Ai quy định, đàn bà có chồng, có con thì không thể ăn mặc hở hang, táo bạo?
Tôi thân làm chồng, cưới được vợ đẹp, tôi càng tin, vợ mình là người phụ nữ tuyệt vời, không những đẹp còn luôn biết cách làm cho mình nổi bật.
Hạnh phúc không những chỉ là có gia đình vui vẻ, chồng chiều vợ yêu, mà còn phải là một người được sống tự do, được thoải mái với chính mình. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi – cô ấy là một người phụ nữ đẹp, tôi tin là vậy cho đến giờ phút này. Người con gái như cô ấy, tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ta cứ chê bai vợ tôi, rằng đàn bà có chồng có con rồi, sao còn ăn mặc như thế. Rồi họ bảo tôi không biết dạy vợ. Ô hay, đến chuyện ăn mặc của vợ tôi cũng phải dạy nữa sao? Vợ tôi đã lớn, đã biết suy nghĩ và cũng đẹp, cô ấy cũng cần có quyền tự do của mình chứ? Tôi đâu thể cứ mãi bắt vợ phải mặc thế này, thế kia?
Tôi tự hào khi mỗi lần đi bên cạnh vợ, người ta đều ngước nhìn cô ấy. Có người nhắc nhở tôi sao lại để vợ ăn mặc như thế, tôi chỉ cười. Nếu tôi để vợ lôi thôi có lẽ cả tôi và cô ấy đều cảm thấy mình là người bất hạnh.
Một người đàn bà không thể đẹp theo cách họ muốn, mặc những thứ họ thích, khoe những đường cong cơ thể mà họ đã cố gắng tập luyện để có được. Người như thế, liệu có thể hạnh phúc được không?
Còn một người đàn ông, dù có tiền, có địa vị nhưng ngày ngày chỉ mải săm soi vào sở thích riêng của vợ. Nhìn trước ngó sau xem ai chỉ chỏ vợ mình, thà nghe lời thiên hạ chứ không về phe người phụ nữ đầu ấp tay gối. Người đàn ông như thế, liệu có bao giờ hạnh phúc không?
Nhiều người quan niệm cổ hủ, rằng đàn bà có chồng con rồi phải ăn mặc tế nhị, không được hở hang hay sexy. Còn tôi, điều tôi cần là vợ tôi vui vẻ, là tôi được ôm eo cô ấy dẫn đi khắp chốn mà chẳng hề cảm thấy lệch pha hay xấu hổ. Chúng tôi, có tiền thì hưởng thụ, đẹp thì khoe ra, xấu xa thì về nhà đóng cửa. Cuộc sống như thế, thật tuyệt!
Video đang HOT
Vợ tôi lúc nào cũng mở rộng tư tưởng sống. Cô ấy nói, đàn bà sinh ra là phải đẹp, không đẹp thì chồng chán chồng không yêu, chỉ tổ thiệt thân. Đàn bà là phải biết sexy, biết cho người khác ngưỡng mộ nhất là những người có nhan sắc. Tội gì mà không khoác lên mình những bộ đồ bắt mắt? Sao cứ phải sống khép nép, sao cứ phải cổ hủ, cứ phải giản dị vì sợ người khác đánh giá?
Hạnh phúc không những chỉ là có gia đình vui vẻ, chồng chiều vợ yêu, mà còn phải là một người được sống tự do, được thoải mái với chính mình. Cô ấy thích như vậy và tôi tôn trọng sở thích của vợ, không gò bó bắt cô ấy phải thế này thế kia. Vợ tôi đẹp, đàn ông nhìn phát thèm, đàn bà nhìn ghen tị, chứ có phải cô ấy đẹp để ngoại tình đâu mà sợ…
Tôi cũng vì thế mà đẹp lây, cũng phải ăn diện, cũng phải sành điệu để bằng bạn bằng bè. Để khi người khác chỉ cần nhìn vào trang phục của mình, họ cũng phải gật đầu tấm tắc chứ không phải lắc đầu ngao ngán.
Nên làm đàn ông, nhất là làm chồng, đừng bao giờ cấm người phụ nữ của mình được ăn diện. Hình thức chính là một điểm cộng cho công việc của người ấy. Sexy là tốt chỉ là, đừng hở hết ra là được.
Theo Eva
Ngày chồng thăng chức, vợ vẫn phải quét rác ngoài đường và cú điện thoại định mệnh
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ.
An là một người phụ nữ chu đáo và tình cảm, nhờ có em mà tôi mới ăn học thành tài (Ảnh minh họa)
Tôi và An là bạn cùng xóm từ bé, cả hai gia đình đều nghèo nên chúng tôi đều biết thân biết phận. An học rất giỏi nhưng vì nhà cô ấy quá nghèo nên sau khi cố gắng học xong cấp 3, An không thi đại học giống tôi mà lên thành phố làm thêm. Mẹ tôi nói rằng, đời mẹ đã khổ rồi nên dù có vay mượn hay chịu khổ cực như thế nào thì cũng cho tôi đi học đầy đủ. Tôi đỗ đại học và lên thành phố cùng An.
Cả hai chúng tôi đã trải qua quãng thời gian tuổi trẻ đầy cơ cực cùng nhau. An rửa bát ở một nhà hàng, ngoài ra, tối về em còn nhận thêm đồ để gia công. Tuy vất vả nhưng nếu ai thuê làm việc gì An cũng đều nhận, mong muốn duy nhất lúc đó của em là có tiền phụ giúp gia đình. Nhờ có An nên những chuỗi ngày làm sinh viên của tôi bớt khốn khó hơn. An cứu tôi bằng những bữa ăn của em, những lần em nhận lương, em cũng bớt ra chút ít để mua đồ ăn dự trữ cho tôi hoặc mua cho tôi cái áo mới.
