“Ai hư cho một người hư thôi”
Câu nói của bố thật giản dị nhưng hàm chứa sau nó là cả sự nhân ái và từ bi.
Sau một tháng nằm viện trở về, ông Long cảm thấy mình dường như được hồi sinh. Căn bệnh cao huyết áp đã khiến ông bị tai biến mạch máu não, may mà chuyển đến bệnh viện kịp thời nên không gây biến chứng gì nguy hiểm.
Ông Long ra viện, cả nhà ai cũng mừng. Anh, chị em, cô bác, bạn bè đều đến chúc mừng ông. Khi mọi người về hết, ông Long đi nằm, còn bà Thìn và cô con gái ngồi ăn trái cây và thủ thỉ chuyện trò.
Hồng, con gái ông Long nói với mẹ:
- Mẹ ơi, toàn bộ đợt nằm viện này tiêu tốn hết nhiều tiền không mẹ, mẹ có phải vay ai không?
- Tính cả thảy khoảng gần 50 triệu đồng. May mà mẹ không phải vay ai. Tiền thăm nom của anh em, bạn bè cũng đỡ cho nhà mình được phần nào, bà Thìn nói.
- Mẹ ơi, cô Hường có gửi đồng nào về giúp bố chữa bệnh không. Hôm trước cô ấy gọi điện về, có nói gì với mẹ không? (Cô Hường là em gái ông Long, đang cùng gia đình sinh sống ở nước ngoài).
Video đang HOT
- Cô ấy hỏi thăm sức khỏe của bố thôi chứ có hỏi chuyện chi phí hay tiền bạc gì đâu. Con biết tính cô Hường rồi còn gì, mang tiếng có cô em giàu có sinh sống ở nước ngoài mà cả đời có cho anh được đồng nào đâu.
Lòng tốt đã cho đi thì cũng đừng bao giờ đòi hỏi người khác phải đáp trả (Ảnh minh họa)
- Sao cô ấy ky thế nhỉ. Ngày nhỏ, cô ấy toàn kể cho con nghe là trong bốn anh em của ông bà nội, cô Hường được bố cưng nhất vì học giỏi đấy.
- Ừ, ông bà nội mất sớm nên bố con phải nghỉ học nửa chừng để đi làm nuôi các em. Nếu không có bố con thì cô Hường làm sao được đi học đại học để có được cuộc sống sung sướng như bây giờ. Bố con tốt quá, hiền quá chứ nếu là mẹ, mẹ không để yên cho đâu. Sống vô tâm và ích kỷ như vậy, chẳng biết tình nghĩa là gì, chỉ bo bo giữ cho bản thân mình như thế thì thật không thể chấp nhận được.
Suốt từ nãy giờ, ông Long nằm nhắm mắt nhưng vẫn lắng nghe câu chuyện của vợ con. Ông từ từ ngồi dậy, đến gần vợ con mình và ôn tồn nói:
- Không có tiền của cô con thì bố mẹ cũng vẫn có cuộc sống đàng hoàng nên con không phải suy nghĩ như vậy con gái ạ. Cuộc đời của mình, mình sẽ phải tự lo thôi, đừng bao giờ trông chờ vào người khác. Lòng tốt của mình cũng vậy, đã cho đi thì cũng đừng bao giờ đòi hỏi người khác phải đáp trả. Cô con có vô tâm thì một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ nhận ra, hai mẹ con không phải nặng lời mà nói xấu cô ấy nữa, sẽ tự rước bực mình vào người. Ai hư cho một người hư thôi.
- Vâng ạ. Thôi bố đi ngủ đi.
Bước lên phòng, Hồng cứ nghĩ mãi câu nói của bố: “Ai hư cho một người hư thôi”. Nghĩ về sự hy sinh của bố cho các em suốt cả thời thanh xuân mà không đòi hỏi, trách móc gì họ, tự nhiên cổ họng cô cứ nghẹn lại. Thương bố bao nhiêu, cô càng kính phục bố bấy nhiêu. Câu nói của bố thật giản dị nhưng hàm chứa sau nó là cả sự nhân ái và từ bi.
Theo VNE
Đánh mất bản thân vì bố cờ bạc
Giây phút mất lòng tin vào bố là thời khắc tôi đã đánh mất bản thân mình. Trước đây bố là thần tượng của tôi bởi lẽ bố là một con người đàn ông chăm chỉ, có học thức.
Bạn bè bố vẫn thường ca ngợi lúc trẻ ông học rất giỏi và là người duy nhất đỗ đại học. Thế nhưng cuộc đời chẳng biết đâu mà lần, bố học xong lại chọn cách về quê cày ruộng cho bà nội. Sau đấy, bố mở một cửa hiệu sửa chữa xe máy và làm cho tới tận bây giờ. Công việc của bố cũng đều đều nhưng thời gian rảnh rỗi của bố cũng nhiều bởi ông thuê thêm thợ làm cùng. Cả nhà tôi sống rất vui vẻ, cuộc sống gia đình sẽ êm đẹp như thế nếu như không có một ngày...
