông không muốn cho ai biết Đừng tưởng đàn ông đơn giản mà không bí ẩn, họ cũng có rất nhiều điều thầm kín mà phụ nữ không hề hay biết. Nếu bạn hiếu kì muốn biết đó là gì thì đáp án là đây. Nếu nói về sự bí ẩn thì người ta sẽ ngay lập tức nghĩ đến phụ nữ, bởi so ra thì đàn ông vẫn...