Chính sự chăm sóc chu đáo của An đã khiến tôi cảm động vô cùng. Và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. An chu đáo và tình cảm, tôi biết rằng nếu có người phụ nữ như thế ở bên cạnh mình thì cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc lắm.
Tôi tốt nghiệp đại học và đi làm, sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Lúc này, An đã xin vào làm công nhân đô thị. Vợ chồng trẻ, lại nghèo nhưng căn nhà trọ của chúng tôi luôn tràn ngập niềm vui. Tôi cũng đã nghĩ rằng mình rất may mắn khi có một người vợ hiền thảo như An.
Tôi tốt nghiệp loại giỏi và xin được việc ở một công ty lớn. Cuộc sống của gia đình tôi từ đó cũng được cải thiện hơn rất nhiều. An ngoài công việc làm công nhân vệ sinh thì còn nhận đồ về may ở nhà và thỉnh thoảng rảnh còn đi giúp việc theo giờ.
Tôi chưa bao giờ để ý đến công việc của vợ mình cho đến khi công ty tổ chức tiệc cuối năm và sếp gợi ý nhân viên đến dự cùng với người bạn đời. Lúc này, tôi mới nhìn lại vợ, từ bao giờ, cô gái có đôi mắt đen láy, làn da trắng như trứng gà bóc đã đen sạm lại, những nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Và vợ tôi cũng không có một bộ đồ nào cho tử tế. Tôi thấy ái ngại cho An và không nói cho cô ấy về bữa tiệc của công ty.
Từ đó, tôi tránh tối đa việc nói về vợ. Vợ đồng nghiệp của tôi toàn có công việc ổn định, ngồi phòng máy lạnh, còn vợ tôi phải phơi mặt ngoài đường, bất kể ngày hay đêm. Cũng từ đó, tôi thấy xấu hổ khi có một người vợ quét rác.
Công việc của tôi ở công ty rất tốt. Tôi có chuyên môn và được sếp trọng dụng. Sau 5 năm làm việc ở công ty, tôi được cất nhắc lên làm trưởng phòng, 2 năm sau, tôi được lên làm phó giám đốc.
Tôi tức giận bảo An nghỉ việc nhưng An không chịu (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được quyết định thăng chức, tôi mừng rơi nước mắt, cuối cùng những cố gắng của tôi trong chừng ấy năm đã được đền đáp. Tôi thông báo cho An, vợ tôi nghe tin thì rưng rưng nước mắt. Tôi bảo với An rằng, giờ kinh tế khá hơn rồi, em hãy nghỉ việc ở công ty môi trường đi, chứ cái kiểu chồng làm phó giám đốc, vợ đi quét rác trông thật khó coi.
Nhưng An kiên quyết không chịu. Em bảo rằng em đã vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nên em sẽ cố gắng làm, không muốn lâm vào tình trạng thất nghiệp. Tôi gắt lên với vợ: "Em không nghĩ cho em thì cũng phải nghỉ cho anh chứ? Giờ anh làm giám đốc mà vợ vẫn đi quét rác thì coi sao được. Thật là mất mặt".
Sau câu nói đó, tôi thấy An quay đi rồi đưa tay lên lau nước mắt. Ngày hôm sau, tôi đi làm với chức vụ mới, tôi có tổ chức một bữa tiệc để đãi nhân viên. An bảo rằng em bận làm ca đêm nên không đến được, tôi cũng không nài nỉ vì tôi không muốn cô vợ quét rác của mình có mặt trong ngày trọng đại đó để trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ, tôi nghĩ rằng, đó là An lấy sim khác gọi nên mặc kệ.
Tôi về nhà lúc 1h sáng nhưng nhà cửa lúc đó vắng tanh. Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho vợ thì thấy vô số cuộc gọi khác từ chị, mẹ vợ. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi gọi lại thì nghe tiếng mẹ vợ tôi thổn thức: "Con đi đâu mà giờ mới cầm máy, vào viện ngay chứ vợ con nguy lắm". Tôi sững sờ vì biết vợ mình bị tai nạn
Câu nói của mẹ vợ khiến tôi bừng tỉnh. Tôi vội lao vào viện. An nằm đó, đầu đầy băng trắng, máu vẫn còn thấm đỏ ra ngoài, chân của vợ tôi cũng băng bột. Tôi gần như sắp khóc, tiếng mẹ vợ tôi run rẩy: "Nó bị mầy thằng đua xe đâm phải, bác sỹ bảo nguy lắm".
Tôi rụng rời. Lúc này tôi mới biết rằng mình thật ích kỷ và vô ơn. Chính An là người đã giúp tôi có được ngày hôm nay bằng công việc của cô ấy. Vậy mà tôi lại mặc cảm vì có một cô vợ làm nghề quét rác, tôi cầm lấy tay vợ, nói lời xin lỗi. Tôi mong rằng vợ tôi nghe thấy và tỉnh lại để cho tôi có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Theo PNVN
Đẹp trai nhưng lấy vợ 'có họ với Thị Nở', tôi vẫn tự hào, yêu và luôn lo mất vợ Ngày tôi đưa Phương về nhà ra mắt, bố mẹ, các em tôi đều mắt tròn mắt dẹp vì ngạc nhiên... Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong đầu tôi cũng tự nhiên có suy nghĩ: "Phụ nữ sao có người xấu thế". Phương thấp, da đen, mắt hí, tổng thể ngũ quan chẳng được nét gì. Thế nhưng thật...