Ai cũng đã từng một thời yêu đơn phương…
Ừ, ai cũng đã từng có 1 thời yêu – đơn – phương và thương – thầm – trộm – nhớ. Một thuở yêu người, nhưng người không hay!
Cái thứ tình cảm chết tiệt và đầy mỏi mệt này tại sao có thể khiến người ta cam tâm vì nhau mà bỏ quên mình nhiều đến thế? Thử hỏi trên cái quả địa cầu này có điều gì có thể khiến người ta khổ sở nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ, thậm chí không muốn dứt ra để thoát khỏi nó như yêu – đơn – phương hay không?
Yêu đơn phương là khi ghen đến bão nổi trong lòng vẫn thản nhiên bảo rằng mong hai người hạnh phúc.
Là khi nhớ đến hô hấp cũng khó khăn vẫn phải giả đò lạnh lùng không nhắn tin, không gọi điện. Nhưng cứ thấp thỏm nhìn màn hình điện thoại xem có dòng chữ nào được gửi tới mình hay chưa.
Là khi muốn xuất hiện ngay trước nhau để thỏa thê vỗ về những ngày đã một mình nhưng vẫn chỉ đứng từ xa tỏ ra không quan trọng.
Là khi muốn trách cứ, muốn nũng nịu, muốn giận dỗi nhưng… vô lý quá. Có ai thèm quan tâm không?
Là khi muốn tỏ vẻ săn sóc người ta một chút, muốn thể hiện rằng dù gì đi nữa cũng có mình ở bên. Nhưng với tư cách gì đây? Sao cứ phải tỏ ra đặc biệt như thế?
Video đang HOT
Là khi muốn đợi, muốn chờ, muốn mong, muốn ngóng một điều gì đó nhưng chợt nhận ra nó quá xa xôi. Mà cuộc đời này chẳng nhẽ cứ dựa dẫm mãi vào những điều mơ hồ, không thể nắm bắt?
Có những gì giật mình tự hỏi, rốt cuộc thì mình đang chờ đợi điều gì cho riêng mình đây?
Yêu đơn phương rốt cuộc chỉ là những ngày tự lừa mình, hèn mà buồn đến thế!
Là những ngày tự giành giật, tranh đấu lại qua giữa lý trí và con tim, giữa mở lời và chôn giấu.
Là những ngày thấy mình cần rất nhiều, rất nhiều can đảm…
Những ngày sống vì người khác nhiều hơn chính mình…
Những ngày thấy mình đơn giản như trẻ thơ, chỉ cần một nụ cười của ai kia cũng đã đủ để ấm áp suốt một buổi tối. Nhưng vẫn sẵn sàng rơi nước mắt, cả quãng lòng chùng xuống khi bị đối xử vô tâm…
Ừ, ai cũng đã từng có 1 thời yêu – đơn – phương và thương – thầm – trộm – nhớ.
Một thuở yêu người, nhưng người không hay!
Theo Guu
Vì yêu thương chỉ còn thiếu anh...
Lúc nào đó giữa bộn bề cuộc sống này, vô tình anh nhớ đến em, thì quay lưng lại, và yêu em, anh nhé! Vì, yêu thương chỉ còn thiếu anh...
Lầm lũi trong cơn đau vì tình cũ, em thay đổi thật nhiều, để khi gặp anh rồi lại tiếp tục một lần nữa thay đổi. Nhờ có anh, em may mắn trở về với con người em lúc trước, đủ nhẹ nhàng để yêu. Và cũng nhờ anh, cảm giác yêu của em lấp đầy những vệt máu đau thương.
Anh và em cùng chung quá khứ, là yêu và bị phản bội. Thấu từng nỗi đau của nhau, ấy thế nhưng vẫn làm tổn thương lẫn nhau. Phải nói sao khi tình yêu lại chỉ xuất phát từ phía em, để sau tất cả, em chợt nhận ra, anh là cơn mơ? Người ta nói, kẻ thích ảo tưởng là kẻ ngu ngốc. Có lẽ em thuộc loại đấy! Anh chưa từng và không hề thuộc về em, vậy mà một ngày kia em lại lầm tưởng trong anh có một vị trí cho em. Cảm giác vỡ òa trong ảo vọng yêu thương, em rơi không trọng lực, cố bám lấy niềm tin đã định sẵn nhưng tay chưa kịp chạm thì mọi thứ đã nát vụn, tan tành...
Anh và em là con người của hai thế giới. Anh sống vì đam mê, còn em chạy theo hạnh phúc. Chúng ta là hai đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng trong tâm hiểu rõ không bao giờ có thể có điểm chung, dù chỉ là 1 khoảnh khắc. Em tự hỏi, liệu cái định lí ấy có cho phép tình yêu em được hạnh phúc? Tình yêu không được miễn cưỡng, càng không thể chỉ từ một phía, ai cũng hiểu, trừ em!
Anh vô tâm nên lí trí đánh ngã tình cảm. Anh cương quyết và dứt khoát không nhận yêu thương từ em, mặc cho em đau lòng cách mấy. Em không phải người con gái giàu tình cảm nhưng tình cảm cao hơn lí trí, nên dù đúng dù sai vẫn cứng cỏi muốn yêu anh và được anh yêu. Em tham lam muốn anh thuộc về mình mà vội vã quên đi, mình khác nhau bao nhiêu. Thế nên em vun vén hi vọng và nuôi lớn tình cảm, chỉ vì nghĩ rằng, một ngày nào đó, mình sẽ bên nhau. Nhưng không, em sai rồi.
Hay là em không yêu anh nữa nhé, hay là em cứ kệ anh để thời gian xóa đi, hay là em mạnh mẽ hơn, hay là em buông rời yêu thương anh nhé... Hay là thế này, hay là thế kia, em chỉ dám nghĩ mà có bao giờ làm được! Thậm chí ý nghĩ vừa lóe lên em đã dập tắt ngay. Vì em là cô gái nhát chết, em sợ mất đi yêu thương, đúng hơn là sợ mất đi anh. Nhưng một lần này thôi, em sẽ buông rời yêu thương, không phải để hết yêu anh, không phải để xa rời anh, mà là để chờ anh...
Em sẽ yêu sau lưng anh, sẽ yêu thật nhẹ nhàng để anh không mệt mỏi. Lúc nào đó giữa bộn bề cuộc sống này, vô tình anh nhớ đến em, thì quay lưng lại, và yêu em, anh nhé! Vì, yêu thương chỉ còn thiếu anh...
Theo Guu
Giá như không có thứ gọi là: tình yêu đơn phương... Tại sao trong tình yêu, lại có thứ tồn tại gọi là tình yêu đơn phương? Trước đây em đã từng nghĩ nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì em cũng sẽ chẳng thèm thương anh đâu. Vì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người cơ mà. Nhưng đến khi anh đi rồi, em mới thấy em chẳng...