Mẹ gọi điện cho tôi với những tiếng nấc nghẹn ngào: "Về ngay con ơi, bố con nợ nần người ta vài trăm triệu, mẹ khổ quá!". Chỉ kịp nghe những câu như vậy thôi, tôi đã vội vàng phi xe từ chỗ làm việc về nhà. Người tôi điên đảo, vội vã lao vào nhà đã nhìn thấy giấy ghi nợ để trên bàn cùng với một nhóm người có khuôn mặt dữ dằn đứng xung quanh. Bố tôi cúi gầm mặt không nói năng gì, mẹ tôi nức nở van xin người ta, còn tôi đứng trơ như bức tượng đá.
Cuộc sống của gia đình tôi những ngày sau đó vô cùng chật vật. Cả nhà đau đầu nghĩ cách xoay sở tiền để trả cho những lần ham mê cờ bạc của bố. Thần tượng của tôi đã sụp đổ, tôi mất hết lòng tinvới bố, đêm nào tôi cũng khóc trong thầm lặng bởi lẽ tôi đã quá thất vọng khi biết sự thực đau lòng về bố mình. Hóa ra bố tôi cũng tầm thường như bao người đàn ông chỉ biết lao đầu vào trò cờ bạc đỏ đen để rồi vợ con phải khốn đốn.
Tôi nhớ lại những gì bố đã dạy mình từ lúc còn nhỏ: phải trung thực, ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Còn bố tôi thì sao? Ông đã thành thực với vợ con chưa? Tôi chỉ có một cảm giác như mình đã bị lừa dối từ rất lâu, dù bao nhiêu sự cố gắng trong học tập, công việc của tôi góp một phần không nhỏ từ sự động viên lớn lao của bố. Vậy mà cuối cùng, bố cũng để lộ góc tối bên trong với vỏ bọc là một người hiền lành, chăm chỉ...
Tôi chỉ muốn lấy chồng để không phải nhìn thấy mặt bố (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, mẹ tôi cũng quyết định bán hết đất vườn để trả nợ cho bố. Hai bố con tôi từ hôm đó chẳng nói năng với nhau câu nào. Cũng chính vì không muốn gặp mặt bố, tôi thường xuyên đi chơi với một người bạn trai mới quen. Mặc dù không có cảm tình nhiều với người bạn trai đó, nhưng tôi vẫn muốn thử bởi lẽ trong lòng tôi vô cùng trống trải, cần có một chỗ dựa.
Tôi đến với anh như để trốn tránh người bố mà tôi đã từng rất tự hào. Sau hai tháng tìm hiểu, gặp gỡ người bạn trai đó, tôi đã có một quyết định khiến cả nhà sốc: "Con sẽ lấy chồng". Mặc cho mẹ và chị gái tôi khuyên ngăn trước hành động vội vàng của mình nhưng tôi không để tâm đến điều đó. Tôi đã lựa chọn và sẽ lấy anh dù chúng tôi chỉ mới tìm hiểu nhau ba tháng. Tôi thực sự muốn thoát khỏi căn nhà đó để không còn nhìn thấy mặt bố dù biết rằng, những gì tôi đang quyết sẽ làm cho bản thân tôi không thoải mái và không thực sự hạnh phúc.
Tôi không biết bản thân mình có yêu anh hay không chỉ biết rằng tất cả những khiếm khuyết của anh tôi đều bỏ qua hết. Cũng có thể tôi đang cần tìm chỗ trú nên tôi cho mình cái quyền được thiếu trách nhiệm với bản thân. Giây phút mất lòng tin vào bố là thời khắc tôi đã đánh mất bản thân mình. Tôi đã quyết định con đường mình đã chọn và sẽ dấn thân vào nó. Dù biết rằng, cuộc sống phía trước vẫn còn đó những chông gai và cái giá mà tôi sẽ phải trả sẽ rất đắt. Tôi chỉ biết nhắm mắt và bước đi trong tuyệt vọng!
Theo VNE
Tôi chỉ muốn đâm đầu xuống sông Mỗi khi nghĩ đến việc phải về ngôi nhà ấy, tôi chỉ muốn đâm đầu xuống sông Sài Gòn. Thùy Vân, cô em dâu út của tôi đòi gắn máy lạnh trong phòng riêng của hai vợ chồng cô ta. Chuyện sẽ chẳng có gì ầm ĩ nếu họ tự bỏ tiền ra mua sắm. Đằng này, Thùy Vân òn ỉ mẹ chồng...